Hôm nay,  

‘Người lính già xa quê hương’

14/03/202500:04:01(Xem: 4529)

Hình 1_ Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ Westminster _ ảnh Việt Báo
Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ - Westminster. Ảnh: Việt Báo
 
Trong lịch sử thế giới, Việt Nam là dân tộc đã trải qua một cuộc nội chiến với kết quả là bản án tử kết thúc chế độ tự do dân chủ miền Nam ngày 30/4/1975. Hơn ai hết, những người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) năm xưa hiểu rõ cảm giác “bị lừa dối” hoặc “bị phản bội” từ  bản Hiệp Định Paris do Henry Kissinger và Lê Đức Thọ thỏa thuận sau lưng chính quyền VNCH, với sự ủng hộ của Tổng Thống Richard Nixon lúc đó.

Vì thế mà kể từ khi Putin phát động cuộc tấn công xâm lược Ukraine ba năm trước, người dân Việt Nam luôn tỏ rõ lập trường cùng với các lãnh đạo Châu Âu đứng về phía dân tộc và đất nước Ukraine, trừ chính quyền CSVN đã hai lần bỏ phiếu trắng nghị quyết của Liên Hiệp Quốc.

Không quốc gia nào, dân tộc nào trên thế giới trong lúc này mong muốn hòa bình hơn người dân Ukraine. Là một quốc gia trải qua nhiều cuộc chiến, dân tộc Việt Nam hiểu quá rõ nỗi thống khổ của một đất nước phải dầm mình trong chiến tranh, đặc biệt là những người lính VNCH – những người từng chiến đấu cho quê hương và phải mất quê hương.

Ngày chính quyền Trump bỏ phiếu chống lại nghị quyết của Liên Hiệp Quốc lên án cuộc chiến xâm lược Ukraine của Putin, người lính Quan Dương, cũng là một nhà thơ, đã thốt lên:  

Tôi ước gì mình là một chiến binh của Ukraine cho dù đang mắc phải bệnh tức, mỗi ngày ‘hộc máu’ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn được cầm súng chiến đấu chống lại những kẻ xâm lược. Dù biết chắc rằng đánh không lại và sẽ phải hy sinh nhưng không thể ngồi yên ở đó khóc lóc năn nỉ kẻ thù tha mạng. Sự phẫn uất khiến tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ lại được.”

Phẫn uất vì cuộc chiến tranh phi nghĩa trong thế kỷ 21 bao nhiêu thì ông bị dằn xé bởi phản ứng của những người cùng lý tưởng năm xưa gấp bội lần.

Khi tôi nghe những chiến hữu của tôi, những người cùng màu cờ sắc áo VNCH từng cầm súng chiến đấu để bảo vệ tự do cho miền Nam lại hùa theo ông Trump để kết án Tổng Thống Zelenskyy là người đeo đuổi chiến tranh chứ không phải Putin thì tôi lại tức giận.

Tôi tức giận bởi vì hơn ai hết chúng ta những người lính miền Nam Việt Nam, là nạn nhân của trò chơi chính trị đầy ác đức này trong quá khứ đều đã thấm nhưng vẫn hùa theo cổ suý cho điều ác chói tai đó.”

Cho dù vở kịch dàn dựng trước ống kính truyền hình thế giới ở Phòng Bầu Dục ngày 28 Tháng Hai cho thấy quá rõ sự lựa chọn của Hoa Kỳ đứng cùng với Nga và Trung Quốc, thì vẫn có nhiều người Việt Nam vững chắc một lòng với chiến thuật “đàm phán hòa bình cho Ukraine” dưới chính quyền Donald Trump. Họ tin Ukraine không chấp nhận hòa đàm. Họ lên án tổng thống Ukraine là kẻ vong ân và hiếu chiến. Họ gay gắt với trang phục của một vị tướng quân đang đi vận động sự ủng hộ của thế giới để cứu nền độc lập cho đất nước của ông. Họ đồng ý thủ đoạn kim tiền của tổng thống Mỹ khi dùng khoáng sản của Ukraine làm mồi thỏa thuận nhưng từ chối bảo đảm an ninh. Họ dùng những điều đó để ngụy biện cho quyết định của chính quyền Trump cắt hết nguồn hỗ trợ Ukraine kháng chiến.

Ông Hồng Long, một người lính VNCH năm xưa, nay đã ngoài 70 tuổi, sinh sống ở Nebraska, trả lời phỏng vấn với Việt Báo, bày tỏ sự thất vọng của ông: “Họ chưa trưởng thành về chính trị Mỹ.”

Khi vượt biên đến Hoa Kỳ năm 1977, ông dành nhiều năm đầu để tìm hiểu về nền chính trị của đất nước này.

“Tôi ghi danh mình là đảng Cộng Hòa, trải qua tất cả những cuộc bầu cử tổng thống. Lúc đó, tư tưởng của tôi là đảng Cộng Hòa sẽ đánh Cộng sản.”

Sau gần 40 năm theo đảng Cộng Hòa, năm ứng cử viên Barack Obama tranh cử, dù ông vẫn ủng hộ đảng của mình, nhưng ông đã dành lá phiếu cho Obama. Bởi vì, với ông, “tôi không có lãnh tụ. Với tôi, nước Mỹ chỉ có dân.”

“Họ đã bị Trump và đảng Cộng Hòa của Trump hứa hẹn nhiều quá. Những người qua (Mỹ) sau này bị ảnh hưởng của đảng Cộng Sản nhiều quá. Họ dễ bị ‘nhồi sọ.’ Họ chỉ nói theo những gì Trump và đảng của ông ta đưa ra như con vẹt. Trump nói sao thì họ nghe vậy. Họ không hiểu gì cả. Những con vẹt thì mình không thể đối thoại.”

Kể từ khi “Long Live The King” Donald Trump xuất hiện trên vũ đài chính trị Mỹ, thì ngay cả cuộc chiến phi nghĩa, phi quân sự, phi dân chủ của Putin cũng trở thành một hàng rào vững chắc để biện minh cho chính sách hẹp hòi của Mỹ dưới thời Donald Trump, tách khỏi tất cả đồng minh trên thế giới. Cho dù lời hứa “chấm dứt chiến tranh ngay ngày đầu tiên nhậm chức” đến nay đã gần hai tháng, vẫn còn đó trên các trang báo.

Tâm thế “quân tử thần tử, thần bất tử bất trung” chỉ có trong xã hội phong kiến vua chúa ngàn năm trước. Ngờ đâu trong thế kỷ 21, ở một quốc gia từng đứng đầu thế giới về dân chủ và ngôn luận, tự do báo chí, nay có vị lãnh đạo xưng vương, nhận mình là “hoàng thượng muôn năm.” Và không ít người, từng chạy trốn chế độ Cộng Sản, hoặc lên án chính quyền độc đảng, độc tài, đã cúi mình tung hô vạn tuế. 

Một người lính quân y của miền Nam Việt Nam, rời quê hương ngày 30/4/1975, hiện đang ở tiểu bang Virginia, đề nghị giữ kín tên của ông, nhận định với Việt Báo: “Trump tin rằng ông ta là một vị vua, không phải là một tổng thống được bầu ra, ràng buộc bởi Hiến pháp. Hệ thống này được gọi là “chủ nghĩa gia trưởng” vì những người cai trị tin rằng họ là “cha của nhân dân.” Dựa trên lòng trung thành và mối quan hệ cá nhân, trên việc khen thưởng bạn bè và trừng phạt kẻ thù, hình thức chính phủ nguyên thủy này chỉ có thể được tìm thấy ở một số ít tiểu bang, trong các băng đảng đường phố, bộ lạc và các tổ chức tội phạm.”

Theo dõi sát các sự kiện về Ukraine, chúng ta có thể thấy để mưu cầu hòa bình, vị tổng thống Ukraine đã nhân nhượng rất nhiều. Lúc đầu, ông chỉ đồng ý hòa đàm khi “độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Ukraine được tôn trọng,” nghĩa là Putin phải rút quân và trả lại cho Ukraine đường biên giới năm 1992 đã được quốc tế công nhận. Sau đó, ông nhượng một bước: phục hồi đường biên giới trước chiến tranh năm 2014, nghĩa là Nga phải trả lại những vùng đất mới chiếm được thuộc bốn tỉnh miền Đông và miền Nam Ukraine.

Rồi gần đây nhất, ông thậm chí chấp nhận từ chức tổng thống để đổi lại độc lập hòa bình cho Ukraine. Thế nhưng, nhiều người đã nghe theo lời của Trump để lên án Tổng Thống Zelenskyy không muốn ngừng chiến. Như ông Hồng Long đã nói: “Họ không hiểu gì cả. Họ không có khả năng nghe và đọc để tìm hiểu sự thật thuộc về lịch sử. Cuộc chiến tranh Ukraine là cuộc xâm lăng trắng trợn của Putin.”

Người lính quân y muốn giữ danh tính nói: “Putin là người thực hành chủ nghĩa gia trưởng’, là ông trùm của các ông trùm, một ông trùm xã hội đen. Cho đến cuối cùng thì chủ nghĩa gia trưởng làm suy yếu và làm tê liệt nhà nước.”

Người lính Quan Dương, trong ngày đánh dấu ba năm Putin xâm lược Ukraine, đã tự sự: “Tôi chỉ còn biết cầu mong những người lính Ukraine cho dù bị đồng minh phản bội nhưng vẫn tiếp tục vững tâm chiến đấu một cách kiên cường để làm tròn nhiệm vụ của người thanh niên trong thời loạn thế. Chiến đấu để bảo vệ đất nước mình trước sự xâm lăng của kẻ ác và mạnh. Chiến đấu để thà chết còn hơn cúi đầu nuốt nhục sống như chính chúng tôi những người lính VNCH cuối cùng ôm theo nỗi đau của bài học lịch sử  xuống đáy mồ.”

Với ông Quan Dương, ông Hồng Long, hay người lính quân y năm xưa, họ ủng hộ đất nước và dân tộc Ukraine không phải chỉ vì họ là những người lính, mà là những con người chính nghĩa. Dù đã rời xa quê hương, ở tuổi bên kia con dốc cuộc đời, họ sẽ tiếp tục chiến đấu bởi vì “chúng ta là lính sinh ra là để chết” *.

“Đó là định phận của một người lính mà tổ quốc đã giao cho. Con người được sinh ra để rồi cuối cùng ai cũng phải chết, không ai sống mãi ở trên đời. Sống để gầm mặt xuống không dám ngẩng lên thì có khác chi là đang chết.”

Từ chiếc máy hát, tiếng hát ca sĩ Duy Khánh vang lên chập chùng:

“Người lính già xa quê hương
Nhưng trong tim chưa tàn ánh lửa
Vẫn ước một ngày theo bước Quang Trung
Vẫn thấy quê hương đêm ngày réo gọi
Vẫn thấy trong tim canh cánh đường về
Vẫn thấy nơi đây chỉ là đất tạm
Thầm hẹn ngày về chết giữa quê hương…”

Những người lính của triều đại VNCH năm xưa chưa đầy một giấc nam kha, nay đang khắc khoải với vận mệnh của một đất nước và với chính những đồng đội của mình. Như ông Quan Dương đặt bút viết lên hai câu:

Núi sông giờ đã biển dâu
Hồn tôi vết sẹo thiên thu kể từ
 
Kalynh Ngô
(*) Mượn lời bài thơ I’m A Soldier Born To Die của Tim O’Brien

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việc đình trệ gọi thầu dầu hỏa hai năm từ 1971 phải chờ qua 1973 rút cục đã giết chết chương trình tìm dầu của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và theo đó đã đốt cháy một cơ may lớn lao có nhiều triển vọng cứu vãn, duy trì và phát triển miền Nam. VNCH đã tìm được dầu hỏa ở Mỏ Bạch Hổ trong tháng Hai năm 1975. Thật nhiều dầu mà lại thật quá trễ.
“Tôi từ chức để có thể lên tiếng, ủng hộ các vụ kiện tụng và hợp tác với các cá nhân và tổ chức khác tận tâm bảo vệ pháp quyền và nền dân chủ Mỹ. Tôi cũng dự định sẽ bảo vệ những thẩm phán không thể công khai lên tiếng bảo vệ chính mình. Tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ tạo ra sự khác biệt. Tuy nhiên, tôi nhớ lại những gì Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy đã nói vào năm 1966 về việc chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi: “Mỗi khi một người đứng lên vì một lý tưởng, hoặc hành động để cải thiện cuộc sống của người khác, hoặc chống lại sự bất công, người đó sẽ tạo ra một đợt sóng hy vọng nhỏ bé.” Khi những đợt sóng nhỏ bé này hội tụ đủ, lúc đó có thể trở thành một cơn sóng thần.
Khi lịch sử bị xem nhẹ, nó không ngủ yên mà trở lại, nghiêm khắc hơn. Và mỗi khi nước Mỹ bước vào thời kỳ chia rẽ sâu sắc, tiếng vọng ấy lại dội về – nhắc rằng ta từng đi qua những năm tháng hỗn loạn, và vẫn tìm được lối ra. Robert A. Strong, học giả tại Đại học Virginia, cho rằng để hiểu nước Mỹ hiện nay, ta nên nhìn lại giai đoạn giữa hai đời tổng thống Ulysses S. Grant và William McKinley – từ năm 1876 đến 1896. Hai mươi năm ấy là một bài học sống động về cách một nền dân chủ có thể trượt dài trong chia rẽ, rồi chậm chạp tự điều chỉnh để tồn tại.
Khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương (Indo-Pacific) đang nổi lên như trung tâm chiến lược của thế kỷ XXI, nơi giao thoa lợi ích của các cường quốc hàng đầu thế giới. Với 60% dân số toàn cầu, hơn một nửa GDP thế giới, và các tuyến hàng hải trọng yếu nhất hành tinh, khu vực này giữ vai trò quyết định trong ổn định an ninh, thương mại và năng lượng quốc tế...
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.