Nối Bản Trường Ca

22/04/202514:05:00(Xem: 666)
IMG_2207
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

 

« Chàng tuổi trẻ trên con đường lầy lội 

Của quê hương trong mù mịt màn sương,

Bước băn khoăn lay đá ngủ bên đường,

Chàng dò lối thăm cha trong rào sắt.

«Cha yêu quí khi đất trời mở ngỏ

Thân phận người, cánh én nổi trên mây

Cho con hỏi sao cha không tung cánh

Súng cha cầm có phải khẩu súng say?»

Con yêu quý! Con người không chọn đất!

Tự bao đời chỉ có đất chọn ta!

Cũng như con, con không thể chọn cha!

Nên dân tộc không phải là để chọn.

Hãy cầm lấy, cha cho con hòn đất,

Nuốt vào lòng rồi nắm chắc nơi tay

Con sẽ hiểu vì sao cha ở lại?

Súng cha cầm có phải khẩu súng say?

Người chiến sĩ không chỉ bằng máu thịt

Đến khi cần ta góp cả khổ đau

Quê hương này không ghép bằng đất đá,

Tự bao đời chồng chất những biển dâu…

Chàng tuổi trẻ quay về con đường cũ

Đá quanh chân vừa bập bẹ tiếng người

Chàng tìm đến bên chân ngươi tu sĩ

Thức canh cờ không một phút nghĩ ngơi!

«Bạch lạy thầy xin vì con thuyết giảng

Phải cờ đây gọi được quỉ ma về?

Khi đất trời sắp quay cuồng giông bão

Bạch thưa thầy sao thánh thể không đi?»

Ngọn cờ này ta mang từ núi Thứu

Trồng nơi đây không biết đã bao đời

Hút đất đá nên đổi màu khác lạ

Cứ như màu câu hát ngấm trong nôi.

Này sắc vàng sắc thịt da dân việt.

Sắc đỏ hồng sông lạch chở phù sa

Sắc xung quanh là sắc màu muôn thuở

Giấc mơ lành khói ủ xóm quê xa.

Chẳng bởi tại xác thân là cát bụi

Tại vì cờ mà ta ở lại đây!

Ta ở lại nói những lời câm lặng,

Để dân mình còn thấy ngọn cờ bay!

Đường thời gian con đường vòng vô tận

Con người đi bằng lưỡi chẳng bằng chân

Đường không gian dù có được đằng vân

Ta xin nói để lưỡi mình không ngọng!

Con nên nhớ dẫu sống vô sai biệt,

Khi chèo thuyền phải xuôi ngược phân minh,

Con nên nhớ xưa cha ông đuổi chuột,

Vẫn từ tâm mà không bể mất bình.

Chàng tuổi trẻ quay về căn nhà nhỏ,

Thấy trong lòng ngọn thác đổ êm êm

Bên lửa ấm, chàng nắm bàn tay mẹ:

Mẹ của con! Mẹ như bóng âm thầm!

Đôi quang gánh, mẹ gánh gì trong đó,

Gánh tuổi mòn liền mảnh vỡ quê hương,

Sao không tới bên kia bờ biển cả

Có địa đàng có lối ngọc vườn hương?

Con nói đúng mẹ vẫn là chiếc bóng,

Bóng của cha và bóng của quê nhà

Mẹ là bóng nên không rời vật chắn

Tựa cây rừng không bỏ núi đi xa!

Con của mẹ! Con chỉ nhìn thấy rõ

Là khi nào con nhắm mắt lặng im

Con đường đi phải nở tự trái tim

Buồng lý trí, buồng tối tăm gươm giáo!

Chàng quỳ gối biến mình thành cánh bướm:

Tiếng mẹ hiền, hoa nở giữa lời ru

Rồi dịu ngọt bỗng chan hòa sông núi

Chàng mơ chàng ngồi ôm đá vọng phu

Chàng hỏi đá, mẹ ngóng chờ gì thế?

Phải bóng người đã khuất nẻo thâm u?

Hay có phải mẹ hóa thành biểu tượng

Để mọi người chiêm ngưỡng đến thiên thu?

Mẹ chờ đây nở tâm tình đón biển

Biển dạt dào trong tim mẹ bao la

Đất nước mình dù có gì vĩ đại

Con hiểu rồi hùng vĩ ở tâm ta

Con hiểu rồi bước tiến của ông cha

Là bước tiến của trái tim ca hát

Con đã nghe tiếng giống nòi thúc nhịp

với tim hồng phải nối bản trường ca.

 

Chúc Thanh
Đã nửa thế kỷ
Tháng 4-2025
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”