Hôm nay,  

Đưa anh về căn nhà xưa

20/04/202509:05:00(Xem: 1489)
Screenshot 2025-04-20 090245

Ngày 30/04/2025, người Việt tha phương tưởng niệm 50 năm mất nước và ly hương. Những hình ảnh của quê hương vào những giờ phút cuối cùng của tự do vẫn không bao giờ phai nhạt trong tâm tư của những người Việt tỵ nạn Cộng Sản dù đang ở bất cứ nơi nào trên thế giới.

Không ai có thể quên được cảnh tan hoang và hỗn loạn của những giây phút chót của một đất nước chỉ mới thành hình trong 21 năm và vẫn còn non dại nhưng đã đủ để cho 1 con người được sinh ra và trưởng thành hiểu được tình yêu quê hương và tự do hạnh phúc là như thế nào.

21 năm chinh chiến đó đã đươc ghi lại với hàng triệu người trai trẻ của đất nước dâng hiến cuộc đời cho quê hương và hàng trăm ngàn người đã để lại thân xác cho đất nước rải rác trên 4 vùng chiến thuật, từ cao nguyên trải dài ra đồng bằng, từ miền Trung đi xuống tận miền Nam.

Vào năm 1965, nghĩa trang quân đội Biên Hòa được thành lập. Nghĩa trang được dành cho nơi yên nghỉ của quân nhân mọi cấp từ hàng binh sĩ tới cấp tướng (có 8 vị tướng đã được an táng ở đây: Trí, Hiếu, Ánh, Soạn, Đồng, Phước…) Tính đến năm 1973, tổng số quân đội VNCH lên tới 1.3 triệu gồm cả tất cả chủ lực và địa phương quân, nghĩa quân. Không kể tới các nghĩa trang quân đội ở các tỉnh và vùng chiến thuật khác, tính tới tháng 4/1975, đã có 18,318 tử sĩ đã được an táng ở đây. Trong đó, có hơn 8,000 ngôi mộ đủ mọi cấp bậc đã được xây cất hoàn tất và trang trọng.

Sau 1975, trong số gần 4,000 mộ bia đã hoàn tất hay gần xong, CS thẳng tay trả thù người chết bằng cách khoét mắt hình trên bia, quét sơn bôi xóa, dầy mồ, đục bỏ tên tuổi, đập phá mộ bia, xô ngã, đạp cho xiêu vẹo kể cả riêng nơi yên nghỉ của 8 vị tướng VNCH, đã bị phá hủy hoàn toàn.

Để xóa bỏ một nghĩa trang rộng lớn ra khỏi con mắt trần gian và trở thành những bãi đất gò mả hoang, CS đã cho trồng hàng ngàn cây xà cừ bên trong nghĩa trang, nằm cạnh các đường đi qua lại ngay sát các bia mộ, khiến cho nghĩa trang trở thành một khu rừng mà các gốc rễ cây sẽ soi mòn làm bật nền hay nứt nẻ các ngôi mộ.

Nghĩa Dũng Đài đã bị cắt cụt phần trên cao. Bức tượng Thương Tiếc đã bị xe tăng CS giựt sập ngay sau ngày 30/4 và kéo ra bờ sông Đồng Nai để đổ xuống sông nhưng vì xe tăng bị mắc lầy, cho nên, bức tượng bị bỏ lại bên bờ sông.

Năm 1976, CS cho kéo bức tượng lên về để trong sân vận động quận Dĩ An, Biên Hòa nhưng không ngăn cản được sự thăm viếng của ngừơi dân và gia đình các tử sĩ vì họ vẫn tin tưởng sự thiêng liêng phù hộ của bức tượng với người nằm xuống.
Vì vậy, CS phải đem một thùng container tới úp trọn bức tượng để ngăn chận sự thắp nhang khấn vái của mọi người. Chuyện đó không có hiệu quả vì người dân vẫn tiếp tục tới cúng vái.

Cuối cùng, CS đã phải đem bức tượng đi ra khỏi sân vận động về một nơi không ai biết để kết thúc một sự thương tiếc của ngưới sống với người chết nhưng không chấm dứt được câu chuyện của lịch sử.

Ngày 27/11/2016, thủ tướng VN Nguyễn Tấn Dũng đã phải ký 1 quyết định cho tu bổ và chuyển việc quản lý nghĩa trang từ quân đội sang dân sự với tên mới là nghĩa trang nhân dân Bình An. Năm 2007, hội VAF, Vietnamesse American Foundation do ông cựu thiếu tá VNCH Nguyễn Đạc Thành đã về Việt Nam để lo trùng tu và xây cất lại một vài kiến trúc như lập bàn thờ ở Nghĩa Dũng Đài để người thân đến thăm viếng có nơi thắp nhang khấn vái.

Đến hôm nay, công việc trùng tu đã đươc bao nhiêu %, không ai biết? ngoại trừ bàn thờ mới ở Nghĩa Dũng Đài sau khi được làm xong. Sau đó, có những phim ảnh được công bố khi ông Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng bộ ngoại giao của VN cùng ông Nguyễn Đạc Thành và một số người khác đến thắp nhang trước bàn thờ.

Theo link của youtube dưới đây, nghe lời nói của ông Nguyễn Thanh Sơn trong cuộc phỏng vấn của đài Radio Bolsa thì ý nghĩa của chuyện này được hiểu là về chính trị nhiều hơn là tình người.


“bây giờ gọi là nghĩa trang nhân dân Bình An mà không thể gọi là nghĩa trang quân đội vì một nước không thể có 2 nghĩa trang quân đội nhân dân và quân đội Việt Nam Cộng Hòa..”

Trong khi thực tế, tất cả người nằm xuống ở đây đều là quân nhân của quân đội Việt Nam Cộng Hòa chứ không có nhân dân nào được chôn chung cả. Đó là tên gọi của lịch sử đã qua chứ không cần tới cái tên mới gọi là nghĩa trang nhân dân Bịnh An bởi như vậy, lịch sử đã bị xóa đi và viết lại không đúng sự thật.

Theo quyết định đó, hiện giờ, việc trùng tu sửa chữa, quét vôi, don dẹp và làm lại các ngôi mộ hư hỏng được tiếp tục làm bởi người thân của tử sĩ hay các thiện nguyện viên trong nước với ngân quỹ giúp đỡ tự nguyện của người Việt tỵ nạn hải ngoại gửi về.

Chắc chắn ở nơi đó, vẫn còn có hàng ngàn ngôi mộ đất tưởng như sơ khai không tên tưởng như đã được đắp từ trăm năm trước cho đến những gò mả ụ lên hoang vắng với mảnh gỗ bia đơn sơ viết nguệch ngoạc tên tuổi hay một cây thập tự giá thô sơ nho nhỏ cắm lên để dâng cho Chúa hoặc những bia mộ xi măng phẳng lặng chơ vơ đơn độc nằm như bị bỏ quên bên cạnh những mộ bia đọc chỉ thấy có hai 2 chữ Vô Danh …

Tất cả đều không biết người nằm xuống đã được yên nghỉ từ bao giờ?

Có lẽ rất là lâu vì chỉ có thể nhận ra bằng những dấu vết rêu phong xanh xao cũ kỹ phủ lên nhìn mà muốn khóc hay thấy những hàng ngàn chiếc là khô đã rớt xuống cả 50 năm nay, chồng chất nằm lên nhau co quắp héo hắt ở bên cạnh những người giờ không còn có tên tuổi, không còn được một tấm hình và không còn được ai nhớ biết đến, ngay đến cả một nén nhang cũng không thấy được cắm ở đây ngoại trừ có tiếng côn trùng khóc than mỗi đêm.

Từ bao giờ vậy?

Dù lịch sử đất nước đã bị sang trang, dù cho rừng xưa đã khép cho đến cả trăm năm sau, chắc chắn rằng người nằm xuống không có một lời nuối tiếc gì về cuộc đời của mình.

Ở nơi thiên thu
Khi rừng xưa đã khép
Dù cho trăm năm
Không một lời nuối tiếc

Điều hạnh phúc nhất là các anh vẫn còn nằm ở trên quê hương dù không còn thuộc về mình nhưng miếng đất 4 thước vuông vẫn là của anh và vẫn còn có những chiến hữu nằm ở  cạnh bên nhau như những ngày còn chiến đấu.

Các anh, những chiến sĩ vô danh sẽ nằm bên nhau cho đến thiên thu dù cho lịch sử Việt Nam có đóng lại hay được mở ra hoặc được viết lại cũng như được viết tiếp.

Trang sách đó sẽ vẫn còn nguyên cho dù có phai mầu hay nhạt nhòa theo thời gian. Còn chúng tôi, kẻ tha phương nhưng không bao giờ quên các anh.

Giọt nước mắt vẫn rơi
Vẫn rơi
Đưa anh về Cõi người.
Vẫn rơi
Đưa anh về Căn nhà xưa
Cuối trời

Bài hát được viết lên để tưởng nhớ và ghi ơn những người chiến sĩ một thời có tên, đã đứng lên chiến đấu cho tự do và bảo vệ quê hương cho đến khi nằm xuống, không để lại một dấu tích gì cho loài người và trở thành không tên trong suốt dòng lịch sử của đất nước bất kể thể chế chính trị là gì.

 

https://youtu.be/F0oDW39RihM

 

-- Nguyễn Ngọc Phúc

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nửa thế kỷ trước, nước Mỹ đã không tôn trọng lời cam kết giúp VNCH chiến đấu tới cùng trước làn sóng xâm lăng của Cộng Sản Thế Giới. Nhiều người, cả Việt lẫn Mỹ, cũng như dư luận thế giới, đã gọi đây là một sự phản bội đáng xấu hổ. Nhưng có học giả Mỹ đã khẳng định: “Sự phản bội của nước Mỹ đối với Nam Việt Nam là một trong những điều thông minh nhất mà nước tôi đã từng làm”.
Lớn hơn anh Hợp một tuổi, tháng 4 năm 1975, anh Đăng chưa xong năm thứ nhất về Cơ khí ở Phú Thọ, vận nước xoay chiều, ba anh cũng phải đi "học tập cải tạo" như hơn ba trăm ngàn Sĩ quan QLVNCH. Là con trai đầu lòng, anh Đăng bỏ cả ước mơ, bỏ trường về quê, điền vào chỗ trống của người chủ gia đình mà ba anh bỏ lại. Anh sinh viên kính trắng của Phú Thọ bỗng chốc trở thành phụ xe, lơ xe, cũng đổi đời như gần hai chục triệu người dân miền Nam.
Em nằm im lặng nghe đêm thở | Tháng Tư mở đôi mắt trong đêm | Anh ạ, em nghe Tháng Tư khóc | Tháng Tư nhỏ những giọt lệ đen.(tmt)
Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta. Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do. Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Văn học luôn được xây dựng trên tác giả, tác phẩm và độc giả, với những cơ chế tất yếu là báo, tạp chí văn học, nhà xuất bản, mạng lưới văn chương, và phê bình. Gần đây thêm vào các phương tiện thông tin xã hội. Trên hết là quyền lực xã hội nơi dòng văn học đang chảy, bao gồm chính trị, tôn giáo. Giá trị của một giai đoạn văn học được đánh giá bằng những thành phần nêu trên về sáng tạo và thẩm mỹ qua những cơ chế như tâm lý, ký hiệu, cấu trúc, xã hội, lịch sử… Việc này đòi hỏi những nghiên cứu mở rộng, đào sâu theo thời gian tương xứng.
Ngày 4/1/2025, trong phòng House Press Gallery của Capitol Hill, giữa hàng trăm dân biểu chuẩn bị tuyên thệ nhậm chức, có một người đàn ông gốc Việt, nắm chặt tay cậu con trai nhỏ của ông, đứng trò chuyện với các dân biểu, thượng nghị sĩ khác. Vài tiếng sau đó, cùng với các dân biểu đắc cử trên khắp tiểu bang nước Mỹ, ông đưa tay tuyên thệ, chính thức trở thành dân biểu liên bang gốc Việt đầu tiên đại diện cho Little Saigon trong 50 năm qua.
Trong 50 năm vừa qua, cộng đồng Việt Nam đã có những thành tựu nào về chính trị và văn hóa? Thực tế là đã có rất nhiều chuyển biến. Thời gian đầu là những cộng đồng tỵ nạn ở Hoa Kỳ, lan rộng thành những cộng đồng đông người Việt hơn ở rất nhiều nước trên thế giới; và rồi hình ảnh những người thất trận và tỵ nạn mờ nhạt đi. Nhiều thế hệ trẻ ra đời, trưởng thành, trở thành và gánh vác một căn cước mới. Từ đó, có nhiều cộng đồng mang thêm sức mạnh chính trị, văn hóa.
Có lần tôi đứng trước một căn phòng đầy học sinh trung học và kể một câu chuyện về thời điểm chiến tranh Việt Nam chấm dứt, về việc tôi đã bỏ chạy sang Mỹ khi còn nhỏ, và trải nghiệm đó vẫn ám ảnh và truyền cảm hứng cho tôi như thế nào, thì một cô gái trẻ giơ tay hỏi tôi: “Ông có thể cho tôi biết tại sao cha tôi không bao giờ kể cho tôi nghe về cuộc chiến đó không? Cha tôi uống rượu rất nhiều, nhưng lại ít nói.” Giọng nói cô run rẩy. Cô gái bảo cha cô là một người lính miền Nam Việt Nam, ông đã chứng kiến nhiều cảnh đổ máu nhưng nỗi buồn của ông phần nhiều là trong nội tâm, hoặc nếu đôi khi thể hiện ra ngoài thì bằng những cơn thịnh nộ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.