Hôm nay,  

Chuyện Kể Của Những Người Chiến Thắng Căn Bệnh Ung Thư Di Căn

24/01/202500:00:00(Xem: 4261)

national cancer institue
Ảnh: nguồn cancer.gov

Y học ngày nay tin rằng một tinh thần lạc quan là chỗ dựa vững chắc để giúp cơ thể vượt qua những căn bệnh hiểm nghèo. Thân và tâm con người có mối liên hệ mật thiết, hỗ tương. Cùng một căn bệnh nan y, nhưng người có niềm tin, có tinh thần mạnh mẽ sẽ có xác suất chiến thắng bệnh tật cao hơn. Cũng vì thế, tạo cho bệnh nhân một niềm hy vọng cũng được xem như một liều thuốc trị liệu bổ sung.
 
Vào đúng ngày Giáng Sinh 24/12/2024, trang mạng The Washington Post có đăng một bài viết cảm động, đầy ý nghĩa của tác giả Drea Cornejo. Vào năm 2022, Drea 26 tuổi, được chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn 4; ung thư đã di căn từ xương, lan khắp cả hai lá phổi, lên não. Cô được tiên liệu chỉ còn sống thêm ba tháng nữa.
 
Drea cảm thấy sợ hãi. Cô cần một thứ gì đó, bất cứ thứ gì, để bám víu vào. Cô cố gắng tìm những bệnh nhân khác cũng đã vượt qua được căn bệnh hiểm nghèo này. Vài tháng sau, người anh trai giới thiệu cho cô một cộng đồng trên mạng gồm những bệnh nhân vẫn sống khỏe mạnh sau 5 năm, 10 năm kể từ khi được chẩn đoán ung thư di căn. "Những người chiến thắng ung thư" này giúp cô nhận ra rằng những tiến bộ gần đây trong y học đã làm tăng đáng kể khả năng sống chung với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.
 
Niềm hy vọng của Drea được xác nhận bởi nhiều bác sĩ chuyên khoa ung thư. Lidia Schapira, giám đốc Chương Trình Sống Sót Sau Ung Thư của Stanford, cho biết hiện nay liệu pháp miễn dịch (immunotherapy) đang làm một cuộc cách mạng đầy triển vọng cho những người mắc bệnh ung thư di căn. Ngoài ra còn có những liệu pháp chính xác khác, thí dụ như liệu pháp tế bào và mục tiêu (cellular and target). Emily Tonorezos, giám đốc Văn Phòng Sống Sót Sau Ung Thư tại Viện Ung Thư Quốc Gia cũng đồng tình với quan điểm trên. Y học đang thay đổi, đang tiến nhanh và xa hơn so với một vài thập niên trước.
 
Tính đến năm 2018, Viện Ung Thư Quốc Gia ước tính có 623,405 người ở Hoa Kỳ đang sống chung với sáu loại ung thư di căn phổ biến nhất. Con số này dự kiến ​​sẽ tăng lên gần 700,000 vào năm 2025.
 
Tính đến cuối năm 2024, Drea đã sống hơn 2 năm rưỡi kể từ chẩn đoán gây chấn động cuộc đời vào năm 2022. Cô vẫn đang chiến đấu. Cô tiếp xúc với một số những người chiến thắng ung thư. Khi lắng nghe câu chuyện của những người chung sống lâu dài với căn bệnh, cô cảm thấy tinh thần được vực dậy. Cô muốn chia sẻ lại những câu chuyện này, với hy vọng những bệnh nhân mới được chẩn đoán khác sẽ có được niềm hy vọng mà lẽ ra cô nên có vào năm 2022.
 
Giancarlo Oviedo - 32 tuổi, Union City, N.J.

Giancarlo Oviedo vừa tốt nghiệp trung học vào năm 2009, cũng là thời điểm bắt đầu bị ho dai dẳng. Anh được cho uống thuốc kháng sinh để điều trị nhiễm trùng do vi khuẩn, nhưng cơn ho vẫn tiếp diễn. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
 
Oviedo chưa bao giờ hút thuốc. Các nghiên cứu cho thấy tỷ lệ ung thư phổi ở những người không hút thuốc đã tăng lên trong những thập niên gần đây.
 
Được chẩn đoán mắc ung thư phổi ở tuổi 18, Oviedo cảm thấy như căn bệnh ung thư đã cướp đi tuổi trẻ của mình. Anh dành phần lớn quãng đời thanh niên để trải qua các liệu pháp điều trị ung thư như hóa trị, liệu pháp miễn dịch và xạ trị. Nhưng đó cũng là cơ hội để anh đến gần Chúa hơn.
 
Vào năm 2016, một số tin tốt lành đã đến. Xét nghiệm sinh học cho thấy Oviedo có đột biến gen dương tính với ROS1 có thể được điều trị bằng một hình thức điều trị mục tiêu mới. Crizotinib giống như một phương thuốc kỳ diệu, giúp anh lấy lại được cuộc sống cũ. Năm 2019, Oviedo lập gia đình với Amanda Mutio, người trở thành một "chiến binh cầu nguyện" cho anh mỗi khi anh đi tái khám. Vài năm sau, họ chào đón một cậu con trai, Josiah.
 
Những viên thuốc hàng ngày giúp căn bệnh ung thư ổn định. Giữa những lo âu về bệnh tật vẫn luôn có những điểm sáng hy vọng. Oviedo cho rằng người bệnh ung thư như anh cần phải liên tục thích nghi với điều kiện mới.
 
Hiện nay Oviedo làm việc toàn thời gian cho một tổ chức phi lợi nhuận Thiên Chúa Giáo. Thời gian rảnh rỗi, anh chơi đùa với cậu con trai mới 1 tuổi, hoặc đi hát thánh ca trong ca đoàn. Anh trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Mặc dù sức khỏe vẫn còn thử thách, nhưng anh cảm thấy thật may mắn. Đối với Oviedo, cuộc sống là một món quà vô giá.
 
Andrea Zuber - 39 tuổi, Mentor, Ohio
 
Andrea Zuber bắt đầu bị đau vai dữ dội vào cuối mùa đông năm 2017, chỉ vài tháng sau khi sinh con trai thứ hai. Ở tuổi 32, cô chưa từng trải qua cơn đau nào dữ dội như vậy. Cô cũng bị huyết áp tăng đột biến không rõ nguyên nhân. Bác sĩ gia đình của cô dường như không quá lo lắng về những triệu chứng này; cô được cho thuốc điều trị chứng lo âu. Cô đã phải tự tìm kiếm chẩn đoán cho mình. Sau khi gặp nhiều bác sĩ khác nhau, vào năm 2019, cô được phát hiện mình bị ung thư mô Ewing, một loại ung thư xương và mô mềm hiếm gặp.
 
Cô cảm thấy tức giận và thất vọng với hệ thống y tế của mình, lẽ ra phải giúp cô phát hiện căn bệnh sớm hơn. Zuber quyết định tự tìm tòi, chọn lọc nhóm bác sĩ điều trị. Sau 5 năm rưỡi điều trị, cô nghĩ rằng mình đã không thể còn sống nếu không biết cách tự lo cho bản thân. Cô cảm thấy yên tâm với Pete Anderson, một bác sĩ ung thư tại phòng khám Cleveland chuyên về ung thư mô Ewing. Ông coi trọng việc hình thành “liên minh trị liệu” với bệnh nhân của mình, mời họ trở thành người biết tự chăm sóc bản thân.
 
Phương pháp điều trị ban đầu của Zuber bao gồm hóa trị toàn thân, sáu tuần xạ trị liều cao và phẫu thuật... Mặc dù hiện tại sức khỏe đã ổn định, Zuber vẫn luôn ở trong tình trạng cảnh giác cao. Tuy nhiên, cô không để căn bệnh ung thư đánh bại tinh thần của mình.  Cô xem bệnh ung thư giống như một đối thủ cạnh tranh mà cô có thể vượt qua.
 
Giờ  đây, Zuber trân trọng những “điều tầm thường nhất” trong cuộc sống, như thưởng thức một tách cà phê với chồng, hoặc khám phá thiên nhiên ngoài trời với các con. Mới đây, cô thành lập một nhóm hỗ trợ trên mạng, giúp đỡ thông tin cho những người bệnh nhân có cùng căn bệnh với mình. Theo Zuber, có kiến thức là một sức mạnh quan trọng.
 
Raymond Kurdziel - 66 tuổi, Thành phố New York
 
Raymond Kurdziel được chẩn đoán mắc bệnh ung thư trực tràng vào năm 2009, ở tuổi 51. Trước đó, ông không có một triệu chứng nào.  Bác sĩ ung thư đầu tiên của ông nói rằng ông sẽ phải hóa trị trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng sau một thời gian, Kurdziel nhận ra đó không phải câu trả lời hoàn toàn đúng. Ông đã đổi sang điều trị tại Trung Tâm Ung Thư Memorial Sloan Kettering, một trong những bệnh viện nghiên cứu ung thư hàng đầu của quốc gia. Tại đó, ông được đề nghị phẫu thuật và liệu pháp cắt bỏ, sử dụng nhiệt độ nóng hoặc lạnh để tiêu diệt khối u. Theo ông, việc chọn được cho mình một bác sĩ điều trị phù hợp là quan trọng.
 
Lúc đầu, Kurdziel mong có thể được chữa lành căn bệnh ung thư. Nhưng theo thời gian, suy nghĩ của ông bắt đầu thay đổi, coi căn bệnh là thứ có thể cùng tồn tại. Căn bệnh ung thư là một chướng ngại vật, nhưng ông không muốn nó ngăn cản những gì mình dự định sẽ sống. Ông yêu nghệ thuật, yêu cộng đồng và những người thân yêu. Hiện nay, Kurdziel vẫn tiếp tục cuộc sống mà mình yêu thích. Ông tận hưởng thời gian bên người chồng của mình. Ông tiếp đón bạn bè và gia đình tại một ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở phía Bắc New York. Ông không còn tràn đầy năng lượng như trước, nhưng vẫn sống trọn vẹn theo điều kiện cho phép.
 
Câu chuyện kể của những người chiến thắng căn bệnh ung thư di căn là thế. Hiện nay, không có tài liệu chính thức nào nói về cách để sống lâu với căn bệnh ung thư di căn. Tuy nhiên, nhiều bác sĩ hiện nay đồng ý rằng ung thư giai đoạn 4 không phải lúc nào cũng là bản án tử hình tức thì.
Schapira, bác sĩ ung thư dẫn đầu chương trình hỗ trợ bệnh nhân vượt qua ung thư của Stanford, cho biết bác sĩ thường chuẩn bị cho bệnh nhân về những tình huống xấu trước khi đưa ra những niềm hy vọng.  Ngày nay, với các liệu pháp mới hơn, bệnh nhân ung thư có thể có cùng triển vọng như một người mắc bệnh mãn tính.
 
Tonorezos thuộc Viện Ung Thư Quốc Gia (NCI) nói: "Ung thư là một câu lạc bộ mà không ai muốn tham gia. Nhưng một khi đã trở thành một thành viên của câu lạc bộ đó, việc tìm những người khác để kết nối và trao đổi kinh nghiệm là thực sự hữu ích.” Bà cho biết chuyên mục về câu chuyện của những người vượt qua căn bệnh ung thư trên trang web của Văn Phòng Hỗ Trợ Bệnh Nhân Ung Thư của NCI là chuyên mục được nhiều người xem nhất.
 
Riêng đối với tác giả bài viết Drea Cornejo, trong khi cô vẫn đang học cách để chiến thắng căn bệnh, kinh nghiệm từ những người đã đi qua con đường này giúp cô rất nhiều. Họ cho cô niềm hy vọng. Niềm hy vọng, cho dù vẫn còn mong manh, rằng việc sống sót sau căn bệnh ung thư di căn rồi đây có thể trở thành điều bình thường.
 
Việt Báo biên dịch 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thử lướt một vòng trên các trang mạng xã hội, quý vị sẽ thấy các “tín đồ” của chế độ dinh dưỡng carnivore (chỉ ăn thịt) với hàng loạt hình ảnh: dĩa steak cao như núi, burger béo ngậy phủ đầy bơ, những miếng sườn nướng óng ánh chất chồng. Tuyệt nhiên không có lấy một miếng rau xanh, dù chỉ là một cọng ngò trang trí.
Một nhóm khoa học gia quốc tế vừa công bố trong Tạp chí Y khoa New England rằng họ đã phục hồi được một phần thị lực cho những người cao tuổi bị thoái hóa điểm vàng – căn bệnh mắt phổ biến và gần như không thể chữa trị trước đây. Thoái hóa điểm vàng do tuổi tác (Age-related Macular Degeneration – AMD) là nguyên nhân hàng đầu gây mù lòa ở người trên 50 tuổi, ảnh hưởng đến khoảng 200 triệu người trên thế giới. Căn bệnh xảy ra khi các tế bào cảm quang ở trung tâm võng mạc bị tổn thương do lão hóa, khiến bệnh nhân mất dần khả năng nhìn rõ các chi tiết ở trung tâm tầm nhìn.
Theo một nghiên cứu mới, vắc-xin HPV không chỉ tạo ra hàng rào bảo vệ vững chắc cho người được chích, mà còn tạo ra một “tấm lá chắn vô hình” che chở cho cả những người chưa chủng ngừa, mở ra hy vọng về một tương lai không còn nỗi ám ảnh mang tên ung thư cổ tử cung. Nghiên cứu được công bố trên tạp chí JAMA Pediatrics, thực hiện tại thành phố Cincinnati (Hoa Kỳ) từ năm 2006 đến 2023. Có 2,335 thiếu nữ và phụ nữ trẻ (từ 13 đến 26 tuổi) tham gia nghiên cứu, trong đó nhiều người thuộc nhóm có cơ nguy nhiễm HPV cao vì có nhiều bạn tình hoặc từng mắc bệnh lây qua đường tình dục.
Từ nhỏ, Dustin Chandler đã luôn bị thầy cô phàn nàn vì không bao giờ làm bài tập về nhà. Trong mắt mọi người, Chandler là một cậu học trò “lười biếng.” Nhiều năm sau, khi mẹ anh, lúc này đang làm việc tại một phòng khám nhi khoa, nhìn thấy anh loay hoay sửa sang căn nhà đầu tiên, bà mới nhận ra có điều gì đó không ổn. “Con à,” bà nói, “có lẽ con cần đi khám bệnh xem có bị ADHD không.”Năm 25 tuổi, Chandler được chẩn bệnh là mắc chứng rối loạn tăng động/giảm chú ý (ADHD, một bệnh tiến triển do sự thiếu chú ý và đãng trí, kém hoặc không tăng hoạt động). Khi biết bệnh này có thể di truyền, vợ chồng Chandler bắt đầu theo dõi những dấu hiệu tương tự ở các con. Bé gái thứ hai khá giống cha: ít nói và hay mơ màng. Cô bé thích đọc sách một mình; khi được thầy cô dạy riêng, bé học rất tốt. Nhưng đến lúc vào tiểu học, hai vợ chồng bắt đầu thấy lo.
Trong nhiều năm, các khoa học gia đã cho rằng “mô não nuôi cấy trong phòng thí nghiệm” (brain organoids) còn quá đơn giản để có thể suy nghĩ hay cảm nhận, nên các quy định nghiên cứu về lĩnh vực này còn khá lỏng lẻo. Nhiều người thường liên tưởng đến hình ảnh những bộ não “siêu việt” như trong các phim khoa học viễn tưởng, nhưng thực tế đó chỉ mới là những khối mô đơn giản, chưa thể hoạt động như một bộ não hoàn chỉnh.
Vì sao có người giống như “cục nam châm” hút muỗi, bị chích liên tục, trong khi người ngồi ngay bên cạnh lại chẳng hề hấn gì? Có lẽ đây là câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn mỗi độ hè về. Để tìm câu trả lời, một nhóm khoa học gia Hà Lan đã tìm đến lễ hội âm nhạc Lowlands. Tháng 8 năm 2023, nhà sinh học Sara Lynn Blanken và các cộng sự tại Trung tâm Y tế Đại học Radboud đã dựng một “phòng thí nghiệm dã chiến” trong các thùng hàng container ngay tại lễ hội. Hàng trăm người tham dự lễ hội hào hứng ghi danh: họ điền bảng thăm dò về giấc ngủ, chế độ dinh dưỡng, thói quen tắm rửa, nhóm máu và việc sử dụng chất kích thích. Các khoa học gia còn đo hơi cồn của họ bằng máy thở, lấy mẫu da, rồi cho từng người đưa cánh tay áp sát lồng nhựa chứa muỗi cái Anopheles stephensi. Lồng chỉ có các lỗ nhỏ cho phép muỗi “ngửi” mà không thể chích, và có gắn camera ghi lại mọi cử động và phản ứng của muỗi với từng người
Khi tiết thu mát lạnh trở lại, mùa cảm cúm cũng theo đó mà về – với những cơn hắt hơi, sốt nhẹ, và cơn ho quen thuộc. Mỗi năm, cúm (influenza) khiến hàng triệu người mắc bệnh. Phần lớn chỉ bị nhẹ hoặc trung bình, nhưng vẫn có nhiều trường hợp nặng, phải nhập viện, thậm chí tử vong. Điều quan trọng là: virus cúm thay đổi mỗi năm. Do đó, việc chích ngừa hàng năm vẫn là cách hữu hiệu nhất để tự bảo vệ.
Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Bệnh Tật Hoa Kỳ (CDC) vừa công bố thay đổi trong lịch tiêm chủng quốc gia: ngưng khuyến nghị tiêm vaccine COVID-19 cho người dưới 65 tuổi, và tách mũi tiêm kết hợp dành cho trẻ nhỏ chống bệnh thủy đậu, sởi, quai bị và rubella thành hai mũi riêng biệt. Quyết định này do quyền Giám đốc CDC Jim O’Neill công bố – một phụ tá thân cận của Bộ trưởng Y Tế Robert F. Kennedy Jr., người vốn có tiếng hoài nghi vaccine. O’Neill vừa thay thế Susan Monarez, người bị sa thải sau khi phản đối chủ trương làm suy yếu niềm tin vào vaccine. O’Neill không có chuyên môn y học, xuất thân từ ngành nhân văn, từng là nhà đầu tư và giới chức Bộ Y Tế thời Tổng thống George W. Bush.
Có người không thể bắt đầu ngày mới nếu chưa tắm. Có người lại chỉ chịu vào giường sau khi đã gột sạch bụi đời dưới vòi sen. Vậy ai đúng? Thật ra, cả hai bên đều có lý. Tắm sáng giúp đầu óc tỉnh táo, cơ thể mát mẻ, sẵn sàng đi làm. Tắm tối thì rửa sạch mồ hôi, bụi bặm, phấn hoa… để không đem hết vào ga gối. Nghe ra thì tắm tối có vẻ “vệ sinh” hơn. Nhưng khoa học lại chỉ ra vài chuyện bất tiện: dù có tắm sạch sẽ trước khi ngủ, bạn vẫn tiết ra cả đống mồ hôi và tế bào da trong lúc nằm. Tất cả biến giường thành tiệc buffet cho ve bụi. Nếu không thay ga gối thường xuyên, lợi ích của tắm tối coi như mất.
Thường sau khi chạy hoặc đi bộ lâu, cơ bắp chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Não bộ cũng vậy – nó cũng cần nghỉ ngơi, không bị kích thích hay phải hoạt động trí óc. Nhưng bạn cứ thử “không nghĩ gì” xem, hẳn bạn sẽ nhận ra tư tưởng lại xuất hiện nhiều hơn. “Dưới góc độ tâm lý học, khái niệm nghỉ ngơi rất khó định nghĩa, tức là những gì não làm khi ta không làm gì cả”, Peter Fransson, giáo sư sinh lý học hệ thống thần kinh tại Đại học Karolinska, Thụy điển, người nghiên cứu trạng thái nghỉ của bộ não, cho biết.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.