Hôm nay,  

Việt Nam - 50 Năm Nhìn Lại

24/04/202507:00:00(Xem: 1540)

 

Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, tác giả nhận thêm giải quán quân Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.

***
vietnam cong hoa stamp

 

Ngay sau ngày Miền Nam Việt Nam bị cưỡng chiếm, Cộng sản Bắc Việt nhanh chóng thống nhất hai miền Nam Bắc dưới lá cờ màu máu sao vàng, đồng thời giải thể xóa bỏ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN), cho thấy rõ MTGPMN, với lá cờ riêng và chính phủ riêng, chỉ là một công cụ múa rối của miền Bắc, dù từng là một thành viên tham dự Hiệp Định Paris 4 bên vào năm 1973.

 

“Tôi bước đi. Không thấy phố. Không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa. Trên màu cờ đỏ” (Trần Dần)

 

Xin được xác nhận chế độ Cộng Sản ở Việt Nam chẳng qua thành công được vì luôn dựa trên Hận Thù và Giai Cấp. Vì Hận Thù là một yếu tố không thể không có trong cuộc đấu tranh giai cấp, đưa đến sự căm ghét không khoan nhượng đối với kẻ thù, khiến con người Cộng Sản (CS) được học tập tẩy não vượt ra ngoài giới hạn bình thường và biến họ thành một cỗ máy xảo quyệt, âm mưu, bạo lực, lạnh lùng giết, và giết không gớm tay – cho dù cùng một dòng máu.

 

Với CS, không có lòng căm thù thì không thể chiến thắng kẻ thù. Và mỗi hành động của người CS luôn là một tiếng kêu chiến đấu (a battle cry) trong mọi hình thức chống lại với thế lực thù địch. Không những giết và tàn sát kẻ địch, mà còn thanh trừng nội bộ, ám sát những đối tượng từng giúp đỡ mình – không có hòa hoãn. Không một do dự. Không một hạn chế. Và không một ân hận. Rằng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, thà giết hết còn hơn bỏ sót.

 

Từ sau ngày thứ Tư, 30 tháng 4, 1975, chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa được áp đặt lên cho cả 2 miền Nam Bắc, và cũng từ đó dân chúng Miền Nam mới biết thế nào là chế độ “Xuống Hố Cả Nước”. Dưới đây xin vắn tắt các chủ trương, các chính sách của Cộng Sản Việt Nam (CSVN):

 

- Cho phép trộm cướp, hôi của, vơ vét của cải miền Nam Việt Nam. Chắc mọi người còn giữ hình ảnh các chú bộ đội đạp xe đạp, chạy xe gắn máy mang theo radio, đồng hồ 2 cửa sổ, cassettes, hay từng đoàn xe molotova nối đuôi chở đầy vật dụng, tivi, tủ lạnh, quạt máy, bàn ghế… trực chỉ miền Bắc… “Cái đạp cái đồng cái đài. Có ba cái ấy đời ta huy hoàng”, dưới chủ đích 4 chữ V: Vào Vơ Vét Về.

 

- Bần cùng hóa dân miền Nam Việt Nam với các chính sách phiếu thực phẩm, đăng ký hộ khẩu, kiểm soát bao tử người dân. Một nhân vật Cộng sản Nga (không biết có phải là Maxim Gorky hay không?) từng viết “tôi đã thấy nhiều quái thai, nhưng không có quái thai nào mà không có bao tử”. Rồi cửa hàng nhà nước, hợp tác xã, ngăn sông cấm chợ, chủ trương cấm buôn bán tự do,… Mua cái đinh cũng phải xếp hàng. Rồi đánh triệt “tư sản mại bản”, đổi tiền. ”cướp đêm kiểm soát-cướp ngày kiểm kê”. Rồi quy hoạch chiếm nhà, cướp đất của dân. Đuổi dân đi “Kinh tế mới” - Sỏi đá có ngày cũng thành cơm. Ăn bobo mà còn phải độn bắp độn sắn. Rồi lớp trẻ bị bắt hoặc dụ dỗ đi “Thanh niên xung phong”. Dân chúng Miền Nam nghèo khổ lại càng kiệt quê lầm than hơn. Đúng như câu vè: Con đường bác đi - con đường bi đát. “Có đói mà chẳng có no - Lấy gì độc lập tự do hỡi trời.”

 

- Chính sách trả thù quân dân cán chính Miền Nam: phân biệt “ngụy quân ngụy quyền”, thanh lọc, xử tử - nhất là những thành phần như Phượng Hoàng, cảnh sát đặc biệt, an ninh quân đội, xây dựng nông thôn… , dùng thủ đoạn xảo quyệt “học tập 10 ngày”, thành ra tù tập trung trong các trại giam từ Nam ra Bắc, từ vài năm cho đến cả mươi năm hơn hơn, biến Việt Nam thành nhà tù nhỏ và nhà tù lớn.

 

Nước ta không có nhà tù

Chỉ toàn trường học tít mù rừng sâu

Học cho trắng xóa mái đầu

Thân làm phân bón tưới màu cỏ hoa

Học cho tan nát cửa nhà

Biến thành dã thú thì ra khỏi trường

 

- Chủ trương xóa bỏ tàn tích chế độ miền Nam, xóa sổ nền văn hóa nghệ thuật miền Nam, bỏ tù các văn nghệ sĩ, đốt sách, cấm hát “nhạc vàng”. Trong nhà triển lãm “Tội ác Mỹ Ngụy”, có trưng bày và đóng đinh các sách miền Nam, như Giải Khăn Sô Cho Huế… Đánh phá, kiểm soát các nhà chùa, nhà thờ. Viết lại lịch sử. Cùng lúc nuôi thù ngay cả với những nấm mồ tử sĩ VNCH, phá bỏ những nghĩa trang quân đội Miền Nam, và ngay cả những nghĩa trang tư nhân cũng bị buộc dời chuyển đi nơi khác. Đảo lộn tôn ti trật tự của một xã hội nhân bản qua giáo dục từng trân trọng nhân phẩm, tư cách con người, truyền thống gia đình.

 

- Kiểm soát dân chúng với hệ thống công an đến tận phường xóm, phân biệt các gia đình chế độ cũ trong học đường, trong việc làm, học tập chính trị thường xuyên, lý lịch 3 đời, họp tổ điểm danh kiểm thảo bình bầu, với khẩu hiệu, biểu ngữ, loa phường trong các xóm làng ra rả cả ngày đêm: Đại thắng mùa Xuân. Đánh cho Mỹ Cút Ngụy Nhào. Như có bác hồ trong mùa xuân đại thắng. Yêu nước tức là yêu XHCN. Mất đảng là mất nước. Môi hở răng lạnh. Đỉnh cao trí tuệ. Lao động là vinh quang. Thi đua vượt chỉ tiêu. Đảng chọn-Dân bầu. Cháu ngoan bác Hồ. Nhân dân làm chủ… Đối lại, dân Miền Nam nhẹ nhàng đổi câu đổi ý: “Nam Kỳ Khởi Nghĩa Tiêu Công Lý, Đồng Khởi Vùng Lên Mất Tự Do”; “Xạo Hết Chỗ Nói. Xếp Hàng Cả Ngày. Xiết Họng Công Nhân. Xóa Hết Chữ Nghĩa. Xuống Hàng Chó Ngựa”; “Đôi dép râu dẫm nát đời trai trẻ-Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai.”

 

- Hiện tượng vượt biển, vượt biên của trên triệu người ở miền Nam và hàng vạn người ở Miền Bắc, nhất là sau chiến tranh biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam năm 1979, nói lên sự dứt khoát chọn lựa cuộc sống trong tự do, thà chết ngoài biển khơi hơn là tiếp tục sống trong nhà tù lớn Việt Nam, mà chứng nhân đau đớn là khoảng trên hai trăm ngàn nạn nhân bị chôn vùi dưới Biển Đông, đã đánh động lương tâm của thế giới tự do. Ai cũng từng nghe “Một là má nuôi con. Hai là con nuôi cá. Ba là con nuôi cả nhà”.

 

Trước những hình ảnh đau thương, khốn cùng của các thuyền nhân, từ Pháp, Úc, Canada và Hoa Kỳ, các tổ chức tư nhân, các bác sĩ ngoại quốc và Việt Nam, trong đó có quý Bs.Nguyễn Ngọc Kỳ, tham dự 7 chuyến liên tiếp trong 7 năm, và quý Bs.Lê Văn Châu, Nguyễn Thượng Vũ, Đường Thiện Đồng, Đinh Xuân Anh Tuấn, tiếp tục mỗi người một chuyến, đã lần lượt tổ chức các chuyến ra khơi cứu người vượt biển. Phong trào này đã tạo ra nhiều hy vọng và đã cứu được hàng ngàn thuyền nhân trên Biển Đông. Bs. Tôn Thất Sơn được tàu Na Uy vớt nhưng cũng tình nguyện ở 7 tháng trên tàu giúp những người vượt biển khác. Một cuộc biểu tình thắp nến trước Bạch Cung đã được Tổng thống Carter đáp ứng và ra lệnh cho Đệ Thất Hạm Đội tiếp tay cứu thuyền nhân vượt biển.

 

Hàng ngàn thương thuyền trên biển Đông hoàn toàn không tuân thủ luật lệ đạo đức hàng hải vì tất cả đã làm ngơ cho thuyền nhân chết trên biển cả. Lần đầu tiên và duy nhất trên thế giới chính phủ Việt Nam công khải tổ chức cho dân vượt biên để thu góp toàn bộ tài sản để lại, trong khi ấy đa số ngư dân Thái Lan lần lượt trở thành hải tặc ghê sợ suốt 2 thập niên. Ngoài thuyền nhân, còn có cả trăm ngàn người vượt biên bằng đường bộ. Tổng kết từ năm 1975 đến 1995 con số thuyền nhân Việt Nam đã đến trại tị nạn là 796,310 người và bộ nhân là 42,918 người. Trong số này đã có 822,977 người định cư tại Hoa Kỳ, và 2 quốc gia Úc và Canada, mỗi nước nhận đồng đều 137,000 thuyền nhân tị nạn.

 

Qua cuộc chiến tranh Việt Nam, ta nhìn thấy lần lượt có cuộc di cư sau hiệp định Geneve 1954 (với gần 1 triệu người miền Bắc di cư vào Nam, và 130 ngàn dân miền Nam tập kết ra Bắc); các cuộc di tản của người dân trong chiến tranh để tránh bom đạn, nhiều nhất là tại vùng hỏa tuyến; cuộc di tản vào tháng Tư, 1975, gồm 130 ngàn người, đa số định cư tại Hoa Kỳ với đạo luật khẩn cấp Indochina Migration and Refugee Act 1975 do tổng thống Ford ban hành; trên một triệu quân dân cán chính bị cải tạo tập trung; trên 2 triệu người miền Nam bị đẩy vào các khu kinh tế mới; tống xuất 250 ngàn Hoa kiều từ cuối năm 1978 với nhiều nhất vào năm 1979 cho đến đầu thập niên 1990, với đa số định cư tại Trung Quốc. Và nhiều hơn tất cả là hơn một triệu người Việt Nam, vì hai chữ TỰ DO, đã đến được những miền đất hứa sau vượt biên và vượt biển.

 

Song song với nhận các thuyền nhân và bộ nhân tỵ nạn chính trị, Hoa Kỳ còn mở cửa đón nhận sau này người Việt Nam qua các chương trình Đoàn Tụ Gia Đình, Ra Đi Có Trật Tự ODP, Tái Định Cư Nhân Đạo HO (với khoảng 5 trăm ngàn người),  Chào Đón Con Lai qua American Homecoming Act (với 25 ngàn em cùng cả trăm ngàn thân nhân), và trở về sau: di dân hợp pháp, di dân kinh tế… cộng đồng người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại lớn dần, mạnh dần, qua những nỗ lực quả quyết từ bàn tay trắng đạt được thành công vượt bực. Họ và các thế hệ tiếp nối đã không ngừng tích cực hội nhập vào xứ sở tạm dung đã cho họ cơ hội, đóng góp tài năng trí tuệ, văn học nghệ thuật và chính trị, trong khi vẫn cố gắng duy trì văn hóa quê hương. Sự lớn mạnh qua thời gian của cộng đồng Việt Nam chống CS tại hải ngoại làm CSVN rất e ngại, muốn đánh phá và tìm cách chia rẽ.

 

Nói tóm lại, cuộc di cư năm 1954 và cuộc di tản và rời bỏ Việt Nam sau 1975, với  sự kiện vượt biên vượt biển, là một minh chứng hùng hồn cho toàn thế giới tự do thấy rõ tính chất tàn bạo và vô nhân đạo của chế độ xã hội chủ nghĩa dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN, khiến chính nhà triết gia cực tả Jean Paul Sartre sáng mắt, giác ngộ tuyên bố “Người CS chỉ có mục đích duy nhất: dùng vũ lực chiếm đoạt và cũng cố quyền lực”. Và người Saigon nói “Đi được, cái cột đèn cũng đi”.

 

Đọc đến đây, xin quý bạn tạm ngưng vài giây, hãy cùng nhau đốt nén nhang lòng tưởng nhớ và cầu nguyện cho hàng trăm ngàn quân dân cán chính miền Nam Việt Nam đã bị CS trả thù giết chết sau 1975 hay chết mòn mỏi trong các nhà tù, và mấy trăm ngàn sinh linh chết trên đường vượt biên, vượt biển tìm Tự Do. 

 

“Hỡi hồn ba mươi tháng tư

 Thuyền nhân ngày ấy phiêu du phương nào?

 Gió vùi, sóng dập, thuyền chao

 Mồ chôn đáy bể, thân vào tay ai?” 

(Trang Châu) 

 

Từ sau 1975 và trước bang giao giữa hai nước cựu thù Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Sản (VNCS), nền kinh tế trong nước tiếp tục cạn kiệt, nghèo nàn, lạc hậu. Vào năm 1986, nhất là sau khi được Hoa Kỳ bật đèn xanh cho phép gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO), VNCS bắt đầu đổi mới, biến dạng từ nền kinh tế nhà nước bao cấp để trở thành sân chơi riêng của những lợi ích nhóm – y theo mô hình của đàn anh Trung Quốc. Kinh tế bần cùng XHCN nay trở thành Kinh Tế Thị Trường Định Hướng XHCN – vắn tắt hiểu là chính sách Tư Bản Đỏ (Crony Red Capitalism - Tư Bản Cấu Kết) - có nghĩa là kinh tế tự do hơn nhưng dưới sự quản lý của Đảng và số vốn đầu tư từ chính phủ, hoạt động trong môi trường của sự đa dạng các quan hệ sỡ hữu, trong đó chế độ công hữu giữ vai trò nền tảng của kinh tế trong nước, nhưng dưới sự chủ đạo của nhà nước và cấp lãnh đạo càng ngày càng giàu.

 

Trong chế độ CS độc tài, không có bầu cử tự do thì giai cấp trung lưu là giai cấp thụ động và yếu thế nhất. Họ rất sợ mất địa vị “vô cùng mong manh” của mình, vì chỉ cần bị mất việc là họ đã phải trở về với giai cấp… vô sản lưu manh. Còn giới tư bản đỏ của các Thái Tử Đỏ, tư bản thân hữu do liên hệ nối vòng của đảng… được đảng chống lưng để trở thành những nhóm lợi ích có địa vị chính trị, từ trung ương đến địa phương. Lúc này họ đua nhau toa rập với nhau để cùng hưởng lợi, cùng bóc lột tài nguyên, tài sản quốc gia, bóc lột dân chúng…

 

Một khi các vị lãnh đạo đảng và nhà nước đã thâu tóm hết mọi quyền lợi cả vật chất lẫn tinh thần, và duy nhất chỉ có giai cấp thống trị là đối tượng được hưởng lợi trong xã hội, thì nhân dân là giai cấp bị trị, là nạn nhân của đói nghèo, của mọi đàn áp, bóc lột kèm theo sự tước đoạt từ của cải đến các quyền tự do dân chủ, cũng như quyền làm người. Người Cộng sản xảo quyệt, rất giỏi dùng các xảo ngữ để tuyên truyền, đánh tráo khái niệm. Chẳng hạn trong quá khứ, họ đã dùng “chuyên chính” để thay cho “độc tài” khiến cho toàn dân miền Bắc ai cũng ủng hộ “chuyên chính” nhưng đả đảo “độc tài” và hiện nay cũng để tranh thủ sự ủng hộ của nhiều người, họ đã thay “Chủ Nghĩa Tư Bản Đỏ” bằng “Nền Kinh Tế Thị Trường Theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”. Nhờ chính sách đánh lận con đen này mà chủ nghĩa tư bản Đỏ hiện vẫn đang phát triển, và những nhà Tư Bản Đỏ vẫn đang sống hiên ngang, đang rất an nhiên tự tại trên đầu trên cổ của cả 95 triệu người dân Việt, mà trong đó không ít các nhân sĩ trí thức với đầy đủ chức danh và bằng cấp.

 

Chính vì những tư lợi dành riêng cho đảng viên và gia đình chúng, nên khi chúng tuyên truyền “Còn đảng thì còn nước- Mất đảng thì mất nước” người dân hiểu thành “Còn đảng thì còn quyền - Mất đảng thì mất tiền”. Từ đó nên hiểu thêm: tự do, dân chủ nhân quyền chỉ là đặc quyền của giai cấp thống trị, tức là của tập đoàn tư bản Đỏ, còn đối với người dân, với giai cấp bị trị thì Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền chỉ tồn tại trong giấc mơ của họ mà thôi.

 

Vì cần đồng Đôla hải ngoại, cần vốn đầu tư, cần chuyên viên khoa học kỹ thuật, chính quyền VNCS bắt đầu chơi trò kêu gọi hoà hợp hòa giải, ve vãn cộng đồng người Việt hải ngoại mà trước đây họ luôn khinh khi, xem thành phần người Việt hải ngoại là thành phần chống Cộng, bất hảo, ăn bám đế quốc. Nhưng nay họ giở trò bịp bợm khuyến dụ, kêu gọi “khúc ruột ngàn dặm” về lại với “quê hương tôi là chùm khế ngọt” …

 

Ngày đi, đảng gọi “Việt gian”. Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt Kiều”

Chưa đi phản động trăm chiều. Đi rồi trở thành khúc ruột ngàn trùng

 

Chẳng qua chúng chỉ muốn tiền bạc, chất xám của người Việt hải ngoại đổ về trong nước làm lợi cho nhóm đặc quyền. Có một số không nhỏ thật tình tin tưởng lời kêu gọi hòa hợp hòa giải, dù họ chỉ vì hám danh, hám sắc, hay/và hám tiền, trong đó có một số người tên tuổi của chế độ cũ… kẻ trước người sau lần lượt kéo về, hay được mua chuộc, huênh hoang áo gấm về làng. Có khá nhiều người được chúng tặng cho danh phong Việt kiều yêu nước… Không bao lâu sau đó, đa số cũng những người ấy ôm đầu máu dứt khoát bỏ của chạy lấy thân. Nếu không sẽ bị, không những thân bại danh liệt mà còn tiền mất tật mang, kể cả vào tù… Thêm một lần nữa, họ học được bài học thực chất lừa đảo, dối trá, mị dân, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát… của CS. Không hề sai với với câu “nói láo như Vẹm”. Câu “Đừng nhìn những gì CS nói, mà nhìn những gì CS làm” của Cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ngàn năm vẫn đúng khi nói về bản chất gian manh, lừa lọc của CS, nói một đường làm một ngã.

 

Đảng Cộng sản VN bắt mạch biết người Việt ở hải ngoại luôn muốn báo hiếu với cha mẹ, vẫn còn thân nhân ruột thịt cần giúp đở, nên họ mở rộng chính sách cho gửi tiền về quê hương. Rồi từ từ, giúp các thương phế binh VNCH, giúp nhà thờ nhà chùa, trẻ em mồ côi, người khuyết tật, người nghèo khó, nạn nhân thiên tai, xây mộ phần cho đại gia đình… Dù biết chuyện gửi tiền là con dao 2 lưỡi, dù mục đích tốt là lòng thiện nguyện, nhưng con số khổng lồ trên cả mươi tỷ đô la mỗi năm do người Việt hải ngoại đổ về Việt Nam chắc hẳn gián tiếp giúp cho chế độ độc tài đảng trị CS tiếp tục sống mạnh.

 

Trong nước, dân chúng trong tuổi lao động khó tự nuôi sống bản thân, ngay những sinh viên tốt nghiệp đại học cũng không có việc làm tương xứng vì chế độ “Con Ông Cháu Cha” và tham nhũng… nên chính quyền cổ vũ phong trào gái Việt làm dâu người nước ngoài, mà thực chất là buôn bán con người, qua hình ảnh các cô gái uốn éo trưng bày trong chuồng lớn. Ngoài ra chủ trương Xuất Khẩu Lao Động – được nhà nước CS đánh bóng cho rằng đi lao động chân tay nước ngoài là yêu nước, yêu tổ quốc- tại các nước giàu, cũng cốt để có ngoại tệ gởi về cho quê nhà. Con số lao động nước ngoài trong 11 tháng của 2024 là 143 ngàn người.  Chúng ta thường đọc những mẫu tin người lao động Việt Nam ăn cắp, phạm tội… làm tăng quan niệm và hình ảnh người Việt xấu xa. Một nỗi nhục quốc thể.  

 

Với bao nhiêu tỷ đô la đổ vào VN, sự bành trướng và phát triển các thành phố lớn mà đa số chú trọng cho kỹ nghệ du lịch, đã làm không ít người về thăm quê hương ngỡ ngàng. Sự phát triển đô thị không cân xứng và không có kế hoạch gây nên nạn ù tắc giao thông, úng nước, ô nhiễm; những thị xã xa xôi, hẻo lánh vẫn còn lạc hậu, nghèo khổ, học trò phải bước trên cầu dây để đến trường.

 

Tại các thành phố, thị xã, đảng chủ trương ru ngủ, băng hoại xã hội không ngoài mục đích làm yếu tinh thần trách nhiệm, sự hiểu biết chính trị và lòng tự trọng của thế hệ thanh thiếu niên bằng cách khuyến khích cuộc sống xa hoa, ăn chơi trụy lạc, thả lỏng đạo đức. Ngược lại tại nông thôn, công an có khuynh hướng quản lý chặt chẽ hơn vì trong quá khứ, nông thôn là căn cứ địa nuôi dưỡng du kích, là bàn đạp tiến quân trong thời kháng chiến nên công an luôn cảnh giác từng biến chuyển nhỏ của người dân quê, hòng ngăn chặn và dập tắt sớm sự chống đối phát xuất từ đây. Ngoài ra, công an còn có một đạo quân chuyên giám sát các mạng  xã hội, chặn đứng ảnh hưởng từ bên ngoài nước, trấn áp dân lành, theo dõi những kẻ nghi ngờ phản động, đe dọa những người khác chính kiến, bắt giữ những Tù Nhân Lương Tâm, phong tỏa kinh tế của gia đình họ… Có tin cho biết, trong tương lai gần, chính quyền VNCS sẽ bỏ cấp huyện, chỉ tập trung vào các cấp xã và cấp tỉnh, cho thấy đảng CS rất chú trọng đến kiểm soát hạ tấng cơ sở.

 

Dân trong nước đều biết câu “Hèn với giặc, Ác với dân” dảnh cho chính quyền CS Việt Nam. Khác với trận hải chiến Hoàng Sa giữa VNCH và Trung Quốc (TQ) đầu năm 1974, trong đó Hải quân VNCH thua trận dù chiến đấu với Hải quân TQ cho đến phút cuối. Thế nhưng vào tháng 3, 1988, trong cuộc đối đầu chống xâm lăng của TQ tại đảo Gạt Ma thuộc quần đảo Trường Sa, 64 binh sĩ của VNCS nhận lệnh từ trung ương đảng không được chống trả nên đều bị giết chết trên đảo. Từ đó, những tin “tàu lạ” thường xuyên quấy nhiễu, đâm hư hại, chận đánh các thuyền cá của ngư dân VN và bắt giam họ, cho thấy sự hèn nhát của chế độ VNCS không dám nói rõ đó là thuyền TQ. Không những thế, công an còn cấm, làm khó dễ, bắt tù những cựu bộ đội từng chiến đấu trong chiến tranh biên giới, và cấm ngư dân dọc duyên hải biểu tình chống đối hiện tượng các “tàu lạ” tiếp tục ăn hiếp tàu đánh cá VN, cũng như cấm dân chúng biểu tình đả đảo, thưa kiện công ty Formosa khi nước thải đường ống của nhà máy Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh, làm ô nhiễm biển cả một vùng rộng lớn bao gồm Hà Tĩnh, Quảng Bình, Thừa Thiên, khiến cả trăm ngàn cư dân sống về nghề biển bị ảnh huởng trầm trọng. Rồi đã bao lấn dân lành kéo ra Hà Nội, Saigon hay đến tận các cơ quan nhà nước đem theo đơn thỉnh nguyện xin nhà nước giải quyết những oan ức, nhiều nhất là phần đất 3-4 đời của tộc nhà họ bị quan chức địa phương cưỡng chiếm, đều được công an làm khó dễ, hốt trọn.

 

Nhiều nhân tài “thật” khó có thể phát triển tài năng của họ vì cấp trên kém khả năng nên thường bị đố kỵ, như trường hợp Đặng Thái Sơn, Ngô Bảo Châu… “Hồng” hơn “Chuyên” là vậy đó.  Một số đông người tốt nghiệp ở ngoại quốc không muốn quay trở về lại VN… Do đó mới xẩy ra chuyện các quan lãnh đạo nhà nước, các giám đốc cơ quan từ trên xuống dưới rủ nhau chạy mua bằng giả, tiến sĩ giả treo lên tường. Các đầy tớ nhân dân học đòi làm sang, tậu xe hơi, đua nhau xây biệt thự lớn cho bà chính, rồi nhà nhỏ cho bà bé. Phong trào quần short trắng ôm vợt tennis đi dạo phố, rồi lại đến mặc áo quần xịn xách gậy đánh golf ra vào sân cỏ, rủ nhau du lịch, tham quan nước ngoài, chơi sang ăn thịt bò dát vàng…

 

Với số tiền lớn không vốn do từ tham những, các tư bản Đỏ tìm cách rửa tiền, chuyển ngân ra ngoại quốc, mua bất động sản tại nước ngoài. Tìm đường cho con ra nước ngoài bằng cách mua dâu mua rể, cho con du học… mươi năm sau, họ chính thức được con cái bảo lãnh rời Việt Nam. Trớ trêu thay, đây là một cuộc vượt biên bằng máy bay, có tính toán và an toàn. Tham nhũng trong nước hết thuốc chữa vì ai cũng coi tham nhũng là chuyện bình thường, đâu đâu cũng cũng có thủ tục “đầu tiên”, ngay cả trong học đường, trường thi, bệnh viện...  “Thượng Bất Chính Hạ Bất Tuân”. Bao nhiêu đất công lần lượt chuyển nhượng thành đất tư, bao nhiêu công ty lớn nhỏ thay nhau sụp đổ khiến chính phủ VNCS thua lỗ, mất hàng triệu tỷ đồng. Chịu khó vào ngồi tù một vài năm, nhưng vợ con an nhàn, vài năm sau ra tù thì xuất ngoại với tiền có sẵn trong ngân hàng nước ngoài. “Hy sinh đời cha, củng cố đời con” là vậy đó!

 

Để củng cố và mở rộng thế lực trung ương, chính phủ VNCS hoạch định thành lập một số thành phố trực thuộc trung ương, đầu tiên là Hà Nội, rồi đến Saigon, Hải Phòng, Đà Nẵng, Cần Thơ và Huế (năm 2025), và về sau có thể Nha Trang, Bà Rịa-Vũng Tàu… Với sự bổ nhiệm những cá nhân tuyệt đối trung thành với đảng làm bí thư thành ủy, nhà nước chủ ý tập trung quyền lực và quản trị trực tiếp lên mọi  sinh hoạt từ chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội cho đến an ninh, giáo dục, y tế… không ngoài mục đích tối hậu làm sao “vắt” ra nhiều tiền và thật nhiều tiền cho trung ương tiêu xài và các ông lớn bỏ túi.

 

Từ khoảng hai thập niên trở lại, với sự cò mồi của đảng CSVN, một số tổ chức và cá nhân nhẹ dạ kêu gọi hòa hợp hòa giải với nhà cầm quyền trong nước. Đây là một vấn đề rất phức tạp, cần có cái nhìn chính xác từ quá khứ trong chiến tranh trải rộng đến tương lai dân tộc VN. Vì vậy chúng ta cần phải mổ xẻ vấn đề này một cách rõ ràng, minh bạch hòng tránh mắc phải âm mưu CS.

 

Trước tiên ta nên tìm hiểu hòa hợp là gì? Theo định nghĩa trong Từ Điển Việt Ngữ Phổ Thông của nhị vị Bs. Lê Văn Thu và Ds. Nguyễn Hiền, hòa hợp là sống chung hay sinh hoạt chung trong sự hòa thuận, như vợ chồng hòa hợp, tát biển Đông cũng cạn. Hòa giải là dàn xếp để hai bên đang xung đột hay tranh chấp làm hòa hay đồng thuận với nhau, như hòa giải chuyện xích mích giữa hai dòng họ, hay hòa giải việc tranh chấp đất đai. Hòa hợp hòa giải cộng lại với nhau trong chính trị mang ý nghĩa to lớn hơn, tức là bỏ qua bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu hận thù để hai bên thù địch ngồi lại với nhau cùng xây dựng đất nước.

 

Nếu không có hay chưa có hòa hợp thì làm sao có được hòa giải. Và thông thường bên thắng cuộc phải chủ động bày tỏ trước thái độ hòa hợp với phe thua cuộc một cách chân thật thì họa may mới có hòa giải. Đâu có phải chỉ dễ dãi cho dân hát lại “nhạc vàng” (vì rõ ràng muốn cấm nhưng không làm được), hay in lại những sách văn học thời “ngụy” là hòa hợp!? Trong Nội Chiến Nam Bắc nước Mỹ 1861-1865, Bắc quân thắng trận, tù binh miền Nam trải qua một thời gian ngắn bị giam giữ trong các trại tù binh cho đến khi được ân xá vào cuối tháng 5, 1866 và 6 năm sau họ được trao lại hoàn toàn quyền công dân. Và trong suốt thời gian trên, các sĩ quan cao cấp của miền Nam vẫn được phép giữ vũ khí cá nhân, một hành động giữ thể diện cho họ rất đáng ngưỡng mộ từ phe thắng cuộc. Cũng vậy, nhìn vào lịch sử chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc tại Nam Phi, Tổng Thống da trắng De Klerk can đảm trao trả tự do cho thủ lãnh da đen Nelson Mandela sáng suốt và đạo đức, biết tha thứ và khoan hồng, rồi cả hai cùng đàm phán trong tinh thần thật sự hòa hợp hòa giải dân tộc đưa đến chuyện trao chính quyền vào tay người da đen bản xứ mà không có một tắm máu trả thù nào giữa đôi bên về sau, nhất là từ người da đen từng gánh chịu bao đau đớn tủi nhục đổ xuống cho họ trong cả thế kỷ.

 

Vậy chúng ta xét lại sau 1975 phía CS đã làm gì để chứng mình họ sẳn sàng cho giải pháp hòa hợp hoà giải. Câu trả lời: Không Hề Có. CSVN phát động chính sách trả thù, bắn bỏ hàng chục ngàn người của VNCH sau 30 tháng 4, 1975, bỏ tù tẩy não quân dân cán chính miền Nam một cách tàn bạo và khắc nghiệt, hạ nhục nhân phẩm tù nhân, dùng chữ ngụy quân ngụy quyền để nhận dạng. Hạch sách, đày đọa và phân biệt các gia đình chế độ cũ trong học đường, trong việc làm. Phá hoại các nghĩa trang quân đội, cụ thể nghĩa trang Biên Hòa. Xua đuổi gia đình thân nhân “ngụy quân ngụy quyền” đi kinh tế mới. Luôn cho kẻ khác quan niệm chính trị với mình là kẻ thù. Bắt nhốt những người bất đồng chính kiến, kể cả những tu sĩ. Kiểm soát báo chí, đàn áp nhân quyền. Chi phối kềm kẹp tôn giáo. Giam giữ các tù nhân lương tâm. Tiếp tục theo dỏi và chia rẽ cộng đồng tỵ nạn CS tại hải ngoại.

 

Phải chăng một khi chúng ta chấp nhận hòa hợp hòa giải với CS, chúng ta mặc nhiên công nhận CS đúng trên mọi chính sách của chúng, có nghĩa giúp cho chúng xóa bỏ lịch sử để viết lại lịch sử theo cái nhìn vô sản của chúng, là giúp chúng che dấu những tội ác mà chúng đã và đang gây ra. Xin đơn cử: sách giáo khoa trong nước viết cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968 vào Huế là một thành công của Mặt trận Giải phóng miền Nam (MTGPMN) và của đảng CS, nhưng họ không nhắc đến những hố chôn tập thể, những gia đình tan tác trong cơn bão lửa, những người dân vô tội bị xử tử chỉ vì có liên hệ với chính quyền miền Nam. Họ không nói chính họ đã xé bỏ lệnh ngưng bắn, rằng giữa lúc giao thừa, trong giờ khắc linh thiêng nhất của Tết cổ truyền, khi người dân lẽ ra phải sum họp quỳ lạy trước bàn thờ tổ tiên, và thay vì pháo hoa và lời chúc năm mới truyền thống, Cố Đô Huế chìm trong khói lửa, tiếng súng và tiếng khóc than. Không phải từ kẻ ngoại xâm mà từ chính người Việt cùng một dòng máu Việt đã giết hại người Việt. Trong Thế chiến thứ Hai, những người lính Đồng minh và lính Đức tạm ngưng chiến trong ngày Giáng Sinh, bước ra khỏi chiến hào, cùng nhau hát bài Thánh Ca, nói lên được họ vẫn chưa mất nhân tính, cho dù họ là kẻ thù với nhau trên chiến trận. Nhưng ngược lại trong Mậu Thân 1968, hàng ngàn người bị thảm sát do chính bàn tay khát máu CS gây ra, phơi bày rõ ràng đây không phải là một chiến tranh giành lãnh thổ hay khác biệt ý thức hệ, mà là một cuộc chiến bất chính, bất chấp tình nhân đạo vì một tham vọng chiến thắng bất chấp đạo lý bình thường. CS cho đó là “trận đánh vinh quang,” nhưng với bao nhiêu gia đình, đó là ngày họ mất đi cha mẹ, vợ chồng, con cái – là những mất mát không thể nào bù đắp, và muôn thuở để lại vết nhơ cho chiến thắng của CS. 

 

Chấp nhận hòa hợp hòa giải với CS sẽ không bao giờ xẩy ra!! Vì hòa hợp hòa giải chỉ thật sự có ý nghĩa khi có sư thay đổi ở tận gốc. Viết như vậy để cho thấy rõ hòa hợp hòa giải chỉ là lời nói trên đầu môi chót lưỡi nhiều đường lắt léo ngụy biện của CS. Họ không bao giờ chấp nhận và luôn từ chối giá trị đích thật của tự do và dân chủ. Vì họ không bao giờ buông bỏ chính sách độc đảng, độc tài. Chế độ CS không hề tỏ ra có thiện chí để thể hiện chân thành hay có thành ý muốn đi đến một giải pháp hòa giải niềm đau chung của dân tộc. Ngược lại họ xử dụng hòa hợp hòa giải như một chiêu bài tuyên truyền. Hòa hợp với CS chẳng khác gì là chơi với ma quỷ mà chắc hẳn phần thua thiệt là về phía chúng ta.

 

Theo dõi tình hình chính trị trong nước, nhất là trước mỗi cuộc thay đổi guồng máy chính trị tại Hà Nội, chạy đua các chức cao như tổng bí thư, chủ tịch nhà nước, thủ tướng chính phủ, chủ tịch quốc hội, ủy viên bộ chính trị… hầu như mọi người đều thấy rõ tiếng nói cuối cùng từ TQ vô cùng quan trọng, thông qua sự việc nhiều quan chức cao cấp VN qua về thăm viếng, hứa hẹn, xin xỏ các nhân vật cao cấp đảng CS TQ trước. Cho nên, nếu có sự thay đổi nào về đường lối cai trị của đảng CSVN sau 50 năm tiến chiếm miền Nam, câu trả lời là thay đổi đó, nếu có, phải xuất phát đầu tiên từ thay đổi chính trị cốt lõi bên trong của đảng CS TQ trước. Một động đất bom tấn chính trị ở TQ đương nhiên sẽ lan rộng và ảnh hưởng đến chính trị VN.

 

Trong thời gian chờ đợi, và nào ai biết chờ đợi bao lâu, sự “thoát Trung” tự nó là một điều không tưởng để đảng CSVN nghĩ đến, trừ phi sau một cuộc hội nghị kiểu Diên Hồng, hay là xuất phát từ sự nổi dậy đồng loạt của toàn dân trong nước. Một sự kiện rất khó xẩy ra, khi chế độ công an trị càng ngày càng tinh xảo và sẵn sàng đàn áp đẫm máu mọi chống đối, ngay từ trong trứng nước. Câu chuyện đại tướng công an Tô Lâm bẻ gãy công ước ngoại giao quốc tế, chủ mưu đưa thủ hạ mình sang tận nước Đức bắt cóc một cán bộ cao cấp đem về nước, cho thấy, trong tư cách ông ta đang giữ chức Tổng Bí Thư, ông ta bất chấp những điều trái phép, trái lương tâm để phục vụ chỉ cho lợi ích đảng CS. Không những vậy, mà ông ta còn đưa bao người thân tín của mình trong bộ công an và quân đội vào trong bộ chính trị và ban bí thư trung ương đảng, như đại tướng Lương Cường, đại tướng Phan Văn Giang, thượng tướng Trịnh Văn Quyết, thượng tướng công an Nguyễn Duy Ngọc, thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, thiếu tướng công an Nguyễn Hòa Bình, đại tướng công an Lương Tam Quang, trung tướng Lê Minh Hưng…

 

Hơn nữa, xin cùng nhau tìm hiểu và so sánh ngân sách 2024 của Bộ Công an với trên 113 ngàn tỷ đồng, tăng khoảng 14 ngàn tỷ đồng, từ hơn 99 ngàn tỷ đồng năm 2023; ngân sách của Bộ Giáo dục và Đào tạo được tăng từ khoảng 6200 tỷ đồng lên hơn 7700 tỷ đồng, và ngân sách Bộ Y tế bị cắt giảm khoảng 400 tỷ đồng, từ hơn 7400 ngàn tỷ vào năm nay, chỉ còn hơn 7000 tỷ đồng cho năm tới. Như vậy, trong năm 2025, chỉ riêng số tiền mà Bộ Công an được cho tăng thêm cũng gần bằng ngân sách dành cho cả ngành y tế và giáo dục cộng lại. Đó là chưa kể tiền “bồi dưỡng” thêm của các sở Công an các thành phố, tỉnh huyện xã từ tiền xử phạt giao thông, tiền thực thi chữ ký làm giấy tờ… Cho thấy: Công an là lá chắn của đảng CS. Giáo dục và sức khỏe của người dân trong nước càng xuống cấp, đất nước càng bị kềm kẹp hơn nhiều, thì đảng càng sống mạnh.

 

Thật sự, trên tất cả chiến thắng từ quân sự, nhất là chính trị, chiến thắng cho chính dân tộc mình mà không là của một phe phái, của một đảng, vẫn chưa hề được nhắc nhở trong tầm ngắm tại VN. Dấu hiệu mong đợi cho một bó nhang thắp trong một ngày giỗ chung của dân tộc, trên bàn thờ tổ quốc, vẫn chưa hề biết đến. Và cũng vì vậy hòa hợp hòa giải không thể đạt được nếu những mâu thuẫn không được giải quyết tận gốc rễ. Ngày nào còn chế độ CS độc đảng, ngày nào mà chưa có một thay đổi chính thể hiện tại trong nước thì ngày đó hòa hợp hoài giải vẫn chỉ là một đùa cợt viễn vông.

 

Tôi mong ước một ngày nào đó, đảng CSVN tuyên bố lập đàn cầu nguyện cho hương linh bao nạn nhân cả 2 bên chiến tuyến trong chiến tranh VN, cầu nguyện cho hương hồn những nạn nhân trong Tết Mậu Thân và những nạn nhân vượt biên vượt biển. Tôi cũng mong một ngày nào đó, đảng CSVN tỏ thiện ý, ăn năn sám hối về những tai họa giáng xuống cho dân tộc VN trong suốt chiều dài lịch sử từ khi có đảng. Tôi cũng mong ước một ngày nào đó đảng CSVN chấm dứt chính sách ác với dân hèn với giặc, và trả lại lịch sử thật của bốn nghìn năm văn hiến xây dựng nước của tiền nhân chúng ta. Và riêng với cá nhân tôi, tôi cũng mong chờ một ngày nào đó, tượng đài do chính các sinh viên ĐH YK Huế chúng tôi xây dựng để tỏ lòng tri ân bốn vị giáo sư Y Khoa người Đức bị CS thảm sát tại Huế trong Tết Mậu Thân, mà sau ngày 30 tháng 4 bị chính quyền CS chủ trương đập phá vứt bỏ trong đêm, sẽ được chính thức dựng lại trước sự chứng kiến của anh chị em trong hội YKH hải Ngoại.

 

“Năm mươi năm nhìn tương lai

           Vẫn mơ sông núi, vẫn hoài biên cương

 Quyết tâm dành lại phố phường:

 Sài Gòn! tên vẫn thân thương đợi chờ!” (Trang Châu)

 

Cho phần kết, xin bạn đọc hãy tự hỏi và tự trả lời. Đảng CSVN sẽ thay đổi chính sách sau 50 năm tiến chiếm Miền Nam VN trong bạo lực để thể hiện việc hợp thức sự hóa thống nhất Việt Nam không?? Đảng CSVN thành thật và tỏ thiện chí hòa hợp hòa giải dân tộc VN không?? Nếu câu trả lời là chúng không bao giờ thay đổi bất cứ cái gì mà có thể làm mất quyền lợi riêng tư của chúng, thì bấy giờ tinh thần Ngày 30 tháng 4 mãi là lời thề nguyền với sông núi rằng chúng ta đừng bao giờ ngây ngô tin vào lời kêu gọi đường mật của CS, rằng ngày 30 tháng 4 vĩnh viễn là ngày Quốc Hận cho tất cả chúng ta. Danh xưng Việt Nam Cộng Hòa với lá Cờ Vàng Ba Sọc ĐỏQuốc Ca “Nầy công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi” sẽ mãi mãi tồn tại trong xương cốt tro bụi của hàng triệu quân dân cán chính Miền Nam từng chiến đấu và hy sinh cho Tự Do hiện nằm rải rác khắp nẻo đường đất nước, và sẽ vĩnh viễn lưu lại trong giòng máu Việt của nhiều thế hệ kế tiếp, trong các cộng đồng người Việt trên thế giới và cả trong nước.

 

Xin hãy nhớ, quyền tha thứ kẻ giết người chỉ thuộc về những nạn nhân bị CS ám sát, mưu sát, những nạn nhân của Cải Cách Ruộng Đất, những nạn nhân bị thảm sát trong Mậu Thân, trong các vụ nổ mìn xe hành khách, đặt plastic, ném lựu đạn, pháo kích bừa bãi vào các thành phố trường học, và những oan hồn chết tức tưởi trên đại dương.

 

Viết cho ngày Quốc Hận, thứ Tư, 30 tháng 4, 2025

Vĩnh Chánh

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
30/04/202520:43:00
Người Việt dù đang sống ở đâu cũng yêu quê hương. Nhưng yêu quê hương, đất nước mà không yêu xã hội chủ nghĩa và muốn nói lên điều đó thì có gặp rắc rối không? Đã có những người bị trù dập vì làm điều đó, như Trung tướng Trần Độ, như nhà văn Dương Thu Hương, hay đã bị bỏ tù như giáo sư Đoàn Viết Hoạt, luật sư Đoàn Thanh Liêm, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Trần Khải Thanh Thủy, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Bắc Truyển, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Phạm Hồng Sơn, như luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Lê Quốc Quân và nhiều người Việt trong nước còn đang bị giam tù là Phạm Đoan Trang, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Sơn Lộ, Huy Đức Trương Huy San và hàng trăm tù nhân chính trị chỉ vì có quan điểm khác với nhà nước.
29/04/202509:16:00
Lộ trình để giải thoát là Bát Chánh Đạo, tức là tám con đường chơn chánh, để tịnh hóa ba nghiệp. Trên đường tu học như thế, theo quan điểm Thiền Tông Việt Nam, sẽ tới lúc chúng ta thấy rằng thực tướng các pháp là Không, rằng vô lượng nghiệp trong thực tướng là Không, và thấy như thế là biết được cửa vào giải thoát. Bài này sẽ nói về khái niệm Tịch Nhiên Vô Thanh, rằng trong cái tịch lặng nguyên thủy vốn không một âm thanh dấy động, thì sẽ không thấy gì gọi là âm thanh ba cõi xôn xao.
25/04/202509:59:00
Đôi khi bạn rơi vào một diễn đàn Phật pháp trên Internet, bất ngờ lại thấy tranh cãi bộ phái, rằng chuyện Nam Tông thế này và Bắc Tông thế kia , rằng chuyện Thiền Tông bên ni và Tịnh Độ bên nớ, và những chuyện tương tự... khi người này nói rằng chỉ có họ đúng và người khác hẳn phải là sai. Ngay cả đôi khi bạn mở truyền hình ra xem, cũng bất ngờ khi thấy một vị sư hay một cư sĩ Phật tử nói những chuyện tương tự. Những tranh cãi hiện ra bất kể rằng họ cùng thờ Đức Phật, cùng công nhận các pháp ấn, cùng tu pháp Bát Chánh Đạo, nhưng một khác biệt nào đó đã được xem là lệch nghĩa. Dò lại kinh điển, chúng ta thấy rằng Đức Phật nói rằng người trí sẽ không thấy gì để tranh cãi nữa, vì tâm họ đã xa lìa cõi này.
22/04/202517:32:00
Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (International Monetary Fund - IMF) hôm nay cảnh báo rằng chính sách thuế quan khó lường của Tổng Thống Donald Trump và các biện pháp đối phó của các đối tác thương mại của Hoa Kỳ sẽ có thể giáng một đòn nặng nề vào các nền kinh tế trên toàn thế giới, trong đó Hoa Kỳ sẽ bị ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng. Quỹ Tiền tệ Quốc tế là một tổ chức quốc tế gồm 191 quốc gia hoạt động nhằm thúc đẩy hợp tác tiền tệ toàn cầu, đảm bảo ổn định tài chính, tạo điều kiện thuận lợi cho thương mại quốc tế, thúc đẩy việc làm cao và tăng trưởng kinh tế bền vững, và giảm nghèo trên toàn thế giới. Về bản chất, đây là cơ quan quản lý chính của hệ thống tiền tệ toàn cầu. IMF đặt trụ sở tại Washington, DC.
21/04/202510:00:00
Năm nay, tin nhắn chúc mừng Easter của tổng thống Donald Trump có 186 từ, có lẽ là dài nhất so với những người tiền nhiệm. Hãy cùng đọc qua tâm tư của ông ta viết trên Truth Social để gửi đến người dân Mỹ vào buổi sáng ngày 20/4/2025.
17/04/202515:50:00
Khi Donald Trump nói với Tổng thống Nayib Bukele của El Salvador tại Phòng Bầu Dục ngày 14/4/2025 rằng “kế tiếp sẽ là ‘người nhà’ nhé. Ông phải xây thêm khoảng năm (nhà tù) nữa. Nó chưa đủ lớn” thì tất cả chúng ta, ai cũng có thể trở thành một Kilmar Abrego Garcia. Việc bắt và trục xuất Kilmar Abrego Garcia không còn là phép thử của chính quyền Donald Trump nữa. Nó là sản phẩm của một chế độ độc tài đang nỗ lực chứng minh chiến dịch trục xuất hàng loạt của họ nhằm để “Make America Great Again”, thực hiện đúng lời hứa của Trump khi vận động tranh cử. Và đó là tất cả những gì Trump có thể làm sau khi đắc cử tổng thống lần hai.
17/04/202510:20:00
Phân tích nơi đây sẽ là lời của Hải Âu Thiền Sư, ghi nơi cuối trang 224 và đầu trang 225, chụp lại từ bản PDF của sách Ngô Thì Nhậm Toàn Tập - Tập V. Cũng cần ghi chú, rằng ngài Hải Lượng Thiền Sư là Ngô Thì Nhậm, xuất gia sau khi rời quan trường và được tôn làm Tổ Thứ 4 của Trúc Lâm Thiền Phái, vì ngài là người hồi phục dòng Thiền Trúc Lâm. Trong khi đó, Hải Âu Thiền Sư là một vị sư chú giải trong các buổi thuyết pháp.
07/04/202508:48:00
Cuốn sách đó nhan đề là “Đạo Bụt Nguyên Chất - Kinh Nghĩa Túc” trong đó người ghi dịch và giảng giải là Thầy Thích Nhất Hạnh, nhà xuất bản Đạo Tràng Mai Thôn 2011. Đây không phải là một Kinh riêng lẻ. Đây là một nhóm 16 Kinh. Tương đương trong Tạng Pali là nhóm 16 Kinh trong "The Chapter of Eights" (Phẩm Tám) của nhóm Kinh Suttanipāta, trong Kinh Tiểu Bộ. Nhóm 16 Kinh này trong nhóm 32 Kinh được Đức Phật yêu cầu các học trò tụng hàng ngày, khi Đức Phật còn sinh tiền. Nhóm 16 Kinh còn lại là Phẩm Qua Bờ Bên Kia.
04/04/202520:01:00
Nếu có điều gì cần tỉnh thức, thì không phải là sự thức tỉnh từ bên ngoài, mà là sự tự phản tỉnh từ bên trong. Việt Nam cần cải cách, điều đó là không thể chối cãi. Nhưng cải cách phải đến từ nhận thức chủ động chứ không phải do sức ép bên ngoài. Cải cách để xây dựng một nền kinh tế có giá trị gia tăng cao, để doanh nghiệp bản địa vươn lên, để công nghệ không chỉ là nhập khẩu mà còn là phát minh. Cải cách để người lao động được bảo vệ, để chính sách được thiết kế vì dân chứ không vì nhà đầu tư nước ngoài. Nhưng điều đó không thể đạt được nếu ta tiếp tục nhầm lẫn giữa hiện tượng và bản chất, giữa hành vi của đối phương và mục tiêu của chính mình.
03/04/202512:35:00
Là một quốc gia phụ thuộc vào xuất cảng hàng đứng đầu thế giới, với giá trị khoảng trên 80% GPD của Việt Nam đến từ việc xuất cảng hàng hóa và dịch vụ, trong đó Mỹ là quốc gia xuất cảng hàng đầu với 134 tỉ đô la trong năm qua. Mức áp thuế Trump đưa ra đã không chỉ đẩy Việt Nam mà cả các quốc gia Châu Á khác vào tình thế khó khăn, cả về kỹ nghệ sản xuất lẫn thị trường việc làm. Điều này dường như không còn chọn lựa nào khác hơn nếu họ chuyển hẳn đối tác chiến lược sang Trung Quốc và Châu Âu, theo chân Nhật và Nam Hàn đã tuyên bố.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.