1.
Năm mươi năm nhìn lại – chính trị gia, nhà báo tây phương
có những hy sinh chúng tôi sẽ không quên
nhưng bao nhiêu người trong các ông đã thực sự biết chúng tôi ngày đó
gió nhiều tầng
ánh sáng nhiều bước sóng
loại gió chỉ có thể cảm nhận khi nó quạt lá phổi nhiễm độc của ta hàng nghìn ngày
thứ ánh sáng tro đầy màu trắng
trẻ con của chúng tôi
gọi nhau xem ngôi nhà đêm qua sập vì pháo kích
xương và thịt
Saigon của chúng tôi, thế đấy
đau từ trong ruột
có là miền Nam các ông đã nhìn thấy hay không?
nhìn lại - nhưng tháo kính râm
vào chỗ không có (chỉ vì ông luôn nhìn hướng khác)
những trái mìn lừa bịp
quanh năm chờ con đường đêm mệt nhoài và chuyến xe đò sớm vội vàng
chờ tan nát hình hài trải những cánh đồng hoang
mồ tập thể dài chưa tới nửa mùa xuân, nhưng sống trong đầu chúng tôi gần như là bất tử
chúng tôi gạn niềm vui từ sợ hãi và đe dọa
níu tự do với cánh tay rời rã
các ông chỉ có một Jane Hà Nội
chúng tôi có ngàn khờ khạo Mỵ Châu
trước hàng hàng lớp lớp địch thủ
người lính của chúng tôi không cần kèn trổi hay chỗ tựa
nhưng những viên đạn lẻ loi
những chiến xa thở dốc
cầu vồng tan, bầu trời lặng lẽ khô
lịch sử cau mày
viết lại những thiên vị, hồ đồ
nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
2.
Năm mươi năm nhìn lại – Mẹ Việt Nam
độc lập tự do thống nhất
lý tưởng, niềm tin – tuỳ cơ tùy lúc
bạn, thù, chủ nghĩa, định hướng – nghiêng dần chân trời cũ ngọn tre
đường về La Mã bao xa?
biển có còn mặn máu?
đất có còn sậm máu?
một vài triệu sinh mạng cho hòa hợp Đông-Tây Đức
mẹ tính xem có là cái giá hời?
3.
Năm mươi năm nhìn lại – chính tôi
tình quê hương vá bao nhiêu mảng
một phần đời học yêu đất nước
hai phần đời đi tìm tổ quốc
đếm với tôi, dù vết thương còn buốt
hạnh cùng bất hạnh, mỉa mai của vòng tròn
kc Nguyễn