Hôm nay,  

Cuộc sống về đêm của dân cư Sài Gòn

21/01/202411:13:00(Xem: 5737)


saigon

Đêm đầu tiên về Saigon vì trái giờ nên khoảng 3 giờ sáng tôi đã thức giấc. Háo hức muốn tìm hiểu cuộc sống ban đêm ở Sài Gòn hoa lệ. Tôi trang bị nhẹ với máy ảnh đi lang thang một mình trên đường phố vắng. Ban đầu hơi ái ngại, tôi chỉ định rảo bộ quanh khách sạn ở Q1 cho an toàn. Ra ngoài khách sạn khoảng trăm thước, tôi thấy mấy chị đạp xe chở hàng có lẽ để bán lẻ ở đâu đó trong thành phố. 
    Tự nghĩ họ là đàn bà, con gái còn dám dấn thân đi buôn bán dưới đêm khuya, càng làm tôi tò mò muốn tìm hiểu thêm. 

blank

Tôi quyết định đi xa hơn nữa về khu phố lao động cạnh Quận 1 mà hơn 50 năm trước tôi thường đạp xe qua khi đi học ở trường TH Nguyễn Trãi. Sau đó tôi đi thêm khoảng trên mười dãy phố, thấp thoáng tôi thấy một anh đang hí hoáy ngồi bên vỉa hè chăm chú làm việc dưới ánh điện đường le lói, tò mò không hiểu anh ấy làm gì vào lúc đêm khuya này. Phản xạ tự nhiên cua một người săn ảnh đời thường. Tôi vội chụp một bức hình từ xa. 

blank

Sau đó tôi đến gần để quan sát và hi vọng có thêm vài bức ảnh thật gần và rõ hơn. Thấy anh ấy đang lột vỏ những khúc dây điện để lấy kim loại đồng bên trong. Tôi muốn tìm hiểu nên lân la bắt chuyện cùng anh.  Anh cho biết quê ở ngoài Bắc vào Sài Gòn làm nghề ve chai được hơn 10 năm, anh đi nhặt nhạnh hay mua lại những đồ phế thải hay những dụng cụ bị hư về bán lại lấy lời. Tôi hỏi một kg đồng nát bán được bao nhiêu? anh ấy trả lời 180K tương đương với khoảng 7 USD/Kg. Đứng cạnh anh ấy là ông lái ve chai, có vẻ đang chờ đợi mua đồng nát, ve chai từ anh ấy.
    Sau khi nói chuyện một lúc khá lâu, tôi ngỏ ý xin chụp hình anh lúc anh làm việc, anh nói không được, vì anh còn có gia đình ở ngoài Bắc và không muốn họ biết cuộc sống lam lũ của anh ở Sai Gon. Tôi thông cảm và hiểu nên không chụp hình gần của anh mà chỉ có 1 bức hình chụp ngẫu nhiên từ xa nên nét mặt anh không rõ, không ai có thể nhận ra anh.
    Tôi có mời anh đi ăn sáng và uống cafe nhưng anh khí khái từ chối. Tôi chỉ biết chào tạm biệt và chúc anh may mắn trong cuộc sống. Lúc đó anh ấy ngước nhìn lên chào và nhắc nhở tôi nên cẩn thận vì máy hình đắt tiền có thể bị kẻ tham dòm ngó. Tôi cảm ơn anh về sự nhắc nhở này.  Quanh đó tôi thấy những xưởng thu mua ve chai cũng đang mở cửa, tôi chụp thêm vài tấm để ghi lại một mẩu chuyện đời thường của thành phố hoa lệ về đêm.

blankblank

Hôm nay vào ký ức, ghi lại sự sinh hoạt và làm việc hầu như không ngừng nghỉ của giới lao động; hoạt động âm thầm của những người lao động đã đi làm từ khuya, trong lúc hầu hết chúng ta còn đắm chìm trong giấc ngủ trong chăn êm nệm ấm. Tôi cảm thấy mình quá may mắn và sẽ trân trọng hơn cuộc sống tôi đang được hưởng. 
    Chúc họ và gia đình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai trong không khí mùa Xuân sắp đến. Xin chia xẻ một mẩu chuyện đời thường với vài hình ảnh trong một chuyến săn ảnh về đêm ở Thành Phố Sài Gòn. Chúc QV luôn vui, khoẻ và mọi người, mọi nhà được an bình.  Mới nhận được một tấm hình của NAG Xuân Tô, hình cho thấy dường như Đức Phật đang khóc, tình cờ nhưng tôi chắc ngài cũng thương cảm cho như kẻ đang gặp khó khăn. Xin kèm theo bức hình Đức Phật để quý vị chiêm ngưỡng.

-- Cap V Nguyen và Xuan To

Nhóm Bạn COFFA, Houston, TX

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa. Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm. Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Má ơi! Thế giới vô thường, thay đổi và biến hoại trong từng phút giây nhưng lòng con thương má thì không biến hoại, không thay đổi, không suy hao. Nguyện cầu ngày đêm cho má, hướng phước lành đến cho má. Cầu chư Phật, chư Bồ Tát, chư hiền thánh tăng ba đời mười phương gia hộ má vượt qua đau bệnh để sống an lạc trong những ngày tháng tuổi già bóng xế.
Truyện đầu tiên kể nơi đây là kể về một tiền kiếp của Đức Phật Thích Ca. Khi đó, ngài được gọi là một vị Bồ Tát. Ngày xưa rất là xưa, có hai người thợ săn, là hai vị thủ lĩnh của hai ngôi làng gần nhau. Hai vị trưởng làng đã lập một giao ước rằng nếu con của họ tình cờ khác giới tính, họ sẽ sắp xếp cho hai đứa con này kết hôn với nhau. Đó là một thời phần lớn hôn nhân là do sắp xếp của ba mẹ. Một vị trưởng làng có một cậu con trai được đặt tên là Dukūlakumāra, vì cậu bé được sinh ra trong một tấm vải bọc đẹp; vị trưởng làng kia có một cô con gái tên là Pārikā, vì cô bé được sinh ra ở bên kia con sông. Khi chàng trai và cô gái lớn lên, cha mẹ hai bên đã kết hôn cho hai người con này. Tuy nhiên, chàng trai Dukūlakumāra và cô gái Pārikā đã có nhiều kiếp tu, cùng giữ hạnh trong sạch, cho nên cô dâu và chú rể cùng cam kết bí mật với nhau rằng hai người sẽ ở chung nhà như vợ chồng, sẽ yêu thương nhau như vợ chồng nhưng sẽ không làm mất hạnh trong sạch của nhau.
Rõ ràng thằng bé đã thức. Nhưng khi An bước đến bên giường, mắt cu cậu nhắm tịt lại vờ như đang ngủ. An cù vào nách con : — Giả bộ này. Giả bộ này… / Bin uốn éo người, cười khanh khách. An xốc con dậy, hôn vào đôi má phúng phính: / — Con đánh răng rồi ti sữa cho ngoan nhé. Mẹ đi làm đây. / Bin choàng vòng tay nhỏ xíu quanh cổ mẹ, giọng ngọng nghịu: / — Mẹ ứ đii… / Bà đưa tay đỡ lấy cu Bin: / — Sang đây bà bế. Chiều mẹ lại về với Bin nào. / Chỉ nũng nịu với mẹ chút thôi, chứ Bin rất ngoan. Chưa bao giờ em khóc nhè, vòi vĩnh như những đứa trẻ khác. Sự hiểu chuyện của con, nhiều khi làm An nghe buốt lòng.
Chiếc ghế đá hầu như rất quen thuộc, dù nó cũng như mọi chiếc ghế khác trong công viên. Tháng Sáu. Bầy ve kêu inh ỏi. Chúng vô tư thật! Đoan ngồi xuống. Mấy buổi chiều nay, tan học, Đoan ghé khu vườn rộng lớn này, như một người trở về, cảm giác thật khó tả. Chợt nghe trong đầu vẳng lại lời của một bài thơ:
Cuộc đời trung úy Đỗ Lệnh Dũng, một sĩ quan VNCH, là biểu tượng bi tráng của lòng trung thành, khí phách giữa chiến tranh tàn khốc, và là minh chứng cho nỗi đau kéo dài của những người lính và thương phế binh miền Nam sau cuộc chiến.
Lớn hơn anh Hợp một tuổi, tháng 4 năm 1975, anh Đăng chưa xong năm thứ nhất về Cơ khí ở Phú Thọ, vận nước xoay chiều, ba anh cũng phải đi "học tập cải tạo" như hơn ba trăm ngàn Sĩ quan QLVNCH. Là con trai đầu lòng, anh Đăng bỏ cả ước mơ, bỏ trường về quê, điền vào chỗ trống của người chủ gia đình mà ba anh bỏ lại. Anh sinh viên kính trắng của Phú Thọ bỗng chốc trở thành phụ xe, lơ xe, cũng đổi đời như gần hai chục triệu người dân miền Nam.
Bây giờ trời đã tối, nhiều người đi ngủ sớm. Bọn trẻ học bài dưới bóng ngọn đèn dầu ở ngoại ô, ngọn đèn đường gần bờ sông. Trước hàng rào kẽm gai, một người lính mang súng đi đi lại lại, một đôi tình nhân đi chơi về muộn. Ngọn đèn hỏa châu sáng bừng góc trời một lát rồi tắt. Người yêu quê hương đã đi ra khỏi mảnh đất của những hận thù dai dẳng mà vẫn muốn trở về. Người nông dân muốn cày lại thửa ruộng của mình. Người thợ sửa đồng hồ muốn ngồi lại cái ghế vải nhỏ thấp của mình sau tủ kiếng bày đồng hồ cũ và mới. Lò bánh mì chiếu sáng nhấp nhô bóng những đứa trẻ bán bánh mì đứng trước cửa sổ với bao tải lớn đựng bánh nóng mới ra lò. Con chim về ngủ muộn biến mất trong bụi cây chỗ anh đứng.
Em nằm im lặng nghe đêm thở | Tháng Tư mở đôi mắt trong đêm | Anh ạ, em nghe Tháng Tư khóc | Tháng Tư nhỏ những giọt lệ đen.(tmt)
Con người ngậm kín cái tốt vào lòng. Để khỏi mua lấy vạ hiềm nghi ghen ghét. Tôi nhìn đứa bé từ sau lưng, sự rung động khẽ của đôi vai nhỏ bé, vẻ hạnh phúc của cái gáy nhỏ xíu măng tơ. Phút này qua phút khác, có lẽ lâu lắm, cho đến khi đứa bé bắt đầu thỏa mãn, bú chậm lại, nhưng nó vẫn ôm lấy bầu ngực của người đàn bà lạ, ngủ thiếp đi.
Biển đêm như vô thức một màu đen mênh mông, nhưng biển chứa toàn bộ lịch sử con người từ lúc còn là tế bào phôi sống cho đến khi biến thành DNA, rồi từ thú vật tiến lên con người. Lịch sử đó đầy ngập dữ liệu nhưng chôn sâu dưới đáy nước. Hồi tưởng chỉ là những con sóng nổi dập dìu, cho dù sóng lớn dữ dằn trong bão tố vẫn không mang được hết đáy nước lên trên mặt. Vì vậy, biển lúc nào cũng bí mật. Vô thức cũng bí mật. Càng gây thêm khó khăn để chứng minh sự thật vì vô thức có khả năng biến đổi dữ liệu hồi tưởng. Chỉ những người thiếu bản lãnh mới tin vào trí nhớ của mình và của người khác. Nhưng toàn bộ nhân loại sống và tạo ra ý nghĩa hầu hết dựa vào bộ nhớ. Một số ít người hiểu rõ điều này, nhưng không làm gì khác hơn, vì hồi tưởng tự động và tự nhiên xuất hiện dù không đầy đủ, kể cả, khi con người kêu gọi ký ức đến, nó cũng đến trên xe lăn, hoặc chống nạn, hoặc bò lết như kẻ tàn tật.
Chiến tranh là một nỗi đau dằn vặt của nhân loại vì không ai muốn nó xảy ra, nhưng chiến tranh vẫn cứ xảy đến như một điều kiện cần thiết biện minh cho sự tồn tại của thế giới con người. Ngày Ba mươi tháng 4 năm 1975 là một cột mốc đánh dấu một biến cố chính trị trong lịch sử chính trị thế giới, ngày cuộc chiến tranh Việt Nam (1954-1975) chấm dứt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.