Hôm nay,  

5 Địa Điểm Nổi Tiếng Thế Giới Cấm Nữ Du Khách

21/06/202400:00:00(Xem: 4525)
 
 
Các quý cô quý bà đang mong muốn ‘sưu tầm’ thêm vài con dấu cho Thẻ thông hành (Passport) của mình? Quý vị có thể sẽ phải gạch bỏ 5 điểm sau đây trong danh sách du lịch của mình. Những chỗ này không chỉ nổi tiếng với cảnh đẹp tuyệt vời hay giá trị lịch sử thiêng liêng, mà còn vì họ cấm nữ du khách lui tới.
 
1. Núi Athos, Hy Lạp

Athos

Hoàng hôn trên núi Athos. (Nguồn: pixabay.com)


Hơn 1,000 năm qua, những người hành hương và các tu sĩ Chính Thống Giáo Orthodox đã tập trung về hàng chục tu viện
Eastern Orthodox ở trên và xung quanh núi Mount Athos. Ngọn núi này nằm trên một bán đảo tuyệt đẹp ở phía bắc Hy Lạp, nổi tiếng với cảnh quan hùng vĩ và những tác phẩm nghệ thuật hiếm có. Núi Athos còn được mệnh danh là “Núi Thánh,” và hơn 100 dặm (khoảng 160 km vuông) xung quanh núi đã được công nhận là di sản thế giới của UNESCO từ những năm 1990 vì có “ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với toàn thế giới.
 
Nhưng dù có “tầm quan trọng đặc biệt đối với toàn thế giới,” Núi Athos không mở cửa chào đón tất cả mọi người. Từ năm 1046 sau Công nguyên, phụ nữ và các động vật giống cái đều bị cấm đặt chân đến bán đảo Athos – chỉ trừ mèo cái.
 
Các tu viện trên núi Athos cấm phụ nữ không chỉ vì sự hiện diện của họ có thể sẽ ‘làm khó’ các nam tu sĩ trong việc giữ lời thề độc thân, mà còn vì truyền thống Chính Thống Giáo cho rằng ngọn núi này thuộc về Đức Trinh Nữ Maria, nên những người người phụ nữ khác không được phép đặt chân lên vùng đất linh thiêng này.
 
Tuy nhiên, một số phụ nữ đã cố gắng lẻn vào khu vực này bằng cách ‘giả trang’ thành đàn ông. Năm 2019, người ta khai quật được một bộ xương phụ nữ bên dưới một nhà nguyện Byzantine trên bán đảo này. Cho đến nay, Mt. Athos vẫn là nơi chỉ dành cho nam giới và có quy chế pháp lý đặc biệt ngay bên trong Hy Lạp. Đây được coi là một khu vực tự trị; một điều khoản đặc biệt trong luật pháp Châu Âu cho phép Núi Athos có quy chế đặc biệt “vì lý do tâm linh và tôn giáo.”
 
2. Núi Ōmine, Nhật Bản
 
Rời Châu Âu và đến với Châu Á, Núi Ōmine trên đảo Honshu của Nhật Bản cũng nổi tiếng với ý nghĩa linh thiêng và quy định cấm phụ nữ.

Omine

Biển báo cấm phụ nữ ở chân núi Ōmine, Nhật Bản. (Nguồn: Chụp lại từ YouTube)


Núi Ōmine cũng đã được công nhận là di sản thế giới của UNESCO, và có ý nghĩa quan trọng về mặt tâm linh. Từ lâu, các đền thần Shinto và chùa Phật giáo ở nơi này đã thu hút rất nhiều người tu hành, du khách và thậm chí cả các thành viên của hoàng gia.
 
Tuy nhiên, phụ nữ đã bị cấm lên đỉnh núi Ōmine trong hơn 1,000 năm qua vì hai lý do chính: để tránh làm “phân tâm” đàn ông hành hương và tránh sự hiện diện của phụ nữ đang có kinh nguyệt trong các nghi lễ. Dù lệnh cấm này đã rất lâu đời, nhưng vẫn bị phản đối mạnh mẽ. Hơn 10,000 phụ nữ Nhật Bản đã kiến nghị gỡ bỏ lệnh cấm này khi núi Ōmine được công nhận là di sản thế giới vào năm 2004.
 
3. Đảo Okinoshima, Nhật Bản
 
Một di sản thế giới khác ở Nhật Bản cũng cấm phụ nữ là Đảo Okinoshima, một hòn đảo nhỏ ngoài khơi Fukuoka. Hòn đảo này do các tu sĩ Shinto thay phiên nhau trông coi. Cả hòn đảo Okinoshima được tôn thờ như một vị thần, và được UNESCO công nhận là “thí dụ điển hình về truyền thống thờ phụng một hòn đảo thiêng.
 
Oknishima

Lối vào một ngôi đền trên đảo Okinoshima, Nhật Bản. (Nguồn: Chụp lại từ YouTube)

 
Nguồn gốc của đảo Okinoshima được cho là có liên quan đến ba vị nữ thần biển, đang được thờ phụng tại ba ngôi đền trên đảo. Trong hơn một ngàn năm qua, những người hành hương đã mang rất nhiều lễ vật đến đảo, chẳng hạn như gương soi, tiền xu và nhẫn vàng từ bán đảo Triều Tiên. Những đồ vật này tượng trưng cho sự giao lưu, trao đổi giữa Nhật Bản và Hàn Quốc trong quá khứ.
 
Ngày nay, đảo Okinoshima cấm phần lớn cả nam và nữ. Tuy nhiên, hàng năm, có một lễ hội trên đảo cho phép nam giới tham gia, nên mỗi năm có hàng trăm đàn ông được phép đến đảo Okinoshima trong dịp lễ hội này. Dù vậy, họ chỉ được phép đặt chân lên đảo sau khi đã tắm mình trong nước biển. Vậy tại sao phụ nữ không được phép tham gia? Năm 2017, một viên chức giải thích rằng chuyến đi đến đảo Okinoshima được coi là quá nguy hiểm đối với phụ nữ, và họ bị cấm là để đảm bảo an toàn cho chính họ.
 
4. Herbertstrasse, Hamburg, Đức
 
Ngay cả Châu Âu tự do và bình đẳng cũng có một khu vực cấm nữ du khách: phố Herbertstrasse nổi tiếng của Hamburg. Con phố này nằm gần Reeperbahn, khu vực được xem là một trong những khu “phố đèn đỏ” nổi tiếng nhất thế giới. Thực tế, Herbertstrasse là một con phố nhỏ với ánh đèn neon rực rỡ và hàng trăm ô cửa “trưng bày” gái mại dâm ăn mặc hở hang (nhưng hợp pháp). Dù là một con phố công cộng, và lẽ ra phải tuân theo luật bình đẳng giới nghiêm ngặt của Đức, nhưng du khách đến Herbertstrasse phải đi qua những rào chắn lớn có gắn biển báo cấm tất cả nữ du khách và nam giới dưới 18 tuổi vào.

Herber

Một ô cửa ở phố Herbertstrasse. (Nguồn: Chụp lại từ YouTube)

 
Những rào chắn này có một lịch sử đen tối: gái mại dâm đã hành nghề ở Hamburg và trên phố Herbertstrasse từ lâu, và con phố nổi tiếng này từng mở cửa cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, vào năm 1933, khi Đức Quốc Xã lên nắm quyền, chúng đã dựng rào chắn để đóng cửa phố Herbertstrasse. Lý do ban đầu được đưa ra là để kiểm soát mại dâm và tệ nạn xã hội, để bảo vệ đạo đức của người dân không bị “tha hóa.” Nhưng thực chất việc cô lập gái mại dâm khỏi cộng đồng còn là để che đậy những bức hại mà họ phải chịu đựng.
 
Bắt đầu từ năm 1933, Đức Quốc Xã đã bắt giữ hơn 3,000 phụ nữ ở Hamburg với tội danh “phi xã hội” (asocials) vì hành nghề mại dâm. Nhiều người trong số đó đã chết trong các trại tập trung như Ravensbruck và Neuengamme. Câu chuyện về họ dần chìm vào quên lãng. Sau khi Đức Quốc Xã sụp đổ, các rào chắn – cùng lệnh cấm nữ du khách – vẫn còn đó. Những năm 1970, Hamburg thậm chí còn xây thêm và dựng hàng rào cao hơn để che khuất khu vực này khỏi tầm nhìn của mọi người. Ngày nay, những con đường xung quanh phố Herbertstrasse có thêm những tảng đá “Stolpersteine” (đá tưởng niệm), hay những tấm biển tưởng niệm có đề tên những phụ nữ đã bị bức hại và chết trong các trại tập trung của Đức Quốc Xã.
 
5. Công viên Quốc gia Band-e-Amir, Afghanistan
 
Được mệnh danh là một phiên bản của Grand Canyon ở Afghanistan, Band-e-Amir thuộc tỉnh Bamiyan và là công viên quốc gia đầu tiên thuộc loại này ở Afghanistan. Công viên quốc gia Band-e-Amir nổi tiếng với các hồ nước tuyệt đẹp, vách đá cao vút và những con đập tự nhiên hùng vĩ.
 
Band emar

Cảnh đẹp hùng vĩ của công viên quốc gia Band-e-Amir ở Afghanistan. (Nguồn: Chụp lại từ YouTube)

 
Công viên quốc gia Band-e-Amir chính thức mở cửa vào năm 2009, và nằm trong danh sách đề cử di sản thế giới của UNESCO. Nơi này từng được coi là biểu tượng cho sự phát triển và tiến bộ của Afghanistan sau chiến tranh, thậm chí còn từng tuyển dụng những nữ kiểm lâm viên đầu tiên của quốc gia. Tuy nhiên, vào năm 2023, chính phủ Afghanistan do Taliban kiểm soát đã ra lệnh cấm phụ nữ vào công viên Band-e-Amir, với lý do được cho là để giữ gìn “đức hạnh” của phụ nữ và bảo vệ “thuần phong mỹ tục” của đất nước. Các chiến binh Taliban được triển khai canh gác tại các lối vào công viên để cấm không cho phụ nữ vào.
 
Hành động này chỉ là một trong hàng loạt những biện pháp nhằm cấm cản phụ nữ lui đến những nơi công cộng ở Afghanistan. Kể từ khi Taliban tái chiếm quyền kiểm soát đất nước vào năm 2021, phụ nữ đã bị cấm tham gia vào hầu hết các hoạt động cộng đồng, bị áp đặt các quy định nghiêm ngặt về cách ăn mặc và việc đi lại, và bị cấm đi xa bằng các phương tiện giao thông công cộng.
 
Cư dân địa phương cho biết du lịch đã giảm sút kể từ khi lệnh cấm có hiệu lực. Hiện nay, những phụ nữ được nhìn ngắm phong cảnh của công viên quốc gia này chỉ có thể là những người đang sống ngay tại đó.

Cung Đô sưu tầm/biên dịch
Nguồn: “No women allowed: These 5 destinations are men-only” được đăng trên trang Nationalgeographic.com.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đoàn Viết Hoạt sanh năm 1942 tại Nam định. Năm 1954 theo gia đình di cư vào Nam. Năm 1965 tốt nghiệp Đại học Sư phạm Sàigòn ban Anh Văn. Năm 1966 lập gia đình với chị Trần Thị Thức, một nữ sinh viên trong phong trào sinh viên Saigon lúc bấy giờ. Năm 1967 ĐVHoạt du học Hoa Kỳ về môn Tổ Chức và Quản Trị Đại Học tại Đại học Florida State (FSU), Tallahassee, Florida. Năm 1971, đậu Ph.D. về Giáo Dục. Sau đó, Đoàn Viết Hoạt trở về nước giữ chức vụ Phụ tá Viện trưởng tại Viện Đại học Vạn Hạnh cho đến 30 tháng Tư, 1975.
Một cuộc triển lãm mới tại thành phố Philadelphia soi chiếu hành trình tiến hoá của sức khoẻ dinh dưỡng tại Hoa Kỳ qua một lăng kính độc đáo: căng-tin học đường. Mang tựa đề “Giờ Ăn Trưa: Lịch Sử Khoa Học Trên Khay Thức Ăn Học Đường,” cuộc triển lãm miễn phí tại Viện Lịch sử Khoa học Philadelphia trưng bày các bích chương, tài liệu, dụng cụ khoa học, sách dinh dưỡng và ảnh chụp để thuật lại câu chuyện về các bữa ăn tại trường học ở Mỹ.
Năm Tổng Thống Hoa Kỳ liên tiếp, thuộc cả hai chính đảng Dân Chủ và Cộng Hòa, đã nhất quyết giúp nhân dân Miền Nam bảo vệ “tiền đồn của Thế Giới Tự Do.” Hành động mạnh mẽ nhất là ‘tự động’ mang nửa triệu quân vào để chiến đấu - mặc dù Chính phủ VNCH không yêu cầu. Rồi xây cất đường xá, xa lộ Biên Hòa, hải cảng Đà Nẵng, Cam Ranh, Chu Lai, Sàigòn, và mấy chục phi trường lớn nhỏ, với những kho xưởng như Long Bình, Quy Nhơn, Phú Bài, tốn phí bao nhiêu nhân mạng, bao nhiêu tiền của để xây dựng một “tiền đồn của thế giới tự do”, ngăn chận Trung Cộng ở phía Nam
Nửa thế kỷ trước, nước Mỹ đã không tôn trọng lời cam kết giúp VNCH chiến đấu tới cùng trước làn sóng xâm lăng của Cộng Sản Thế Giới. Nhiều người, cả Việt lẫn Mỹ, cũng như dư luận thế giới, đã gọi đây là một sự phản bội đáng xấu hổ. Nhưng có học giả Mỹ đã khẳng định: “Sự phản bội của nước Mỹ đối với Nam Việt Nam là một trong những điều thông minh nhất mà nước tôi đã từng làm”.
Ngày 28 tháng 4 năm nay vừa tròn 80 năm kể từ khi nhà độc tài Ý Benito Mussolini bị xử tử tại một ngôi làng ở Ý vào cuối Thế Chiến II năm 1945. Chỉ một ngày sau đó, thi thể của ông ta bị bêu rếu và lăng nhục công khai ở Milan. Dưới bóng tội ác ghê rợn của Adolf Hitler, khi nhắc đến chủ nghĩa phát xít, nhiều người thường nghĩ ngay đến những ký ức về Đức Quốc xã. Thế nhưng, cần nhớ rằng Benito Mussolini mới chính là kẻ mở đường. Biệt danh Il Duce (xin tạm dịch là Lãnh tụ) của Mussolini chính là nguồn cảm hứng cho Hitler.
Các cuộc thăm dò cho thấy mức độ ủng hộ Trump của cử tri đang ở mức thấp kỷ lục đối với một nhà lãnh đạo sau ba tháng đầu của nhiệm kỳ. Đa số phản đối chính sách thuế quan và cắt giảm lực lượng nhân sự liên bang của ông.
Hành động công kích đầy bất ngờ của Tổng thống Trump nhắm vào nền giáo dục đại học đã vô tình đánh thức tinh thần phản kháng của Harvard cùng hơn 100 trường đại học trên khắp 40 tiểu bang. Sự kiện này cũng để lại một bài học đáng suy ngẫm: nhượng bộ và đầu hàng trước những áp lực ngang ngược, vô lý không phải là cách tồn tại bền vững cho bất kỳ tổ chức nào. Sự việc khởi đầu với lá thư ngày 11 tháng 4 từ chính quyền Trump, trong đó đưa ra hàng loạt yêu cầu đối với Đại học Harvard. Ngay lập tức trường Harvard từ chối, vậy là chính phủ thẳng tay đóng băng khoản ngân sách tài trợ trị giá 2.3 tỷ MK. Ngoài ra, Trump còn dọa tước bỏ quy chế miễn thuế của trường. Hành động này bị nhiều người xem là sự lạm quyền nhằm chi phối một cơ sở giáo dục tư thục, và đã vô tình khơi dậy làn sóng ủng hộ quyền tự chủ của các đại học trên khắp Hoa Kỳ.
"Tự do tư tưởng và tìm kiếm sự thật, cùng với sự cam kết lâu đời của chính phủ trong việc tôn trọng và bảo vệ quyền này, đã giúp các trường đại học đóng góp một cách thiết yếu cho xã hội tự do và cuộc sống lành mạnh, thịnh vượng hơn cho mọi người ở khắp các mọi nơi. Tất cả chúng ta đều có chung lợi ích trong việc bảo vệ sự tự do đó. Như lệ thường, chúng ta tiến bước lúc này với niềm tin rằng việc theo đuổi chân lý can đảm và không bị ràng buộc sẽ giải phóng nhân loại, và với niềm tin vào lời cam kết bền bỉ mà các trường cao đẳng và đại học của Hoa Kỳ đã gìn giữ cho quốc gia và thế giới của chúng ta."
Phải làm gì với một Tổng thống Hoa Kỳ không tôn trọng luật pháp của chính quốc gia mình? Vấn đề này nổi lên sau vụ việc chính quyền Trump phớt lờ phán quyết của tòa án liên bang, vẫn để các chuyến bay trục xuất người Venezuela khởi hành đến El Salvador dù tòa đã ra lệnh đình chỉ toàn bộ các chuyến bay đó. Hành động này cho thấy sự thách thức công khai đối với quyền lực tư pháp, và phản ánh sự thiếu hiểu biết (hoặc cố tình phớt lờ) nguyên tắc tam quyền phân lập, vốn là nền tảng của thể chế Hoa Kỳ. Theo Hiến pháp, một tổng thống không có quyền bác bỏ hay phớt lờ phán quyết của tòa án.
Lệnh hành pháp khi được công bố luôn tạo nhiều dư luận trái chiều. Lệnh càng ảnh hưởng nhiều người thì tranh cãi càng kéo dài. Gần đây trong một buổi họp mặt, một người bạn của tôi thốt tiếng than: “Chẳng hiểu thành viên Quốc hội Mỹ của cả hai đảng bây giờ làm gì mà cứ im lìm để tổng thống muốn ra lệnh gì thì ra”. Người khác thắc mắc, nếu tổng thống dùng lệnh hành pháp để đưa ra những quyết định không đúng luật, hay trái với hiến pháp, thì cơ quan nào sẽ có trách nhiệm can thiệp? Bài viết này không phân tích một lệnh hành pháp cụ thể nào, mà chỉ nhằm giải thích cách vận hành của Executive Order, quy trình thách thức nếu cần, cũng như những giới hạn của một mệnh lệnh do tổng thống ban hành.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.