Hôm nay,  

Đốt Sách Chôn Nho

03/04/202512:14:00(Xem: 4891)
GettyImages-2206105445
WASHINGTON, DC - NGÀY 20 THÁNG 3: Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump ký một sắc lệnh hành pháp nhằm thu hẹp quy mô tiến tới việc giải thể Bộ Giáo Dục cùng với các em học sinh ký vào phiên bản của riêng mình, trong một buổi lễ tại Phòng phía Đông của Nhà Trắng vào ngày 20 tháng 3 năm 2025 tại Washington, DC. Sắc lệnh này hướng dẫn Bộ trưởng Giáo dục Linda McMahon, cựu giám đốc Cơ quan Quản lý Doanh nghiệp Nhỏ và là đồng sáng lập của World Wrestling Entertainment, thu hẹp bộ phận trị giá 100 tỷ đô la này (không thể giải thể nếu không có sự chấp thuận của Quốc hội.) (Ảnh của Chip Somodevilla/Getty Images)

Lịch sử là sự lập lại, nhìn ngược về thời gian:

Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc vào năm 211 (trước Công Nguyên) Ông đã nghe lời vị Tể Tướng Lý Tư đốt tất cả các ghi chép của Sử Gia không thuộc nước Tần, kể cả Kinh Thi. Bất cứ ai thảo luận về Kinh Thi và Kinh Thư sẽ bị xử tử. Trong Sử Ký của Tư Mã Thiên, vụ đốt sách chôn Nho được gọi là “Phần thư khanh nho”, bao gồm việc đốt sách và chôn sống hơn 460 học giả. (1)

Năm 1958, Mao Trạch Đông đã liên hệ bản thân ông với Tần Thuỷ Hoàng.

Khi ông ta chôn sống 460 học giả ông nói trong một bài phát biểu với các đồng chí của mình:

“Các bạn (những nhà trí thức) căm ghét chúng tôi, coi chúng tôi là những Tần Thuỷ Hoàng. Các bạn nhầm rồi. Chúng tôi thậm chí còn vượt Tần Thuỷ Hoàng một trăm lần”.(2)

 

Năm 1975 khi CS miền Bắc, chiếm Việt Nam Cộng Hòa, phong trào đốt sách cũng xảy ra ngay tại miền Nam, Việt Nam. Hàng trăm cuốn sách được người Cộng Hòa mang đi giấu hay mang ra nước ngoài và hàng ngàn cuốn sách bị đốt thành tro bởi những người mù chữ và vô văn hóa.

Chúng ta không lấy gì làm ngạc nhiên lắm, vì CS miền Bắc hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Cộng Sản Trung Hoa (và phần đông họ không được biết gì về sách vở dưới chủ nghĩa Cộng Sản.)

 

Điều làm cả thế giới ngạc nhiên là: Năm 2025 ở một quốc gia văn minh giầu có nhất nhì thế giới là Hiệp Chủng Quốc, có một vị Tổng Thống dám ký sắc lệnh Đóng cửa Bộ Quốc Gia Giáo Dục và còn ấu trĩ một cánh man rợ là mang trẻ em Mẫu Giáo vào tận Tòa Bạch Ốc, phát cho mỗi em một văn bản giả để các em chứng kiến và đồng ký với mình trên những văn bản ấy. Tổng Thống dạy trẻ em làm việc dối trá rồi phát huy hình ảnh đó lên mạng là một điều kinh hoàng không ai nghĩ ra.

 

Hình ảnh ông Tổng Thống to lớn ngồi vào chiếc bàn nhỏ xíu sau lưng là những đứa bé ở tuổi Mẫu Giáo (lên 6 lên 7) cũng mỗi em một chiếc bàn nhỏ, trước mặt có 1 tờ giấy cho các em ký tên mình vào. Khi Tổng Thống hô to “Ký” là các em cùng viết tên mình xuống và khi Tổng Thống hô: “Đóng cửa Bộ Giáo Dục” là các em hô “Yes” sau đó là cùng nhau giơ tấm bảng lên cùng lúc với Tổng Thống.

 

Đóng cửa Bộ Quốc Gia Giáo Dục và cho trẻ em tham dự vào việc làm đó, ảnh hưởng trầm trọng không hơn cả “Đốt Sách chôn Nho” thời Tần Thủy Hoàng và là một hành vi “man rợ”.

 

Các em bé quá! Được vào dinh Tổng Thống, được ngồi sau lưng Tổng Thống, được viết tên mình trên một tờ giấy trắng, khi Tổng Thống hô:”giơ lên” là đồng loạt giơ lên, nào biết gì. Giống như những trò chơi trong lớp học, chỉ cần tuân theo lời thầy giáo. Mấy chục năm sau khi đã trưởng thành, các em sẽ bị ảnh hưởng gì khi nhìn lại mình đã có một thời can dự vào một việc làm hoen ố nền giáo dục này. Các em đã cùng Tổng Thống đóng cửa Bộ Giáo Dục. Ở tuổi 18, 20 hay lớn hơn nữa, đã có sự nghiệp gia đình vợ con, các em có còn nhớ mình đã cùng tham dự vào việc đóng cửa Bộ Giáo Dục với một vị lãnh đạo bất bình thường, một người với cái tâm bất an và cái tham vọng “Bá chủ hoàn vũ”. Các em có nhớ: khi các em ở tuổi tâm hồn như tờ giấy trắng, bị một kẻ quyền lực, bất bình thường làm một việc “ Xúi trẻ ăn phân gà”-Những phụ huynh của các em liệu có hối hận sau này về việc mang con mình ra làm hậu thuẫn cho nhà lãnh đạo tâm thần này?

 

Tổng Thống có làm điều gì, đúng hay sai nên chịu trách nhiệm một mình. Đừng đầu độc những tâm hồn trong trắng, ngây thơ của trẻ nhỏ. Cha mẹ của các em, đừng vì tư lợi mà mang con đi làm một việc chúng chưa ý thức được. Mươi, mười năm sau, khi đứa trẻ đã trưởng thành,chúng nhìn lại những hình ảnh này, liệu bao nhiêu đứa trẻ lên 5, lên 7 thời đó, chúng sẽ phản ứng thế nào. Liệu chúng có trách oán cha mẹ không?

 

Những người dân Mỹ có nhìn thấy, đây là: là hành động “vô giáo dục” cho “Bộ Giáo Dục” của một ông vua không có căn bản đạo đức!

 

Trần Mộng Tú

Tháng 4 -1st 2025

 

*1 và 2: Wikipedia

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.