Âm Vọng Tháng Tư

25/04/202500:00:00(Xem: 1119)
Minh họa Đinh Trường Chinh
Minh Họa Đinh Trường Chinh
 
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư?
Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời.
Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết.
Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô.
Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết.
Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ.
Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau.
Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến.
Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc.
Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
Hai giòng biển rách toang được khép lại yên ả như chưa hề là nhân chứng của tương tranh đầy máu lệ.
giấy mực đời chép ra, ví thiếu
lấy da này viết để tạ nhau… (Khoa Hữu)
 
Chúng ta cùng nghe những âm vọng từ thế kỷ mù, trong ít ỏi của lòng hy vọng vào lời cầu nguyện. Nguyễn Lương Vỵ- Khải Đơn- Thái Hạo- Pháp Hoan- Nguyễn Thị Khánh Minh - Lê An Thế - Hứa Lập Chí, Nguyễn THị Hải - Trần Mộng Tú -  Phạm Đức Mạnh - Chử Văn Long - Đặng Tiến (Thái Nguyên)
 
 
NGUYỄN LƯƠNG VỴ
 
Một Mình (Trích đoạn)
 
Gió ngàn thâu ở lại thức cùng ta
Âm trườn theo đáy huyệt cuối trời xa
Âm trườn theo gò đống rống xương núi
Rú máu sông trồng lại bóng Quê Nhà…
 
 
KHẢI ĐƠN
Say mèm (Drunken Past”)
We have drunk enough to forget a century
        Winning soldiers marinated bitterness
        Swing their legs towards loved ones
        Losing soldiers drank the ocean
        On the festered sea of pirates

Nâng ly lên uống cho tan thế kỷ mù
Bên thắng cuộc lè nhè vinh quang
Tay vương vãi vung vào quá khứ
Bên thua cuộc uống đầy bụng biển khơi
Nước sóng hôi dao mùi hải tặc
(Trích từ bài viết của Nguyễn Thị Minh Ngọc tại https://damau.org/100956/rong-dam-ve-dau-trong-tho-khai-don)
 
THÁI HẠO
Đẩy Thuyền
 
Những người đàn ông và đàn bà trên biển
đẩy chiếc thuyền không
chở gió muối
mặn đầy trong mắt
chúng ta đi qua nơi này
bên xác những con cá nhỏ
nằm phơi mình trong lời kinh của biển
không ai nói với nhau một lời nào
vỏ ốc loang loáng
như thủy tinh vỡ
trên con tàu trúng đạn
lấp lánh những lời đảo hoang
không một trang sách làm nhà
Chúng ta đi qua nơi này
trên cột cờ gió xoáy
màu đỏ cuộn mình như dấu đạn
lặng lẽ bò dậy
trên da thịt cháy khét
mùa xuân
nông nổi những viên cát ve tròn
lưỡi nước năm xưa
nằm liếm vết thương
trên thân mình
cát lở…
https://damau.org/en/100956/rong-dam-ve-dau-trong-tho-khai-don
 
PHÁP HOAN
Câu chuyện tháng Tư
Trước ngày thống nhất
Họ cho trực thăng nâng một tượng Phật
Từ một ngôi cổ tự.
Tượng rơi xuống giữa đại ngàn
Hơn bốn mươi năm không người viếng.
Hoa dại nở trên trán, dây leo bám quanh đầu
Tay áo giờ đây là hang sâu
Cho lũ chồn lũ cáo.
Mỗi khi trời nổi cơn giông bão
Chúng lại rít lên những tiếng như người.
 
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Những Mảnh Phố
Bỗng rất đỏ một mùa hoa
Bỗng rất trắng rác trên đường phố
Bỗng rất nhiều màu rác bay trên đường phố
Bỗng rất khác. Âm thanh vang trên đường phố
Rất ồn. Và rất lặng.
Nghìn mảnh phố trong mưa
 
Phố thảng thốt
Phố tới lui. Sấp. Ngửa
Phố vẫy tay. Đưa. Đón
Người đến, phố-là
Người đi, phố-lạ
 
Phố hội họp
Phố đàn ca
Phố hớn hở ngày cửa mở
Phố len lén đêm cài then
Phố tung hê nụ cười
Phố che nhau nước mắt
Phố rộng chân người tới
Phố co cụm vòng ôm
Phố bay mắt nắng hồng
Phố vùi lòng lụa bạch
Phố ngửng đầu lên. Phố tung hô
Phố cúi mặt đằm. Phố co ro lệ
 
Ôi lòng phố ơi
Phố hát phố hỏng
Phố cờ phố xí
Phố mang người đi
Dặm lòng thương hải
Ôi tình phố ơi
Phố ngùi phố ngậm
Phố tang phố thương
Một lòng nhau luống…
 
LÊ AN THẾ
Vuốt Mắt
 
Một ngày đi qua, tôi vuốt mắt bóng tối
còn bóng tối, tôi vuốt mắt thời gian
 
lúc ngất say, tôi vuốt mắt ly rượu
tỉnh, tôi vuốt mắt giấc mơ
 
tôi vuốt mắt một cuộc tình
nhiều năm còn day dứt
 
19 tuổi, tôi vuốt mắt người đồng đội vừa quen biết vài ngày
mấy lần vuốt vẫn trừng trừng
khi mắt anh khép lại
tôi không hiểu tại sao thằng này sống thằng kia chết
 
đêm 2009, vội về nước, mẹ ngồi chờ, bảo con vuốt mắt cha, hưởng thọ 90,
như một người đang ngủ
tôi nghĩ đây là điều vĩnh cửu
mỗi người một lần vuốt mắt
 
tôi vuốt mắt vỉa hè cột điện thành phố
vuốt mắt đền đài tượng đá
vuốt mắt lịch sử
tôi vuốt mắt thơ
như vuốt mắt chính mình.
 3-2025
 
HỨA LẬP CHÍ
Tôi Nuốt Chửng Một Mặt Trăng Bằng Sắt
 
Tôi nuốt chửng một mặt trăng bằng sắt
Thứ mà người ta gọi là ốc vít
 
Tôi nuốt chửng nước thải công nghiệp và đơn đăng ký thất nghiệp
Tuổi thanh xuân đứng thấp hơn cỗ máy và rồi sẽ chết yểu nay mai
 
Tôi nuốt chửng những bôn ba, nuốt chửng những lang thang phiêu bạc
Nuốt chửng cầu vượt bộ hành, nuốt chửng cuộc sống đầy rẫy cặn bám
 
Tôi nuốt đến không nổi nữa
Tất cả những thứ tôi đã nuốt vào, bây giờ đang từ cổ họng tôi ồ ạt phun ra
 
Trải bày trên đất đai của tổ quốc
Một bài thơ sỉ nhục
(19.12.2013)
NGUYỄN THỊ HẢI chuyển ngữ
 
TRẦN MỘNG TÚ
 
Ngày Xửa Ngày Xưa
 
Ngày xửa ngày xưa
có ông vua muốn mở mang bờ cõi
Ông dùng quyền lực mình
đi xâm chiếm cả những vùng đất thật xa
 
Trên con đường ông đi
người và gia cầm chạy xao xác
những con gà không mang nổi quả trứng
của mình
vừa đi vừa đánh rớt
trứng vỡ tan trên mặt đất
chẳng còn sót lại bao nhiêu
nên bây giờ
anh có tới thăm em
đừng mang hoa mang bánh
mang cho em một con gà
để em nuôi lấy trứng
 
Ngày xửa ngày xưa
Có ông vua muốn mở mang bờ cõi
Ông dùng quyền lực mình
cất tiếng đòi mua
đòi chiếm
những đất nước yếu thế hơn mình
Bây giờ không phải đàn gà mất trứng
mà là những con người sẽ mất một quê hương
 
Căn nhà anh còn phòng nào cho người đến trọ
và anh có mở lòng ra ôm những vết thương.
16/2/2025
 
PHẠM ĐỨC MẠNH

Tháng Tư Màu Nhớ
 
Tháng Tư
đất trời rợp sắc đỏ
cờ
hoa
tiếng khóc vỡ òa màu nhớ
người qua cõi chết trở về
nổ bung nụ cười chiến thắng
non sông một dải nối liền
Tháng Tư
những người lính kiệt sức vì đạn bom
thoi thóp sống
lết tìm nhau
nhặt mảnh vụn xuân thì đang trôi mất
hàn rỉ sét chiến tranh
bó vết thương lòng kiếm tìm đồng đội
Tháng Tư
ký ức dâng tràn
mẹ thắt ruột chờ con
nỗi đau tê dại
hình viên đạn chẻ đôi găm xé vào tim mẹ
đứa bên này
đứa bên kia
hết đối đầu chĩa súng vào nhau
sao lặng lẽ không về
Trắng hồn khăn tang
kiếp phong trần bày lên niết bàn lạnh lẽo
mẹ thắp nén hương đắng đời sinh nở
dằn cơn vật vã cô đơn
húp cháo
chờ được phong danh hiệu
Tháng Tư
những ngôi biệt thự nguy nga
phơi quyền lực
giàu sang trước phố
ẩn náu gam xấu hổ
người qua vội bước chân xa
Tháng Tư
mùa tha thứ cho nhau
nhìn từ nhiều phía
hạnh phúc
khổ đau
ai muốn quên
ai hoài nhớ
Người lính
bị nhuốm chất độc da cam
ngâm đời trong bể khổ
làm sao gieo hạt tương lai
Ngày
sống ngồi niệm được thua
nuôi ký ức
Đêm
tập chết mơ chốn vô thường
chuông hồn
ru giấc thời gian cũng ám ảnh
giật mình….
27.04.2020
 
CHỬ VĂN LONG
Xuân Về Trên Mộ Hai Người Lính
Mùa xuân về trên mộ hai người lính
Một phía bên kia, một phía bên này
Những ngọn cỏ gà bò lan chầm chậm
Như những bàn tay tìm gặp bàn tay

Dường như tất cả đã xoá đi mọi điều thù hận
Ai nỡ phân chia ranh giới ở nơi này

Hoa đồng nở bừng lên quanh hai nấm mộ
Cánh bướm ngây thơ cũng tới vẽ vòng
Cả tiếng sáo tận bờ tre êm ả
Ru vọng về giấc ngủ ngàn năm...
 
ĐẶNG TIẾN (Thái Nguyên)
Tản Mạn Tháng Tư (trích đoạn)
(Ghi lại nỗi lòng của một người bạn…)
Đất nín! Trời câm! Không lời đáp(•)
Trường chinh dằng dặc hai mươi năm
Chốn lưu đày - nồi da xáo thịt
Tàn rạc cỏ cây đất cỗi cằn.

"Gia tài của Mẹ" - nghe nẫu ruột (••)
Chúng ta thành một lũ lai căng
Rừng xương khô còn nguyên vẹn đó
Sầu, hờn, hận, oán...Đã vơi chăng?

Tháng Tư vui! Tháng Tư sầu thảm
Đàn chim di trú rợp trời bay
Sầu thảm biển khơi bao lớp sóng
Âm u đáy nước! Ai có hay?

Xác xơ lau cỏ nơi vườn cũ
Người đi biền biệt! Chẳng trở về
Bơ vơ bao mộ phần vô chủ
Lưu lạc oan hồn nẻo sơn khê.

Cầu Trời tháng Tư mưa đến sớm!
Tẩy oan khiên cho xứ sở này
Cầu Trời tháng Tư trong lành nắng
Hạt nảy mầm. Tươi lá. Xanh cây.

Cầu Trời tháng Tư vang sấm động
Lay thức lòng Ai nỗi xót thương
Ngủ yên nhé! Ngủ yên sân hận
Để lệ rơi! Dịu nỗi đoạn trường.

Được - Mất đã qua xin đừng nhắc
Đâu của riêng Ai những Vui - Buồn
Lịch sử in hệt trò hí lộng
Ngựa chết cùng ngũ đế tam vương. (•••)

----
(•) Mượn ý thơ Tô Thùy Yên.
(••) Tên bài hát của Trịnh Công Sơn.
(•••) Đồng dao "Con ngựa chết trương tam vương ngũ đế".
 
 
HOÀNG XUÂN SƠN
Mã Số Năm Mươi 
 
Một mình tôi gánh chịu
U ám cơn thở già
Con khói tàu phế phủ
Bằn bặt niềm xương da
 
Thương lắm hàng cây xanh
Sao người đời chặt trụi
Nhớ quá một trong lành
Thuở chưa từng hấp hối
 
Khò khè một bến giang
Sông đau từng mạch nước 
Làm sao để tan hàng
Khúc thuyền bè lũ lượt
 
Tôi đếm tới năm mươi
Thắp giùm nhau quá khứ 
Nơi thương thế biếng lười 
Chẳng còn gì can dự
 
Và em như giấc mơ 
Và tôi một đợi chờ 
Khi nào trăng hóa thạch 
Đoạn tình buồn phất phơ
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Hãy tạm để những chuyện buồn nằm im dưới mâm cỗ ngày Tết, để ta chỉ được thấy màu xanh lá bánh chưng, màu đỏ ối ruột dưa hấu, màu vàng đỏ tung xòe trong những bao lì xì nhỏ, màu nắng chín nhấp nháy trên những trái quất… bây nhiêu đó có đủ để bạn đón hơi thở mới của đất trời? Hy vọng vậy để chúng ta được mọc lên như cỏ non trên khung rêu ngày tháng cũ. Bài thơ của Nguyễn Hồng Kiên tôi đọc được từ trang của trường Mầm Non Cự Khối, bài thơ được dạy cho các em lứa 4 tuổi, như một lời chúc tết hồn nhiên.
Cho nhân dân tôi, thức dậy trong bóng tối, những người hát bài ca im lặng, những người than thở trong im lặng, những người nổi giận trong im lặng, những người yêu nhau trong im lặng, lời cầu Nguyện cho nhân dân tôi, những người đi trên đường, chạy tất bật từ sáng đến tối, cho bữa ăn của người nghèo đói, hít thở khói và bụi, những người già trước tuổi, những người không bao giờ biết hát, những người không bao giờ biết cười, những người không bao giờ biết nói dối
Houston mùa hè nóng có thể nướng thịt trên mui xe hơi./ Họa sĩ bò dưới đất vẽ chân dung kiếm tiền đổi rượu./Nàng mẫu ngồi khép hở y phục lả lơi./ Đường nét sắc màu bỗng dưng tơi bời khung bố, trời đất sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu đàn ông không thích đàn bà, nếu bàn tay cứ chăm chú vẽ./ Tao không kể hết chuyện để người đọc tự đoán. Xe cứu thương chuẩn bị hụ còi. Bác sĩ xuất hiện. Mày ôm bức tranh nằm thoi thóp . /Tao thấy hết từ đầu qua khe cửa phía sau.
Những bài thơ xuất sắc của Giáng Vân nằm ở biên giới giữa điều có thể nói và điều không thể nói ra. Thơ chị có nhiều đề tài, tình yêu, suy tư lịch sử, những xúc động mới về thế giới hiện nay. Đó là một loại thơ sâu kín, cắm rễ trong vùng tối đen của tiềm thức, nhưng hướng về phía ánh sáng. Giáng Vân không ngần ngại nói về sự bế tắc, sự cùng đường của xã hội, cái chết và sự diệt vong của con người. Trong tập thơ gồm 36 bài, những mảng tối được thấy rõ, sự buồn rầu, lo lắng, cảm giác phẫn nộ, nhưng chị nói nhiều hơn đến sự vượt qua. Chị tin vào tâm hồn. Thơ chị có hai nguồn mạch: những câu chuyện riêng tư và những nỗi lo âu của thời đại mình. Chị có những bài thơ đi tới chỗ tận cùng, nơi giao điểm của hai niềm cảm hứng, đó là một kiểu thơ trữ tình thời sự hiếm gặp hôm nay.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
Nhịp lá rơi đang xô chèo dòng thu cập bến. Những con thuyền năm tháng sẽ tiếp tục dong buồm. Nơi chốn nào gọi là đáy đĩa mùa đi ơi Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh? Có phải là nơi Bình tàn thu vai phấn nghiêng rơi của thi nhân 80 năm trước? Hay trong cơn khát của mùa thu của Trang Thanh? Hay nơi dấu chân em lối vàng xưa của Lê Hoàng Anh? Hay nơi mùa trăng hóa quỳ vàng của Lê Vĩnh Tài? Hay nơi mặt đất dâng lên nuốt ánh mặt trời của Duyên? Hay nơi tiếng chạm của những viên đá tím của Nguyễn Thị Khánh Minh? Hay nơi rực rỡ hoàng hôn rực rỡ Đêm tháng 11 cuối cùng của Lê Chiều Giang?
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.