Thơ Xuân Trần Hoàng Vy

24/01/202509:54:00(Xem: 1673)

mai vang 1

MÙA XUÂN NHỚ KHÓI...

 

ở đây trời đất như... hong khói

màu khói ngày xuân mùa đốt đồng

bông tuyết vẫn còn đêm bịn rịn

mùa xuân mà cái lạnh đầu đông?

 

viễn xứ mùa xuân ngồi ngóng xuân

nhớ gì mà con mắt rưng rưng?

nhớ khói bánh chưng khuya chái bếp

tiếng cười dài, câu chuyện cổ trang!

 

ta đếm tha hương, sương nhỏ giọt

mấy mùa xa khuất bóng quê hương

cũng chọn đào mai làm tri kỷ

đốt khói trầm thơm nhớ tông đường?

 

ở đây xuân đến buồn quay quắt

bia rượu đầy bàn nhớ nếp than

bằng hữu toàn mắt xanh, da trắng

ngó lại mình ta... gã da vàng!

 

nhớ tết, khuya nay nằm nhớ... khói

giao thừa, khói bánh tét, bánh chưng

khói rước, tiễn đưa người khuất mặt

và ta thêm tuổi mới có mừng?

 

Springfield, MA, Xuân

 

 

KHÚC GIAO THỪA MIỀN VIỄN TÂY

 

Nhạc ngựa hề,

giao thừa viễn tây

cái nóng phập phồng độ F...

tiếng súng dòn,

thay tiếng pháo tết ta!

 

Cành đêm giăng mắc đèn

pháo hoa

tiếng ai ca

“Con biết bây giờ mẹ chờ, em trông...”*

ẻo uột

rượu Champagne nổ

hoa...

 

Ly lưng lửng, sóng sánh

người xa quê lăng lắc

uống giao thừa

say...

chạm ngõ nhà xưa!?

 

Mùa xuân Texas

(*) Lời bài hát “Xuân này con không về”

 

 

KHÔNG ĐỀ 1

 

Trời xanh, mây trắng trên đầu chóp
Cái nắng quê người sao hanh hao
Ta đến rồi đi. Đời vốn vậy
Mây lưng trời một giấc chiêm bao?

 

KHÔNG ĐỀ 2

 

Ta gửi vào trưa xanh nỗi nhớ
Giữa đường một thoáng nắng chong chao
Mấy năm thầm đếm mùa phiêu bạt
Nhớ bóng mây xưa dạt chỗ nào...

 


MÙA XUÂN HỎI CỎ...

 

Mùa xuân,

Hỏi cỏ biếc xanh

Hoa vô ưu nở

Trên nhành thảo hương

 

Mùa xuân,

Hỏi cỏ vô thường

Sương khuya

Ướt đẵm nụ hường nẩy bông.

 

Mùa xuân,

Hoa cũ còn không?

Hôm qua

Chim hót, cửa lồng mở toang!...

 

 

HÁI LỘC

 

Tay thơm nhành lá

Xin nụ xuân tình

Đợi khuya hái lộc

Sương còn hương trinh!

 

Nàng xuân vừa đến

Gió gầy lao xao

Bàn tay thỉnh lộc

E ấp hôm nào?

 

Tự tình từ đất

Thỉnh cây viếng chùa

Quẻ thăm thầy đoán

Lấy chồng. Dạ thưa...

 

 

MÙI XUÂN

 

Gom hết ngàn bông hoa

Nên mùi xuân rất lạ

Bao nhiêu người hối hả

Nâng niu từng nụ hoa?

 

Khói trầm thơm lối phố

Mang cả mùi vị quê

Bàn thờ nhang thắp đỏ

Gọi người xa xưa về?

 

Mùi bánh chưng, bánh tét

Có vị thơm của trời

Có ngọt bùi vị đất

Và bao nhiêu mồ hôi?

 

Mùi xuân xa sẽ nhớ

Đếm bao lần tha hương

Đêm mùi xuân nhắc nhở

Đất quê và yêu thương....

Trần Hoàng Vy

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Cuối tháng 3 nằm ngủ ngoài hiên nhà, quá khuya thức dậy đầu tháng 5. Mây xuống thấp nhập sương mù lên cao. Ánh đèn lảo đảo suốt đêm ý nghĩ nín câm, chờ trời sáng. Sớm dậy, xuống phố uống cà phê với bạn. –“Con ơi, nhớ về ăn trưa.” “Chiều con mới về, mẹ nhớ uống thuốc ho.”Một ngày lem lọ bình thường, tin chiến sự hòa giải. Không Nga, không Mỹ, không Trung quốc, chỉ Bắc Nam bắt tay. Huynh đệ một nhà cần gì hàng xóm.