Hôm nay,  

Ngày Không Còn Mẹ

09/05/202500:00:00(Xem: 513)
 
 ngay khong con me
 
 
 
                                     …Con biết con mất mẹ
                                            Là mất cả bầu trời…
                                                  ( TS Nhất Hạnh )
      Dù mình bao nhiêu tuổi , ngày không còn mẹ vẫn là ngày đau khổ nhất.
                                                             
*
 
Rõ ràng thằng bé đã thức. Nhưng khi An bước đến bên giường, mắt cu cậu nhắm tịt lại vờ như đang ngủ. An cù vào nách con :

— Giả bộ này. Giả bộ này…

Bin uốn éo người, cười khanh khách. An xốc con dậy, hôn vào đôi má phúng phính:

— Con đánh răng rồi ti sữa cho ngoan nhé. Mẹ đi làm đây.

Bin choàng vòng tay nhỏ xíu quanh cổ mẹ, giọng ngọng nghịu:

— Mẹ ứ đii…

Bà đưa tay đỡ lấy cu Bin:

— Sang đây bà bế. Chiều mẹ lại về với Bin nào.

 Chỉ nũng nịu với mẹ chút thôi, chứ Bin rất ngoan. Chưa bao giờ em khóc nhè, vòi vĩnh như những đứa trẻ khác. Sự hiểu chuyện của con, nhiều khi làm An nghe buốt lòng.

Bin ngoan ngoãn qua với bà, mắt vẫn không rời mẹ:

— Bye mẹ.
— Cho mẹ thơm cái nữa nào.

An chồm người hôn con, rồi quay sang mẹ:

— Con chào mẹ nhé. 

Chợt nhớ ra, cô nói:

— Hôm nay là Sinh Nhật cu Bin. Mẹ nấu soup cua cho cháu nhé. Trên đường về, con sẽ ghé tiệm mua bánh.

Loáng thoáng nghe mẹ nói mua bánh, Bin vỗ tay, reo:

— Bánh, bánh cho Bin.

Bà mắng yêu:

— Cún của bà chỉ được mỗi cái nết ăn là giỏi!

An cười vẫy tay và bước ra xe.

Xe chạy một đoạn, nhìn qua kính chiếu hậu, An vẫn thấy hai bà cháu đứng trước cửa nhà nhìn theo.

Cả ngày An rất vui. Cô vừa làm vừa hát nho nhỏ. Chỉ nghĩ đến con thôi, là cô đã cảm thấy niềm an ủi dạt dào.

Thoắt đó mà đã hai năm rồi. Lúc ấy, cô tưởng mình đã không vượt qua được cú sốc đầu đời đó. Cô và người yêu còn quá trẻ và chưa sẵn sàng để đón nhận một sinh linh mới. Trong tình yêu, con gái bao giờ cũng chịu thiệt thòi. Người cô yêu vội giũ bỏ trách nhiệm, để mặc cô một mình với nỗi khủng hoảng tăng theo sự lớn dần từng ngày của bào thai. Khi bạn bè háo hức trao đổi nhau dự định chọn trường college nào để ghi danh, thì tương lai cô tưởng chừng khép lại. 

Đã có lần cô nghĩ đến cái chết… 

An lắc đầu xua đuổi những ký ức kinh hoàng. Nếu không có tình yêu thương và khoan dung của mẹ, chắc cô không thể nào vượt qua được. 

Chương trình Medicaid của chính phủ dành cho những sản phụ thiếu điều kiện, cũng đã giúp đỡ An trong những tháng ngày khó khăn vô cùng đó.

Sinh con xong, An bắt đầu xin việc làm. Không còn lựa chọn nào khác, thôi thì đành bùi ngùi xếp sách vở lại, để lo cho đứa trẻ. Cũng may, mẹ làm việc online nên có thể ở nhà trông nom Bin giúp cô.

Bây giờ, cu Bin và mẹ là cả cuộc sống của cô. Người ta vẫn nói, những đứa trẻ bất hạnh thường khôn ngoan hơn những đứa trẻ có cuộc sống bình ổn. Điều đó thật đúng với  Bin. Con ngoan, không bao giờ khóc nhè và rất nhạy cảm. Chỉ cần thấy An mệt, hay không vui, là con đã chập chững bước đến hôn An, miệng thầm thì:

— Yêu mẹ, yêu mẹ. 

Những lời đớt đát thốt ra từ đôi môi chúm chím xua tan tất cả buồn phiền, lo lắng trong An. 

Chiều nay, khi tan làm, An ghé Publix mua bánh cho con. Đứng tần ngần một lúc, An chọn được một chiếc bánh vừa ý. Chiếc bánh phủ đầy chocolate nâu, có chú bé đội mũ đỏ chạy trên thảm cỏ xanh điểm xuyết những bông hoa đủ màu trông thật vui mắt.

— Hôm nay là Sinh Nhật của con trai cháu. An nói với người bán hàng.

Bà bán hàng vui vẻ:

— Xin chúc mừng. Bé tên gì? Mấy tuổi vậy cô?

— Con tên Bin, hai tuổi.

Bà bán hàng hí hoáy viết hàng chữ Happy Birthday Bin lên chiếc bánh. An xuýt xoa khe:

— Đẹp quá. Bà thật khéo tay.

Bà cười và đưa cho An hộp bánh, kèm theo 2 cây nến xanh đỏ:

— Mong là em bé sẽ có một buổi Sinh Nhật thật vui.

— Vâng, chắc chắn rồi. Cảm ơn bà nhé.

An đi như bay ra xe. Cô cẩn thận đặt hộp bánh bên cạnh, rồi ngồi vào tay lái. 

Bầu trời trĩu mây đen và lất phất mưa. An bật cần gạt nước. Mùa này hay có những cơn mưa cuối ngày như thế.

Niềm vui long lanh trong mắt An. Cô nghĩ đến lúc cu Bin nhìn thấy mẹ bước xuống xe với hộp bánh trên tay. Con hẳn sẽ vui lắm, sẽ nhoài người ra đòi mẹ. Tiếng reo của con ắt rộn ràng như tiếng phong linh réo rắt trong gió. Cô nghĩ đến lúc cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, cùng hát bài Happy Birthday. Lúc đó, Con vỗ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau, đầu lắc lư, ê a hát theo mẹ và bà. Rồi con chu môi, phùng má cố thổi hai ngọn nến. Chắc hẳn những giọt nước mắt của cô sẽ chảy tràn mi vì hạnh phúc khi nhìn hình ảnh đó. 

Chỉ mới tưởng tượng vậy thôi, mà An đã nghe cay nồng đầu mũi.

An biết, cuộc đời của người mẹ đơn thân không dễ dàng gì. Gánh nặng cơm áo gạo tiền oằn trên vai, mà cô thì còn quá trẻ, tương lai còn mập mờ. Đôi lần tình cờ đi qua ngôi trường đại học, An bắt gặp ánh mắt mình đăm đắm nhìn vào khoảng sân thênh thang với những sinh viên tung tẩy cặp sách lượn lờ. Họ cùng trang lứa với cô, nhưng họ hồn nhiên và có lẽ chưa bao giờ đối diện với những gian nan như cô đã từng. Cuộc đời không trải thảm hoa  cho cô. Nhưng tình yêu thương của Bin, với cô là một món quà quý giá vô cùng, đủ để cô có nghị lực vượt qua những khó khăn trước mắt. Một ngày nào đó không xa, cô sẽ trở lại trường, bắt đầu lại tất cả, vì tương lai của Bin. Cô sẽ cố làm tất cả để bù đắp những thiệt thòi cho con, khi con không có một gia đình toàn vẹn. 

Trời bỗng trở gió. Những ngọn gió mạnh làm An lạc tay lái. Chiếc xe chao đảo, trượt một đường dài, lấn sang làn xe bên trái. Một chiếc xe tải trờ tới, hất tung xe An lên cao…

Đầu An đập vào cửa xe rồi bật xuống vô lăng. Một dòng máu chảy dài từ trán An… Trong mơ hồ, An thấy mình đang bay lên, tay cầm chiếc bánh Sinh Nhật. Hai ngọn nến nhảy múa lung linh . Và cu Bin đang chập chững chạy đến. Tiếng con gọi Mẹ ơi ! Mẹ ơi!   nhỏ dần, nhỏ dần… rồi chìm mất hút.
 
Trong bóng chiều xuống dần trên khoảng vườn rợp bóng cây, chú bé con đang ngồi trên bậc cửa, háo hức nhìn ra con đường trước mặt. Miệng em ngậm chiếc ti bằng cao su màu xanh, thỉnh thoảng lại nút chụt chụt. 
 
Có bóng xe trờ tới. Em nhổm dậy nhìn, rồi lại ngồi xuống. Không phải là mẹ.  Mẹ vẫn chưa về.

Em nhớ mẹ lắm. Chỉ chờ chiếc xe dừng lại trước sân, là em sẽ chạy ù ra và hét lên gọi mẹ thật to. 

Từ trong nhà, bà thẩn thờ nhìn ra ngoài. Không biết bao nhiêu buổi chiều rồi đứa cháu nhỏ của bà ngóng chờ mẹ . Ôi, đứa cháu tội nghiệp của bà, thằng bé còn nhỏ quá để biết rằng mẹ nó đã chết và không bao giờ nó còn có thể gặp lại mẹ trên cõi đời này. Nước mắt bà chảy dài trên má. Run run, bà lấy tay lau vội những giọt lệ, nghe trái tim của mình thắt lại.

Bà bước ra sân, cúi xuống vuốt mái tóc cu Bin:

—  Bin vào nhà ăn cơm với bà nhé.

Cu Bin lắc đầu nguầy nguậy:

—  Bin đợi mẹ, đợi mẹ…

Em đập tay vào chỗ trống bên cạnh, ra dấu cho bà ngồi xuống cùng em.

Bà nén tiếng thở dài, ghé ngồi cạnh em. Hình như cu Bin đã thấm mệt, em tựa người vào bà. 

Hoàng hôn ửng cuối trời. Những vầng sáng rực lên và chìm nhanh trong màn mây nhòa nhạt. 

Đàn chim chấp chới bay về tổ. Bóng đêm bao trùm xuống những vòm cây.

Ánh mắt cu Bin cụp xuống. Em mếu máo:

— Mẹ An, mẹ An ơi…

Tiếng đàn muỗi cỏ vo ve chung quanh. Bà quơ quơ tay, đuổi những con muỗi đói đang vờn quanh cu Bin, dỗ dành:

— Bà bế Bin vào nhé. Chừng nào mẹ An về gọi cửa, bà cháu mình sẽ mở cửa cho mẹ nhé. 

Bà cúi xuống xốc lấy cu Bin:

— Bin ngoan nào, bà thương nào.

Bóng hai bà cháu liêu xiêu hắt lên khung cửa vệt tối hắt hiu. 

Vẳng trong tiếng gió lao xao, có tiếng thút thít của cu Bin gọi mẹ.
 
BIỂN CÁT
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa. Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm. Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Má ơi! Thế giới vô thường, thay đổi và biến hoại trong từng phút giây nhưng lòng con thương má thì không biến hoại, không thay đổi, không suy hao. Nguyện cầu ngày đêm cho má, hướng phước lành đến cho má. Cầu chư Phật, chư Bồ Tát, chư hiền thánh tăng ba đời mười phương gia hộ má vượt qua đau bệnh để sống an lạc trong những ngày tháng tuổi già bóng xế.
Truyện đầu tiên kể nơi đây là kể về một tiền kiếp của Đức Phật Thích Ca. Khi đó, ngài được gọi là một vị Bồ Tát. Ngày xưa rất là xưa, có hai người thợ săn, là hai vị thủ lĩnh của hai ngôi làng gần nhau. Hai vị trưởng làng đã lập một giao ước rằng nếu con của họ tình cờ khác giới tính, họ sẽ sắp xếp cho hai đứa con này kết hôn với nhau. Đó là một thời phần lớn hôn nhân là do sắp xếp của ba mẹ. Một vị trưởng làng có một cậu con trai được đặt tên là Dukūlakumāra, vì cậu bé được sinh ra trong một tấm vải bọc đẹp; vị trưởng làng kia có một cô con gái tên là Pārikā, vì cô bé được sinh ra ở bên kia con sông. Khi chàng trai và cô gái lớn lên, cha mẹ hai bên đã kết hôn cho hai người con này. Tuy nhiên, chàng trai Dukūlakumāra và cô gái Pārikā đã có nhiều kiếp tu, cùng giữ hạnh trong sạch, cho nên cô dâu và chú rể cùng cam kết bí mật với nhau rằng hai người sẽ ở chung nhà như vợ chồng, sẽ yêu thương nhau như vợ chồng nhưng sẽ không làm mất hạnh trong sạch của nhau.
Chiếc ghế đá hầu như rất quen thuộc, dù nó cũng như mọi chiếc ghế khác trong công viên. Tháng Sáu. Bầy ve kêu inh ỏi. Chúng vô tư thật! Đoan ngồi xuống. Mấy buổi chiều nay, tan học, Đoan ghé khu vườn rộng lớn này, như một người trở về, cảm giác thật khó tả. Chợt nghe trong đầu vẳng lại lời của một bài thơ:
Cuộc đời trung úy Đỗ Lệnh Dũng, một sĩ quan VNCH, là biểu tượng bi tráng của lòng trung thành, khí phách giữa chiến tranh tàn khốc, và là minh chứng cho nỗi đau kéo dài của những người lính và thương phế binh miền Nam sau cuộc chiến.
Lớn hơn anh Hợp một tuổi, tháng 4 năm 1975, anh Đăng chưa xong năm thứ nhất về Cơ khí ở Phú Thọ, vận nước xoay chiều, ba anh cũng phải đi "học tập cải tạo" như hơn ba trăm ngàn Sĩ quan QLVNCH. Là con trai đầu lòng, anh Đăng bỏ cả ước mơ, bỏ trường về quê, điền vào chỗ trống của người chủ gia đình mà ba anh bỏ lại. Anh sinh viên kính trắng của Phú Thọ bỗng chốc trở thành phụ xe, lơ xe, cũng đổi đời như gần hai chục triệu người dân miền Nam.
Bây giờ trời đã tối, nhiều người đi ngủ sớm. Bọn trẻ học bài dưới bóng ngọn đèn dầu ở ngoại ô, ngọn đèn đường gần bờ sông. Trước hàng rào kẽm gai, một người lính mang súng đi đi lại lại, một đôi tình nhân đi chơi về muộn. Ngọn đèn hỏa châu sáng bừng góc trời một lát rồi tắt. Người yêu quê hương đã đi ra khỏi mảnh đất của những hận thù dai dẳng mà vẫn muốn trở về. Người nông dân muốn cày lại thửa ruộng của mình. Người thợ sửa đồng hồ muốn ngồi lại cái ghế vải nhỏ thấp của mình sau tủ kiếng bày đồng hồ cũ và mới. Lò bánh mì chiếu sáng nhấp nhô bóng những đứa trẻ bán bánh mì đứng trước cửa sổ với bao tải lớn đựng bánh nóng mới ra lò. Con chim về ngủ muộn biến mất trong bụi cây chỗ anh đứng.
Em nằm im lặng nghe đêm thở | Tháng Tư mở đôi mắt trong đêm | Anh ạ, em nghe Tháng Tư khóc | Tháng Tư nhỏ những giọt lệ đen.(tmt)
Con người ngậm kín cái tốt vào lòng. Để khỏi mua lấy vạ hiềm nghi ghen ghét. Tôi nhìn đứa bé từ sau lưng, sự rung động khẽ của đôi vai nhỏ bé, vẻ hạnh phúc của cái gáy nhỏ xíu măng tơ. Phút này qua phút khác, có lẽ lâu lắm, cho đến khi đứa bé bắt đầu thỏa mãn, bú chậm lại, nhưng nó vẫn ôm lấy bầu ngực của người đàn bà lạ, ngủ thiếp đi.
Biển đêm như vô thức một màu đen mênh mông, nhưng biển chứa toàn bộ lịch sử con người từ lúc còn là tế bào phôi sống cho đến khi biến thành DNA, rồi từ thú vật tiến lên con người. Lịch sử đó đầy ngập dữ liệu nhưng chôn sâu dưới đáy nước. Hồi tưởng chỉ là những con sóng nổi dập dìu, cho dù sóng lớn dữ dằn trong bão tố vẫn không mang được hết đáy nước lên trên mặt. Vì vậy, biển lúc nào cũng bí mật. Vô thức cũng bí mật. Càng gây thêm khó khăn để chứng minh sự thật vì vô thức có khả năng biến đổi dữ liệu hồi tưởng. Chỉ những người thiếu bản lãnh mới tin vào trí nhớ của mình và của người khác. Nhưng toàn bộ nhân loại sống và tạo ra ý nghĩa hầu hết dựa vào bộ nhớ. Một số ít người hiểu rõ điều này, nhưng không làm gì khác hơn, vì hồi tưởng tự động và tự nhiên xuất hiện dù không đầy đủ, kể cả, khi con người kêu gọi ký ức đến, nó cũng đến trên xe lăn, hoặc chống nạn, hoặc bò lết như kẻ tàn tật.
Chiến tranh là một nỗi đau dằn vặt của nhân loại vì không ai muốn nó xảy ra, nhưng chiến tranh vẫn cứ xảy đến như một điều kiện cần thiết biện minh cho sự tồn tại của thế giới con người. Ngày Ba mươi tháng 4 năm 1975 là một cột mốc đánh dấu một biến cố chính trị trong lịch sử chính trị thế giới, ngày cuộc chiến tranh Việt Nam (1954-1975) chấm dứt.
Năm mươi năm nhìn lại, sau ngày 30 tháng 04, 1975, cái dấu mốc lịch sử đau thương của đất nước Việt Nam, nói chung, và người dân miền Nam nói riêng. Sự thật lịch sử về ngày này đã được phơi bày rõ ràng trên mọi phương tiện truyền thông, tin tức, và trong thế giới sử. Ai cũng đã rõ, phe thắng trận, sai, phe thua trận, đúng. Điều này không cần bàn cãi nữa; cho dù kẻ chiến thắng cố tình viết lại lịch sử Việt Nam theo ý mình khi sức mạnh của họ nằm trên nòng súng. Phe thua cuộc lại là phe thắng được nhân tâm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.