Thương Hại Thay Đất Nước - “Pity the Nation”

16/03/202512:19:00(Xem: 2744)
iStock-1066969672


Thi sĩ Lawrence Ferlinghetti sinh năm 1919, nay đã hơn 100 tuổi. Ông là người đồng sáng lập tiệm sách City Lights, một điểm đến không thể bỏ qua ở San Francisco cho những ai yêu văn chương và văn học. Bài “Pity the Nation” được ông viết năm 2007, dựa theo bài “Pity the Nation” của Khalil Gibran. Bản dịch Việt ngữ của Ian Bùi. 


oOo

Thương Hại Thay Đất Nước

Thương hại thay đất nước nhân dân là cừu
Bị kẻ chăn dẫn đi lạc lối

Thương hại thay đất nước lãnh đạo nói dối
Người quân tử miệng bị bịt câm
Bọn kỳ cuồng ác tâm phát sóng

Thương hại thay đất nước không cất tiếng
Trừ phi ca tụng kẻ xâm lăng
Vinh danh những thằng ăn hiếp
Chỉ muốn thống trị loài người
Bằng vũ lực và đàn áp

Thương hại thay đất nước không được biết
Ngôn ngữ nào ngoài ngôn ngữ mình
Văn hoá nào ngoài văn hoá mình

Thương hại thay đất nước mỗi hơi thở là tiền
Ngủ giấc mê của kẻ quá no nê

Thương hại thay đất nước,
Thương hại thay con người
Dân quyền bị bào mòn
Tự quyết xói rụng rơi

Quê hương ơi, nước mắt nào sôi
Khi tự do nổi trôi cùng đất nước!

bản dịch của ianbui ngày 2020.09


oOo

“Pity The Nation”

(After Khalil Gibran)

Pity the nation whose people are sheep
And whose shepherds mislead them

Pity the nation whose leaders are liars
Whose sages are silenced
And whose bigots haunt the airwaves

Pity the nation that raises not its voice
Except to praise conquerors
And acclaim the bully as hero
And aims to rule the world
By force and by torture

Pity the nation that knows
No other language but its own
And no other culture but its own

Pity the nation whose breath is money
And sleeps the sleep of the too well fed

Pity the nation oh pity the people
who allow their rights to erode
and their freedoms to be washed away

My country, tears of thee
Sweet land of liberty!

Lawrence Ferlinghetti (2007)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Cuối tháng 3 nằm ngủ ngoài hiên nhà, quá khuya thức dậy đầu tháng 5. Mây xuống thấp nhập sương mù lên cao. Ánh đèn lảo đảo suốt đêm ý nghĩ nín câm, chờ trời sáng. Sớm dậy, xuống phố uống cà phê với bạn. –“Con ơi, nhớ về ăn trưa.” “Chiều con mới về, mẹ nhớ uống thuốc ho.”Một ngày lem lọ bình thường, tin chiến sự hòa giải. Không Nga, không Mỹ, không Trung quốc, chỉ Bắc Nam bắt tay. Huynh đệ một nhà cần gì hàng xóm.