Hôm nay,  

Nửa thế kỷ đã qua, bao giờ dân Việt Nam là bên thắng cuộc?

09/05/202500:00:00(Xem: 178)

Tin Trang Nhất_Bình Luận
Hình minh họa: bìa sách cuốn Bên Thắng Cuộc của nhà báo/nhà văn Huy Đức.

  

30.04.1975- 30.04.2025

 

Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước. Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.

Thời gian là thay đổi. 
                                                                                                           
Nửa thế kỷ đã là hai thế hệ. Vậy trong một nước Việt Nam không chiến tranh, được đảng CSVN tự hào đã đưa vào kỷ nguyên độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, thì người dân Việt đã chiến thắng được sự nghèo đói chưa, và có bằng lòng với những quyền tự do dân sự và chính trị họ đang có?

Nôm na, họ có cảm thấy mình đang là chủ của chính bản thân mình, có thấy là những điều mình đang làm sẽ bảo đảm cho con cháu mình có một tương lai vững chắc hay chưa?

Dân số Việt Nam đã tăng qúa nhân đôi. Thế hệ những người Việt ít nhiều trực tiếp có mặt trong cuộc chiến tranh Nam Bắc Việt Nam đã lui dần theo qui luật tất yếu sinh lão bệnh tử, và nếu còn sống, thì họ cũng không còn giữ vai trò tích cực trong xã hội. Bỏ qua lý do tại sao, chỉ cần thành thực nhận định rằng nếu trong 50 năm qua họ đã không đạt tới sự hoà hợp hoà giải dân tộc thì bây giờ vấn đề này không còn quan trọng nữa.

Trong khi đó, tỷ lệ người trong độ tuổi lao động (15 - 64 tuổi) tại Việt Nam đang chiếm khoảng 68% tổng dân số. Những người này đã cùng sanh ra và cùng trưởng thành trong sự uốn nắn của chủ nghĩa xã hội đảng Cộng sản Việt Nam đã tạo dựng, thành thử không có một lằn ranh Quốc-Cộng trong lòng họ để cần phải loay hoay đặt vấn đề xóa lằn ranh này hầu bàn tính chuyện hoà hợp hoà giải.

Như vậy khi Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Tô Lâm đợi tới tháng 30.4.2025 để xúc động kêu gọi

Sau 50 năm đất nước thống nhất, chúng ta đã có đủ bản lĩnh, đủ niềm tin, sự tự hào và đủ bao dung để vượt qua đau thương cùng nhau nhìn về phía trước - để cuộc chiến tranh đã qua không còn là hố ngăn cách giữa những người con cùng một dòng máu Lạc Hồng. Trên hành trình phát triển ấy, chính sách hòa hợp dân tộc luôn được Đảng và Nhà nước xác định là lựa chọn chiến lược lâu dài, là trụ cột trong khối đại đoàn kết toàn dân tộc
 
thì hoặc là ông đang cố tình nói lời sáo rỗng để tỏ ra mình cũng là người có lương tri hoặc là ông gián tiếp công nhận dù Việt Nam Cộng Hoà đã chẳng còn trên danh nghĩa thì „Đảng và Nhà nước“ của ông vẫn đang phải đối đầu với sự đòi hỏi tự do dân chủ của một bộ phận người dân Việt Nam mà ông đang tận lực hủy diệt bằng một kế sách khủng bố tinh thần và giam cầm thể xác, và bây giờ thì tất cả còn được ông cẩn thận bọc trong lớp đường ngọt ngào "hoà hợp hoà giải“ để thích ứng với đòi hỏi của những nước dân chủ khi họ trợ giúp Việt Nam.  
 
Ông Tô Lâm là đảng viên Cộng sản từ năm 1981, có cấp hàm Đại tướng Công an nhân dân Việt Nam, từng lần lượt giữ các chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an Trung ương, Bộ trưởng Bộ Công an, Thứ trưởng Bộ Công an và Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh , nên chẳng những không xa lạ với những sự bất bình của người dân trong nước trong mấy chục năm qua, mà hơn thế nữa ông còn là người lãnh đạo chiến dịch chống lại những người bất đồng chính kiến, đàn áp các tổ chức xã hội dân sự, thắt chặt kiểm soát internet ..v.v...
 
“Bản lĩnh, niềm tin và sự tự hào“ của ông Tô Lâm và đảng Cộng sản VN hãy đối diện với thách thức phải có những hành động hoà giải với những người trẻ bất đồng chính kiến.
 
Ngày 30/04/2025, nhìn danh sách 194 tù nhân lương tâm hiện nay, và 438 người đang trong tầm nhắm của công an, thì đại đa số nằm trong độ tuổi 20t-60t (1) thuộc đủ mọi ngành nghề, và không những họ và gia đình họ đều là những người con cùng một dòng máu Lạc Hồng mà  còn là những viên ngọc qúi của cả 3 miền đất nước.

Quỹ Paul K. Feyerabend, thành lập tại Thụy Sĩ để khuyến khích và thúc đẩy việc trao quyền và phúc lợi cho các cộng đồng còn yếu kém, đã viết về một tù nhân lương tâm Việt Nam, một luật sư trẻ sanh sau 1975 tại Bắc Ninh (2) như sau: ....một nhà chức trách Việt Nam thức tỉnh sẽ nhận ra rằng những người như LS Đặng đình Bách và các tổ chức như LPSD là tài nguyên to lớn cho bất kỳ quốc gia nào. Chỉ những người và những tổ chức như vậy mới có thể giúp phát triển cơ chế kiểm soát- cân bằng và nhận thức cộng đồng cần thiết cho bất kỳ quốc gia nào muốn có thể phát triển thịnh vượng. 

Những người trẻ này hiện nay quan trọng hơn những gì đã xảy ra trong dĩ vãng, vì dĩ vãng không thể sửa đổi, mà họ lại chính là những hứa hẹn cho tương lai, vì cách họ phát triển các phẩm chất về thể chất, tinh thần và đạo đức sẽ quyết định mô hình của quốc gia trong tương lai cũng như vận mệnh của dân tộc.

Đừng trả thù, đừng bóp chết nhu cầu dân chủ của người dân
 
Ông Tô Lâm và đảng Cộng sản của ông không cần chủ trương khép lại quá khứ nhưng cần phải thành thật và nghiêm chỉnh tôn trọng khác biệt, hướng tới tương lai (3)

Sau 30/04/1975, sự gặp gỡ trực tiếp của người dân hai miền Nam Bắc Việt Nam đã xoá bỏ những tuyên truyền láo khoét về một miền Nam đói khát bị Mỹ xâm chiếm. Sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội ở Liên Xô và Đông Âu đã khiến câu "tư bản giãy chết" biến mất.

Nhưng phải đến năm 2025 ông Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Tô Lâm mới mở lời chính thức xác nhận tình trạng thực của Việt Nam (4):  Chúng ta đóng góp được bao nhiêu % giá trị trong đó? Hay là mình đang ở phân khúc thấp nhất của chuỗi giá trị, chủ yếu là gia công cho nước ngoài. Một cái áo bán ra mà thiết kế, vải, nhuộm, chỉ, cúc đều của người khác thì mình được bao nhiêu? Có chăng chỉ là công lao động và sự ô nhiễm môi trường? Số liệu tôi nêu trên được trích dẫn từ báo cáo của Lãnh đạo về thành tích của ngành mình. Tôi cứ tự hỏi đây liệu có phải là “ngộ nhận”, là “tự huyễn hoặc”, là “tự ru mình” không

Không một người Việt Nam đứng đắn nào lại cười chê ông Tô Lâm khi ông nói ra nhận định này, nhưng những thế hệ trẻ Việt Nam đang chờ đợi ông có những động thái hoà giải thực sự với họ để họ có thể yên tâm nói và làm, góp sức xây dựng đất nước mà không sợ lãnh những bản án bỏ túi, được tạo dựng để bóp chết những mầm mống dân chủ trong họ.

Nửa thế kỷ trước, ngày 30.04.1975, một Việt Nam thống nhất địa lý đã chọn lựa hay bị đẩy đi theo con đường Xã hội chủ nghĩa để hôm nay, nửa thế kỷ sau, trước một thế hệ trẻ có khả năng tìm nhiều nguồn tin tức và so sánh, thì chính người lãnh đạo đảng Cộng Sản phải đành lên tiếng báo động tình thế tụt hậu, giả tạo, suy đồi của đất nước (5).

Nhưng nhìn nhận, dù có thực tâm, thì cũng chỉ là bước đầu.

Không biết Việt Nam ngày nay xây dựng nội lực cách nào để thoát khỏi kiếp nạn dân tộc đang gánh chịu, để không trở thành một nước của những người máy như Bắc Hàn?

Chỉ như vậy thì dân tộc Việt cuối cùng mới là bên thắng cuộc.

Thục-Quyên
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.