Hôm nay,  

Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng

02/05/202500:00:00(Xem: 331)

lotus_iStock-1982482150 

« Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng »
Kinh Ưu Bà Di
  
Chúc Thanh xin tri ơn thầy Đạt Ma Huy Bảo
  
Hôm nay gần lễ Phật Đản, chúng ta nghe thầt Đạt Ma Huy Bảo nói chuyện trong khóa tu một ngày, thầy kể vui lắm, về câu chuyện người dẫn đường hay nói rõ hơn là người chỉ đường.
 
Bắt đầu là một cô phật tử, cũng là hình thức người dẫn đường, cô ngoan đạo, có nhiều tín tâm và từ tâm nên hay đi giúp những người vừa mất, họ họp thành một nhóm 7, 8 người, đi độ niệm cho người chết vừa chết, hướng dẫn vong linh cầu nguyện buông bỏ phiền toái thế gian, xin mau sớm gặp đức từ phụ A Di Đà tiếp dẫn…
 
Nhưng phiền nỗi là trên đường về nhà thì mỗi người đi một ngả, cô về xóm vắng một mình và sợ ma. May làm sao, trên bờ ruộng, cô gặp hai ông đi soi ếch, một ông già, một ông trẻ, mỗi ông cầm theo một đèn pin để rọi vô mắt ếch, ếch bị lóa mắt không biết tại sao là bị tóm cổ bỏ vô giỏ, sáng ra bị đem bán cho quán làm đồ nhậu : ếch chiên bơ, ếch sào lăn…
 
Cô bèn nhờ ông già dắt đường cho bớt sợ. Cô tâm sự : cháu sợ ma chú à!
 
Ma à, có gì mà phải sợ ma, mà hình như chú cũng sợ ma, nhất là khi chú còn sống kia!
…………
 
Cô gái té xỉu, sau khi tỉnh dậy, thì cũng phải đi tiếp… rồi lại gặp một ông soi ếch nữa, trẻ hơn. Ông này rọi đèn trên lối cỏ cho cô đi, tỉnh táo lắm! Bất chợt cô lấy lại bình tỉnh tâm sự:
 
Lần sau cháu không dám về tối tối thế này đâu. Vì cháu sợ ma lắm, nên phải nhờ chú…
 
Ờ ờ, tao cũng sợ ma vậy, mà sợ chút chút thôi, bị là tao mới xong 49 ngày, chưa biết đi đâu!
 
Kỳ này cô gái ù té chạy.
Còn hai ông ma thì rủ nhau ra phía trái, quẹo vô đất thánh, họ gặp một đôi trai gái vừa de xe hơi de luxe vô nghĩa địa và tắt đèn. Hai đứa đang tỉ tê tâm sự… hai con ma này lù lù tiến tới, lè lưỡi nhát… hai đứa trong xe hoảng sợ vội tông cửa ra khỏi xe, chạy đi mất dạng…
 
Hai con ma này rủ nhau lấy trộm xe hơi này đi ra bãi trống hóng mát hay là đi tắm biển gần đó. Con ma nhỏ chợt nói con ma lớn, mày đợi tao ít phút tao vô ra liền. Nó chạy vô, xong chạy ra, vác theo một tấm bia mộ còn mới.
 
Oh, mày mang cái của quí đó đi chi cho nặng?
 
À, đây là căn cước phòng thân, đi đâu mà sợ lạc đường thì phải có giấy tờ chớ! Xong chuyện ma, ra chuyện người; thời xa xưa rất cần người chỉ đường, người chỉ đường có thể chỉ đúng, có thể chỉ sai. Hay muốn chỉ sai. Thời nay, thường thường người ta dùng google map hay GPS. Nhưng nhiều khi có người vẫn cần có người chỉ đường. Người cần được chỉ đường  và người chỉ, cả hai đều phải sáng suốt mới tới nơi.
 
Người chỉ đường nhiều khi biết đường đi và cũng có khi họ không biết rõ và chỉ lung tung. Nguy hiểm. Còn người cần được hướng dẫn là người mất phương hướng, không có sự định tâm và bị rối loạn.
 
Giảng tới đây thì thầy phân định rõ ràng:
 
Người chỉ đường ở ngoài đời là người, hay google map hay GPS… nhưng cứ coi chừng, vừa lái xe vừa ngó GPS, coi chừng không thấy xe bên cạnh, đằng trước hay đằng sau đang lao tới là cũng rất nguy hiểm vì tai nạn lo nhìn GPS mà ra. Phải chuẩn bị trước sẵn sàng.
 
Người chỉ đường ở trong đạo còn tối cần và tối thượng hơn gấp nhiều nhiều lần.
 
Vì sao? Vì người cần được chỉ đường trong trường hợp này là người có tâm lý đang suy yếu. Ngoại cảnh và xung quanh sẽ tự dưng lên nhiều tưởng tượng, nhiều đe dọa, nhiều thiện ác, nhiều ma mãnh gây rối… như ma quỷ, tiếng động, sự dọa nạt… ánh sáng… khi tâm lý suy yếu, vọng niệm khởi lên rất nhiều, làm cho người mất phương hướng dễ bị quay cuồng hơn. Người này rất cần sự định tâm, là cần một người chỉ đường đứng đắng đến tối thượng.
 
Từ đây, thầy Huy Bảo nhấn mạnh về người chỉ đường trong đạo nhiều ý nghĩa thiêng liêng hơn.
Thầy muốn nói, khi nhiều tham sân si, nhiều vọng niệm quá, thì mỗi chúng ta đều không an trú được trong chánh niệm, mà bị mất phương hướng… mà trong một vài tôn giáo khác, như thiên chúa giáo gọi là kẻ mất linh hồn.
 
Thầy cũng giảng kỹ, linh giác, ngoài đời gọi là linh hồn, trong đạo phật gọi là linh thức.
 
Linh thức là phần hồn, là phần thiêng liêng nhứt ở mỗi chúng ta.
 
Thầy đơn cử một thí dụ về ngài thiền sư Kim Bích Phong để chúng ta hiểu điểm quan trọng ở linh thức mạnh mẽtiềm ẩn như thế nào.
 
Ngài thiền sư Kim Bích Phong, là một thiền sư có thể nhập định rất sâu, gọi là đại định.
 
Khi ấy tuổi thọ ông còn không nhiều, thì một lần không hiểu vì cớ gì mà quỷ vương sai người lên tìm, tính bắt ngài về địa ngục để hài tội. Quỷ sứ lên đời, tìm bắt ngài, xong, không thấy linh thức của ngài đâu cả, do vậy sẽ không bắt được ngài. Con quỷ bèn tra hỏi thổ thần thổ địa xem coi ngài đang ở đâu? Nhưng đã nói ngài đang ở sâu trong đại định thì không thể bắt được ngài.
 
Kẹt một nỗi con quỷ ấy tìm ra được cái chén ngọc mà ngài Kim Bích Phong yêu quý nó với tất cả tâm tình và linh thức của ngài. Con quỷ ma lanh đụng vào cái  chén ngọc đó và gõ rất nhẹ nhàng: «boong» tự nhiên ngài Kim Bích Phong đang ở sâu trong thiền định chợt hiện ra.
 
Ngài không chịu thua đâu, ngài chợt hiểu, «cả đời tu hành của ta, vì lẽ luyến ái cái chén ngọc này mà hư uổng ư?» Nói xong, ngài kịp dang tay đập vỡ tan tành chén ngọc, phá bỏ luyến ái, và do đó quỷ vương không còn truy bắt được ngài nữa.
 
Chuyện cho thấy, khi ta được an trú, thì quỷ thần trời đất không thấy ta.
 
Khi nội tâm lắng đọng, ta không khởi niệm, không chú ý gì cả, sẽ không thấy gì cả. Có nghĩa là khi ra khỏi tam giới (=là cảnh giới, dục giới, và vô sắc giới) chúng sanh sẽ không còn bị cuốn hút vô một sợ hãi nào. Hay một ràng buộc nào.
 
Cũng tương tự, khi xưa Tôn Ngộ Không bị Ngũ Hoành Sơn đè vì ngài tham vọng nhiều. Nói theo nghĩa thoáng ý, trong chúng ta, ngày nay, cũng vì tham sân si nhiều, chúng ta vẫn bị Ngũ Hoành Sơn đè nén mà không biết đó thôi.
 
Thầy khuyên chúng sanh, hành giả bắt chước, làm theo thiền sư Kim Bích Phong mà can đảm đập tan nát cái chén ngọc yêu quý ấy đi, ta sẽ thoát khỏi nhiều vọng niệm và chui ra khỏi Ngũ Hoành Sơn.
 
Chúng sanh đa phần vì lụy cái tướng mà làm tổn hại cái tâm. Khi vứt bỏ được tham ái, sẽ trở về tâm thanh tịnh, lúc ấy, đó, ta là người chỉ đường của chính ta: ta thấy rõ ràng phải hành xử sao cho đúng.
 
Chúng sanh khác phật ở chỗ chúng sanh tác niệm, rồi lắng đọng rồi lại khởi niệm, chao đảo luôn.
 
Phật thì luôn luôn lắng đọng, an trú và lắng đọng. Khi được an trú trong chánh niệm, chúng sanh sẽ thấy phật, thấy con đường đi đúng nhất, vậy chỉ có phật là người chỉ đường duy nhứt và tối thượng cho mọi chúng sanh. Mọi chúng ta. Mọi phật tử.
 
Mọi chúng sanh được khuyên dậy nương theo phật pháp, giáo pháp để làm chủ nội tâm, đạt tới tri kiến phật để làm người tối thượng.
Giáo pháp của Như Lai từ bao đời nay vẫn hằng mong muốn dậy dỗ, giáo hóa, khai thị để mọi người con phật ngộ nhập  giác tri kiến.
 
Hãy giữ tâm thanh tịnh để tự tìm ra đường đi, nương tựa vào tâm phật; trong mỗi lúc an trú, sẽ định tĩnh tìm ra đường đi đúng hướng cho mình.
 
Chư phật đã dậy cách tìm đường đi và phải tự làm với tinh thần bi trí dũng… không ai làm thế cho ai được. Phật tổ không can dự vào nghiệp lực của một chúng sanh nào, ngài chỉ năng giáo hóa và luôn dậy rằng không ai giúp mình bằng mình, chỉ có tự mỗi chúng sanh tự giúp mình là cách tối thượng nhứt…
 
Khi xưa, ngài Tô Đông Pha có lần hỏi hòa thượng Phật Ấn:
 
Bạch thầy, con thấy tượng phật Quan Thế Âm có cầm xâu chuỗi, ngài cũng niệm phật sao?
Ngài Quan Thế Âm niệm phật Quan Thế Âm sao?
Ngài Phật Ấn dừng đi, quay lại, nhìn Tô Đông Pha và thong thả nói rõ ràng từng tiếng một:
 
Này, ông phải nhớ là cầu người không linh bằng tự cầu mình! Chỉ có tự mình là người giúp mình hiệu quả và linh ứng hơn tất cả. Hãy giúp mình trước, trời phật sẽ giúp sau!
 
Nay nhân mùa phật đản, chúng ta, mọi người con phật, thành tâm bái sám và luôn luôn tự nhắc nhở mình: ngài đản sanh là để giáo hóa, hóa độ chúng sanh, cứu giúp chúng sanh ngộ nhập giác tri kiến…
Từ thiên niên kỷ, ngài luôn luôn là người chỉ đường tối thượng!
 
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Mùa Phật đản 2025
Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bộ đồ lòng dĩ nhiên gồm có…lòng. Nhưng lòng lại chia ra nhiều loại: lòng non, phèo, lòng già, khố linh. Khố linh là phần cuối của lòng già, ăn rất giòn, béo vì có lớp mỡ bên trong. Đó là điểm cộng của khố linh. Điểm trừ là khố linh rất hôi, có lẽ đây là lý do có chữ “khố” nằm vùng ở đây. Bàn ngang một chút: lòng còn chỉ “lòng dạ”, một từ không dính dáng chi tới chuyện ngon hay dở. Nghĩa bóng của “lòng dạ” chỉ liên quan tới con người, còn bò heo gà thì chỉ có một nghĩa. Ngoài lòng, bộ đồ lòng còn bao gồm tim, gan, bao tử, dồi trường. Dồi trường chỉ có ở heo nái. Tùy theo tuổi heo, dồi trường to hay nhỏ. Loại ngon nhất là dồi trường của heo nái đẻ hai hoặc ba lứa. Nhưng ít thực khách biết chuyện này nên cứ đòi dồi trường to, vừa đắt vừa không ngon.
Hãy tưởng tượng quý vị đang đứng ngay cạnh xác tàu Titanic huyền thoại, chậm rãi dạo quanh một vòng và chiêm ngưỡng kích thước đồ sộ của con tàu. Quý vị có thể ghé vào phòng chứa lò hơi (boiler rooms), ngắm nghía các bảng điều khiển, thậm chí nhìn thấy số ID 401 của tàu được khắc trên cánh chân vịt. Những dải nhũ xốp gỉ sét (rusticles) lặng lẽ bám quanh thân tàu. Rải rác trên mặt đất là những mảnh kim loại đã biến dạng và đồ đạc cá nhân của những nạn nhân xấu số trong thảm kịch năm xưa.
Hoa Thịnh Đốn là thủ đô chính trị quyền lực của nước Mỹ và cũng là của thế giới. Có đến Hoa Thịnh Đốn thì mới có thể hình dung được phần nào sức mạnh Hoa Kỳ. Nếu người Trung Quốc có câu: “Có đến Bắc Kinh thì mới biết chức quan của mình nhỏ như thế nào” thì bây giờ ta cũng có thể nói: “Chưa đến Hoa Thịnh Đốn thì chưa biết thế nào là Mỹ”. Quả thật như thế, thật sự choáng ngợp với những công trình kiến trúc thuộc các cơ quan đầu não trung ương của chính quyền Mỹ. Nếu tượng đài tưởng niệm Washington Monument (dân Việt thường gọi là tháp bút chì) làm trung tâm thì bốn hướng tỏa ra là những cơ quan trọng yếu như: Bạch Cung (White House), Tòa nhà quốc hội, tòa nhà bộ ngân khố, Tòa nhà làm việc của phó tổng thống…
Tuần này tôi đi tiễn một anh bạn đồng tuế vừa nằm xuống. Gọi là đồng tuế nhưng anh nhỉnh hơn tôi một tuổi. Thấy anh nằm thảnh thơi, bạn bè mừng cho anh. Mừng vì anh chỉ bị cảm có một tuần rồi nhẹ nhàng ra đi. Đi như vậy là phúc. Mấy ông bạn già ai cũng khen vậy. Cái chết hình như thân cận với những người đã quá luống tuổi. Họ đã nhờn với anh thần chết. Nhớ: Nguyễn Xuân Hoàng những ngày cuối của căn bệnh ung thư cột sống đã nhắn tin cho tôi: “Tao không sợ chết, chỉ sợ đau”.
Kỹ thuật về điện thoại di động đã tạo điều kiện cho mọi người có thể lưu lại hình ảnh hoặc một sự kiện nào đó đang xảy ra của hiện tại. Những sự ghi lại này đã góp phần tốt trong việc tìm ra những sự việc sai trái của cá nhân hay của tổ chức nào đó hầu đưa ra ánh sáng của tòa án. Tuy nhiên có những trường hợp không nên dùng phương tiện điện thoại di động để thu lại hình ảnh và đưa lên mạng xã hội. Điều này ít ai để ý đến và có thể làm nguy hiểm đến một cá nhân nào đó. Hãy nhìn ở một góc nhìn rộng lớn để cùng nhau bàn thảo cho chủ đề này.
Bạn tôi, nhà thơ Triều Hoa Đại ấn hành tác phẩm Lên Rừng Đếm Lá. Nhân dịp nầy, người bạn vong niên từ thời ở Đà Nẵng - Lê Bảo Hoàng (nhà thơ Luân Hoán) - hai nhà thơ thực hiện cuộc trò chuyện với nhau. Theo Triều Hoa Đại thì khi rời bỏ đất nước ra đi, hình như một số anh, chị em trong đó có tôi đã bỏ “của” mà chạy lấy người nên đã không đem theo được một tác phẩm nào…
Chiếc British Airways khởi hành lúc 10 giờ đêm từ phi trường Trudeau, Montreal Canada, bay hai tiếng rưỡi đến Heathrow, London (LHR), nằm ở phía Tây London, cách trung tâm thành phố 23km, là một sân bay bận rộn nhất Châu Âu với hàng triệu lượt khách mỗi năm; chúng tôi chờ ở đây hai tiếng rưỡi, rồi bay tiếp thêm 7 tiếng rưỡi nữa để đến Madrid, thủ đô của Tây Ban Nha (Spain). Madrid đi trước Montreal 6 tiếng vào mùa đông và 5 tiếng vào mùa hè bắt đầu vào cuối tháng 3 đến cuối tháng 10.
Ngày thứ bảy 15/3/2025 vừa qua, các nhân viên làm việc cho các đài phát thanh Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA và đài Á châu Tự Do RFA khi tới sở đã nhận được lệnh nghỉ hành chánh, phải ra về và nộp lại thẻ báo chí. Báo chí cho biết đây là khởi đầu cho tiến trình phẹc mê bu tích các đài phát thanh này. Giám đốc đài VOA Michael Abramowitz lập tức ra tuyên bố: “Tôi vô cùng đau lòng khi lần đầu tiên sau 83 năm, đài VOA lừng lẫy không được phép lên tiếng. Sáng nay tôi mới hay tin gần như toàn bộ nhân viên VOA, hơn 1.300 nhà báo, nhà sản xuất và nhân viên bị cho nghỉ hành chánh. Tôi cũng không phải ngoại lệ”. Ngoài đài VOA, đài Á Châu Tự Do RFA cũng cùng chung một số phận. Đài Á châu Tự Do là một đài phát thanh tư nhân phi lợi nhuận, được chính phủ Hoa Kỳ tài trợ nhằm cung cấp thông tin, tin tức và bình luận trực tuyến cho thính giả tại Á châu. Đài hoạt động bằng 9 thứ tiếng trong đó có tiếng Việt. Đài bắt đầu hoạt động từ ngày 12/3/1996 với mục đích thúc đẩy và nâng đỡ tự do và dân chủ tới những ng
Phải thanh minh thanh nga ngay cho các cụ, đây không phải chuyện trâu già gặm cỏ non mà là chuyện ngày xưa các cụ tán gái khi còn thanh xuân. Chuyện trâu già gặm cỏ non cũng có, khi cụ Nguyễn Trãi làm thơ tán cô bán chiếu Nguyễn Thị Lộ, nhưng tuy đây là một cuộc tán gái nổi tiếng nhưng không thuộc vào category này nên không nhắc tới tại đây.
Sáng sớm hôm nay, khi mở hộp thư, nhận được tin, tôi liền điện thoại cho anh Phạm Văn Nhàn, người bạn thân với anh chị Thương – Quy. Hỏi, “Anh Nhàn ơi, anh hay tin gì chưa? Anh Lê Ký Thương đã ra đi lúc 9 giờ 50 phút sáng hôm nay 14/2/2025. Cả hai anh em đều buồn. Im lặng một lúc, anh kể mới gọi thăm anh LKT cách nay mấy tuần. Chị Quy nói chuyện rồi đưa phone qua cho anh Thương, nhưng khi đó miệng anh Thương đã cứng, không nói được gì...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.