« Chàng tuổi trẻ trên con đường lầy lội
Của quê hương trong mù mịt màn sương,
Bước băn khoăn lay đá ngủ bên đường,
Chàng dò lối thăm cha trong rào sắt.
«Cha yêu quí khi đất trời mở ngỏ
Thân phận người, cánh én nổi trên mây
Cho con hỏi sao cha không tung cánh
Súng cha cầm có phải khẩu súng say?»
Con yêu quý! Con người không chọn đất!
Tự bao đời chỉ có đất chọn ta!
Cũng như con, con không thể chọn cha!
Nên dân tộc không phải là để chọn.
Hãy cầm lấy, cha cho con hòn đất,
Nuốt vào lòng rồi nắm chắc nơi tay
Con sẽ hiểu vì sao cha ở lại?
Súng cha cầm có phải khẩu súng say?
Người chiến sĩ không chỉ bằng máu thịt
Đến khi cần ta góp cả khổ đau
Quê hương này không ghép bằng đất đá,
Tự bao đời chồng chất những biển dâu…
Chàng tuổi trẻ quay về con đường cũ
Đá quanh chân vừa bập bẹ tiếng người
Chàng tìm đến bên chân ngươi tu sĩ
Thức canh cờ không một phút nghĩ ngơi!
«Bạch lạy thầy xin vì con thuyết giảng
Phải cờ đây gọi được quỉ ma về?
Khi đất trời sắp quay cuồng giông bão
Bạch thưa thầy sao thánh thể không đi?»
Ngọn cờ này ta mang từ núi Thứu
Trồng nơi đây không biết đã bao đời
Hút đất đá nên đổi màu khác lạ
Cứ như màu câu hát ngấm trong nôi.
Này sắc vàng sắc thịt da dân việt.
Sắc đỏ hồng sông lạch chở phù sa
Sắc xung quanh là sắc màu muôn thuở
Giấc mơ lành khói ủ xóm quê xa.
Chẳng bởi tại xác thân là cát bụi
Tại vì cờ mà ta ở lại đây!
Ta ở lại nói những lời câm lặng,
Để dân mình còn thấy ngọn cờ bay!
Đường thời gian con đường vòng vô tận
Con người đi bằng lưỡi chẳng bằng chân
Đường không gian dù có được đằng vân
Ta xin nói để lưỡi mình không ngọng!
Con nên nhớ dẫu sống vô sai biệt,
Khi chèo thuyền phải xuôi ngược phân minh,
Con nên nhớ xưa cha ông đuổi chuột,
Vẫn từ tâm mà không bể mất bình.
Chàng tuổi trẻ quay về căn nhà nhỏ,
Thấy trong lòng ngọn thác đổ êm êm
Bên lửa ấm, chàng nắm bàn tay mẹ:
Mẹ của con! Mẹ như bóng âm thầm!
Đôi quang gánh, mẹ gánh gì trong đó,
Gánh tuổi mòn liền mảnh vỡ quê hương,
Sao không tới bên kia bờ biển cả
Có địa đàng có lối ngọc vườn hương?
Con nói đúng mẹ vẫn là chiếc bóng,
Bóng của cha và bóng của quê nhà
Mẹ là bóng nên không rời vật chắn
Tựa cây rừng không bỏ núi đi xa!
Con của mẹ! Con chỉ nhìn thấy rõ
Là khi nào con nhắm mắt lặng im
Con đường đi phải nở tự trái tim
Buồng lý trí, buồng tối tăm gươm giáo!
Chàng quỳ gối biến mình thành cánh bướm:
Tiếng mẹ hiền, hoa nở giữa lời ru
Rồi dịu ngọt bỗng chan hòa sông núi
Chàng mơ chàng ngồi ôm đá vọng phu
Chàng hỏi đá, mẹ ngóng chờ gì thế?
Phải bóng người đã khuất nẻo thâm u?
Hay có phải mẹ hóa thành biểu tượng
Để mọi người chiêm ngưỡng đến thiên thu?
Mẹ chờ đây nở tâm tình đón biển
Biển dạt dào trong tim mẹ bao la
Đất nước mình dù có gì vĩ đại
Con hiểu rồi hùng vĩ ở tâm ta
Con hiểu rồi bước tiến của ông cha
Là bước tiến của trái tim ca hát
Con đã nghe tiếng giống nòi thúc nhịp
với tim hồng phải nối bản trường ca.
Đã nửa thế kỷ