Hôm nay,  

‘Tôi Tu Mà Anh Đâu Có Hay’

11/01/202509:59:00(Xem: 3497)
minh tue
Ảnh: Fanpage Facebook Sư Thích Minh Tuệ) 

 

Tâm nguyện bộ hành khất thực gieo duyên của nhà sư tu hạnh đầu đà Thích Minh Tuệ tưởng đâu đã sóng yên gió lặng sau khi ông buộc “điểm chỉ” nhận thẻ căn cước, một trong những cái ông không cần trong cõi ta bà này, từ chính quyền địa phương. Tưởng đâu kiếp nạn của ông đã chấm dứt kể từ ngày bị buộc ẩn tu tại quê nhà Gia Lai. Nhưng, câu chuyện kết thúc ở cánh cửa này, lại mở ra một cánh cửa khác. Phía sau cánh cửa đó, là một kiếp nạn khác, của sư Minh Tuệ, của chính dân tộc này, của một nền văn hóa Phật học đã được khai sinh từ ngàn năm trước. Sư Minh Tuệ, một trong những nhà sư chân chính phải gánh cùng kiếp nạn cho dân tộc Việt.

 

Nhà sư Minh Tuệ đã hành giả trên con đường của riêng ông suốt sáu năm qua từ Nam chí Bắc và ngược lại. Trời đất là nhà. Giác ngộ là sự sống. Trang phục “Tam Y Nhất Bát,” nhục thể gầy gò, đen sạm, đôi chân trần mạnh mẽ, dứt khoát, cách nói chuyện đơn giản, cởi mở với nụ cười trên gương mặt đen sạm, một ngày một bữa,…, ông đã chọn tu học theo hạnh đầu đà. Sáu năm đó, không ai biết đến ông.

 

Rồi “Hiện tượng Minh Tuệ” nổi lên, dù là vô tình hay từ một lý do nào đó được sắp đặt sẵn trong một “cơ đồ Phật Giáo đã mục, có thể sập” (*) , thì cũng là kiếp nạn của ông. Không trách được chúng sinh bởi họ quá khao khát một hình ảnh chân tu, như những cái cây, ngọn cỏ thèm khát ánh nắng để được vươn thẳng sinh tồn. Rồi khi họ gặp được, cả một rừng cây đang oằn mình chết khô bỗng rào rạt trỗi dậy, ngả về hướng của ánh sáng vị lai.

 

Ánh sáng ấy tỏa ra từ sự khổ hạnh, chân phương của vị sư tu theo hạnh đầu đà. Và cũng chính ánh sáng tối giản nhưng nhiệm mầu ấy đã hóa thành sức mạnh vô song làm cho một quyền lực khác phải sợ hãi. Một nhóm người đã bắt cóc ông và các đồng tu khác tại Huế đưa về Gia Lai vào đầu Tháng Sáu 2024, “khuyến khích” ông ẩn tu. Nhà sư chẳng nề hà. Ông an nhiên trong túp lều rách nát ở quê nhà. Chúng sinh vẫn không buông tha. Họ tìm đến bằng mọi cách để đảnh lễ. Họ dâng cho ông bát vàng. Họ nghĩ họ sẽ nhận cái mà họ muốn nếu ông nhận cái mà họ có. Nhưng ông không cần cái họ có. Điều mà ông có, ông không cho họ được. Đó là “Giác Ngộ.”

 

Thiền Sư Nhất Hạnh chẳng phải đã từng giảng: “Đừng đi tìm cái anh muốn thấy. Việc làm đó vô ích. Không đi tìm, nhưng cho phép cái thấy tự đến, cái thấy ấy sẽ giải phóng được cho anh.”

 

Vị thế và tầm ảnh hưởng của sư Minh Tuệ đánh động ra cả ngoài biên giới quốc gia. Quốc tế lên tiếng. Công luận phản ứng. Để rồi cuối cùng, quyết định cho ông “hành hương về đất Phật như nguyện vọng của ông” là giải pháp có vẻ như vẹn cả đôi đường, cho ông và cho họ.

 

Bước chân của sư Minh Tuệ và các đồng tu hạnh đầu đà cất bước rời lãnh thổ Việt Nam ngày 12/12/2024. Họ đã qua kiếp nạn chăng? Không. Đường Tăng thỉnh kinh phải trải qua 81 kiếp nạn. “Hộ pháp” Ngộ Không của Đường Tăng bị gắn cả vòng kim cô. Nhà sư Minh Tuệ đời nay cũng thế. Chỉ khác là, kiếp nạn của ông không phải đối diện với yêu tinh quỷ quái. Vòng kim cô do chính ông mang, là để một thế lực khác khống chế sức lan tỏa quá lớn của ông đến chúng sinh.

 

Thật ra, so sánh chuyến thỉnh kinh ở Tây Trúc của Đường Huyền Trang với cuộc Tây hành của sư Minh Tuệ thì quá khiêng cưỡng, nhưng cũng có phần lãng mạn, “vui vẻ” (một từ rất chân phương mà sư Minh Tuệ hay dùng khi trả lời bá tánh.) Vì sao khiêng cưỡng? Vì mấy ngàn năm trước, Đường Tăng phải sang Tây Trúc thỉnh kinh. Mấy ngàn năm sau, kinh thi có sẵn ở quê nhà, ở khắp nơi, ở bất cứ nơi nào sư Minh Tuệ muốn có. Đi viếng Phật? Chẳng phải Phật luôn ở trong tâm, trong lòng, trong nhãn quan của nhà sư hay sao? Nếu chúng sinh không thấy Phật hiện hữu quanh ông, họ sẽ không vây lấy ông để “xin” chút phần phước?

 

Còn vì sao “vui vẻ”? Vì đối với nhà sư Minh Tuệ, bộ hành khất thực chính là tâm nguyện của ông, dù ở cung đường nào trên đất Việt hay ngoài biên giới. Ông đã nói: “Họ hoan nghênh hay đánh đập, bắt nhốt thì con cũng thấy như nhau.” (Trích BBC)

 

Tâm nguyện của ông là “bộ hành khất thực gieo duyên” như ông từng trả lời chúng dân: “Nếu mà họ ‘ấy’ quá thì mình chui trong rừng mình ở… mình chả gieo duyên với ai, mình an lạc trong đó… Ăn lá cây rồi ăn trái rừng, mình chả thèm khất thực với ai nữa. Mình đi gieo duyên, mình đi khất thực nhưng mà giờ họ nói ông tu hành ra tôi cấm không cho khất thực nữa thì tôi về rừng về núi tôi ở trên đấy….”

 

“Dạ được về thăm Đức Phật thì đảnh lễ nơi bốn thánh địa của Đức Thế Tôn thì cũng đều tốt đẹp. Con cũng… Con ước mong…ngày xưa…con cũng nói là có một cái duyên nào đó, có một lúc nào đó mình bộ hành về Ấn Độ mình đảnh lễ nơi bốn thánh địa của Đức Thế Tôn rồi mình học tập, mình cảm ơn cái ân đức của Đức Thế Tôn, tri ân với ngài… Nhưng mà cái đấy thì con cũng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ nếu đạt được…”

 

Vậy đây có phải là lúc ông đã gặp được cái duyên đó không?

 

Truyền thông trong nước hoàn toàn im lặng, nhường chỗ cho kênh Youtube độc quyền của người tình nguyện là “hộ pháp.” Cho đến bây giờ, truyền thông dân lập không còn cơ hội làm mưa làm gió, vì bên cạnh sư Minh Tuệ là vị “hộ pháp” đầy quyền năng. Họ cho ai hỏi, mới được hỏi. Họ cho ai đến gần, mới được đến. Họ cho ai đi theo đoàn, mới được đi. Ngày xưa, Ngộ Không là do chính Quan Thế Âm Bồ Tát sắp đặt để bảo vệ Đường Tăng khỏi yêu ma quỷ dữ. Ngày nay, ma quỷ nào đe dọa sư Minh Tuệ để ông phải cần hộ pháp? Họ không có cây Kim Cô Bổng quyền lực của Ngộ Không, nhưng họ sở hữu một “quyền lực mềm” bất khả chiến bại. Quyền lực đó đã đẩy những bước chân của sư Minh Tuệ và các đồng tu ra khỏi biên giới nước Việt, để gọi là “hành hương về đất Phật.”

 

Chợt nhớ đến cuộc đời của Hòa Thượng Thích Quảng Độ. Khi còn tại thế, có một lần ông trả lời Al Jazeera qua màn ảnh video vì bị cấm tiếp cận với báo chí: “Chúng tôi là tù nhân trên quê hương của mình, nơi mà chính quyền quyết định ai có quyền nói và ai phải ngậm miệng lại. Ngay trong lúc này, tôi vẫn còn đang bị giam giữ ở Thiền viện Thanh Minh, Sài Gòn. Cảnh sát mật đang theo dõi tôi ngày đêm, không cho tôi đi lại.” 

 

Ngày nay, nhà sư Thích Minh Tuệ ngày nay khác gì với vị Đức Đệ Ngũ Tăng Thống Thích Quảng Độ?

 

Không còn hình ảnh trăm, ngàn, triệu người đổ ra đường níu kéo, chờ chực ở những nơi ông nghỉ đêm, thọ thực. Nhưng mỗi một ngày, các “truyền thông Youtuber” từ trong nước bay sang Thái, nơi đoàn sư đang đi qua, ngày càng nhiều. Báo chí hải ngoại cũng cử người đến tận nơi để ghi hình, phóng sự. Điều kiện đặt ra là bắt buộc phải “bước qua cửa ải của người hộ pháp.” Dù sư Minh Tuệ có nhẹ nhàng “anh cứ cho họ hỏi đi, chẳng sao đâu” thì cũng bị hộ pháp từ chối rất nhã nhặn: “Mình không kiểm soát được thông tin đó thì nó có hại cho mình, chứ không đơn giản” (Trích RFA Việt Ngữ.)

 

Mỗi ngày, công chúng từ khắp thế giới vẫn được dõi theo con đường đi đến Ấn của sư Minh Tuệ qua kênh Youtube độc quyền của hai vị “hộ pháp” kia. Nhất cử nhất động của ông đều phải qua cái gật đầu của “hộ pháp.” Hình ảnh truyền đi khắp thế giới. Truyền thông săn đón. Chúng sinh sung sướng vì mỗi ngày được biết “thầy vẫn bình an.”

 

So với sáu năm ông bộ hành từ Nam chí Bắc, con đường nào là con đường đúng tâm nguyện của ông? Ai dám khẳng định, nhà sư Minh Tuệ đang thật sự hành hương về miền đất Phật trên con đường như ông mong muốn?

 

Cỏ cây luôn cần ánh nắng để sinh tồn. Nhưng liệu ánh nắng ấy có thể tỏa sáng trong một xã hội đã phải chịu quá nhiều kiếp nạn hay không? Xã hội của nền Phật học một thời rực rỡ nay phải rên xiết “Tôi tu mà anh đâu có hay.” 

 

Kalynh Ngô

(*) Năm 2007, trong một bài giảng nói về “Định hướng tương lai với thể hệ tăng sĩ trẻ ngày nay,” cố Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ từng nói: “Về gia tài Phật giáo Việt Nam, tôi nói đó là một cơ đồ đã mục có thể sập. Nhưng vì, trong đó tôi là người đã góp công rất nhiều, nên dù biết nó có thể sập tôi cũng không đủ can đảm để phá đi. Nhưng thế hệ trẻ các anh có đủ can đảm để phá, vì các anh chưa đóng góp gì trong đó cả. Các anh có quyền phá sập đi để xây dựng lại cái mới.”

Ý kiến bạn đọc
13/01/202512:51:55
Khách
Thật ra nói Đường Tăng sang thỉnh Kinh đất Phật mấy ngàn năm trước là nói không đúng theo lịch sử. Có thể tác giả Kalynh Ngô viết như thế vì bị "tiêm nhiễm" bởi một huyền thoại theo các truyện và phim về Đường Tăng. Theo lịch sử, thầy Huyền Trang sang đất Phật thỉnh Kinh vào thế kỷ thứ 7 sau công nguyên, tức là khoảng 1,400 năm trước đây thôi. Tuy nhiên bài viết của Kalynh Ngô rất xuất sắc, độc đáo và đáng cho chúng ta suy tư về 3 chữ Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc mà người sáng lập ra ĐCSVN đã nói
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
07/11/202500:00:00
Donald Trump rời Busan với nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ông tự đánh giá cuộc hội kiến với Tập là “thành tựu mười hai trên mười.” Thiên hạ thở phào: ít nhất, bản đồ chung chưa bị thiêu hủy, Đài Loan cũng chưa bị đặt lên thớt. Nhưng cái bắt tay ấy, như từng thấy trong lịch sử, một kiểu Hòa Ước Nam Kha* của kỷ nguyên thương chiến và công nghệ. Trung Quốc thuận thế, đồng ý hoãn hạn chế xuất khẩu đất hiếm trong một năm. Mỹ tạm ngưng thuế trăm phần trăm và các lời đe trừng phạt mới nhắm vào các doanh nghiệp phương Đông. Song phương mỗi bên lùi một bước, giữ nguyên thế thủ. Bắc Kinh hứa mua lại đậu nành; Washington đáp bằng việc giảm nửa thuế phạt hai mươi phần trăm, coi như thưởng công kiểm soát nguyên liệu ‘Fentanyl’. ‘Chip’điện tử tầm trung được phép lưu thông, song dòng ‘chip’ cao cấp vẫn bị khóa chặt – thứ chìa khóa vàng của thế kỷ 21.
07/11/202500:00:00
Chính quyền Trump đã xem thời gian chính phủ đóng cửa như một dịp để làm điều mà từ lâu người ta vẫn tránh nói thẳng: chấm dứt vai trò giám sát liên bang đối với việc dạy dỗ hơn tám triệu trẻ em khuyết tật trên đất nước này. Giữa cơn rối loạn ấy, Bộ Giáo dục tìm cách sa thải gần như toàn bộ nhân viên còn lại của Văn phòng Giáo dục Đặc biệt – những người từng chịu trách nhiệm trông coi cách các tiểu bang đối xử với học sinh yếu thế nhất. Họ bị loại đi âm thầm, như thể chỉ là vài dòng ngân sách thừa. Các khoản tài trợ cho giáo viên, cho phụ huynh, cho các chương trình huấn luyện cũng bị hủy. Bộ nói họ sẽ “tái cấu trúc” và “hợp tác thêm với các cơ quan khác.” Nói trắng ra, họ đang rút lui. Và với sự rút lui ấy, nước Mỹ chính thức buông tay khỏi lời hứa rằng mọi đứa trẻ đều xứng đáng có cơ hội học hành.
05/11/202518:31:00
Sinh năm 1991 tại Uganda, Châu Phi trong một gia đình trí thức gốc Ấn Độ, cha của Mamdani, giáo sư Mahmood Mamdani là một học giả tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học Harvard. Ông trở thành viện trưởng một viện đại học lâu đời tại Uganda, rồi trở thành giáo sư chính trị học từng dạy tại các đại học lớn của Mỹ như University of Michigan, Princeton và Columbia. Còn mẹ của anh, bà Mira Nair, cũng từng nhận học bổng du học tại Harvard, là một nữ đạo diễn có tiếng tăm với các phim từng được giải thưởng Cannes, Venice... và hai lần được đề cử giải Oscar. Vợ của Mamdani là một họa sĩ gốc Syria sinh ra tại Texas, cũng từ một gia đình trí thức với cha là kỹ sư và mẹ là bác sĩ.
03/11/202518:04:00
Với hơn 200 triệu Mỹ kim quảng cáo và những gương mặt từ Obama tới Schwarzenegger, cuộc trưng cầu này là trận đánh lớn nhất trong “cuộc chiến phân khu” giữa hai đảng. Newsom bảo: “Họ đốt nhà ta, ta có quyền đáp lại.”
02/11/202512:27:00
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
25/10/202504:41:00
Chùa Hương Sen tại Miền Nam Cali do Ni sư Trụ trì Thích Nữ Giới Hương cùng quý sư cô sẽ tổ chức từ thiện cho dân làng nghèo, vô gia cư, trẻ em mồ côi và người khuyết tật ở Tanzania, Congo, Uganda… vào tháng 11 và 12 năm 2025.
20/10/202501:01:00
Khi hàng triệu người tham gia với cùng mục đích, cuộc tuần hành cho thấy nhiều người dân đã có cùng một mối quan tâm và bất mãn trước hiện trạng xã hội và họ không đơn độc trong tiếng nói phản kháng của mình. Đó là quyền hiến định được hiến pháp Hoa kỳ bảo vệ, là thông điệp của người dân gởi đến chính phủ và những nhà lập pháp, buộc họ thay đổi chương trình nghị sự phù hợp với ý kiến người dân hơn.
18/10/202523:55:00
Tổng Chưởng Lý Arizona Kris Mayes của Arizona đã đe dọa Chủ Tịch Hạ Viện Mike Johnson của Đảng Cộng Hòa sẽ phải chịu hành động pháp lý nghiêm khắc nếu ông không tuyên thệ nhậm chức cho một đảng viên Dân Chủ mới đắc cử trong một cuộc bầu cử đặc biệt là bà Adelita Grijalva. Johnson từ chối cho phép một ứng cử viên Dân Chủ này tuyên thệ nhậm chức vì ông ta không muốn công bố đầy đủ hồ sơ Epstein để bảo vệ Donald Trump. Với sự thắng cử của bà Grijalva, Hạ Viện có đủ phiếu để buộc Johnson phải công khai hóa hồ sơ Eipstein. Trong chiến dịch tranh cử, Grijalva đã hứa sẽ ký vào một bản kiến nghị lưỡng đảng nhằm thúc đẩy một cuộc bỏ phiếu tại Hạ Viện để công bố hồ sơ Epstein. Bản kiến nghị của bà sẽ đánh dấu chữ ký thứ 218 mang tính quyết định để kích hoạt cuộc bỏ phiếu đó — một nỗ lực do Dân Biểu Thomas Massie (Đảng Cộng Hòa - Kentucky) và Ro Khanna (Đảng Dân Chủ - California) dẫn đầu.
17/10/202500:00:00
Từ cuối Tháng 8/2025 đến nay, những người Cộng Sản tung cuốn phim Mưa Đỏ về cuộc chiến tại Quảng Trị, 1972. Với mục đích tuyên truyền, phim có nhiều phân cảnh và nhiều sự việc nhằm bôi nhọ QLVNCH, đặc biệt là TQLC (trong cảnh đốt tù binh). Có nhiều điều hư cấu mà chúng ta không xem phim nên không nắm vững. Tuy nhiên, chính một "cựu chiến binh Thành Cổ" của Bắc Việt là ông Trịnh Hòa Bình (đi lính năm 17 tuổi, được gửi vào Cổ Thành năm 1972, giải ngũ và theo học y khoa, tốt nghiệp Bác Sĩ và nay đã về hưu) nêu ra trong môt buổi phỏng vấn trên Tạp Chí “Một Thế Giới” rằng,"nhiều điểm hư cấu để bôi nhọ người lính VNCH, (và) cục diện của cuộc chiến.”
16/10/202521:15:00
Hôm nay, giữa những chiếc bàn trống nơi hành lang Lầu Năm Góc, tôi bỗng hiểu sâu hơn thế nào là làm báo. Làm báo không phải chỉ là cái nghề, mà là một lựa chọn, lựa chọn đứng về phía sự thật, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc rời bỏ vùng an toàn. Tôi thoáng ước mình được sánh bước cùng những đồng nghiệp đã lặng lẽ ra đi hôm nay, mang theo lòng kiêu hãnh và nỗi cô đơn của người giữ ngọn lửa. Bởi chính trong khoảnh khắc ấy, họ đã nói thay cho tất cả chúng ta, rằng báo chí không sinh ra để cúi đầu, mà để soi rọi.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.