Hôm nay,  

Trí Tuệ Nhân Tạo: Lời Hứa Giải Quyết Mọi Vấn Đề Nan Giải, Hay Thách Thức Sự Hiểu Biết Của Nhân Loại?

28/03/202500:00:00(Xem: 1972)
 
Gemini_Generated_Image_jbykyajbykyajbyk

Tương lai mà AI định hình cho khoa học sẽ không chỉ là những lời hứa suông hay thách thức khó lường, mà còn là cơ hội để tái thiết các giá trị, trách nhiệm và mục tiêu chung. Chúng ta cần có một tầm nhìn rõ ràng để tận dụng tối đa tiềm năng của AI, nhưng vẫn đảm bảo rằng khoa học không mất đi tính nhân văn và giá trị cốt lõi. Nguồn: Ảnh do trí tuệ nhân tạo –AI được tạo với sự hỗ trợ của Gemini từ Google.

 
Trí tuệ nhân tạo (AI) đang trở thành tâm điểm trong lĩnh vực khoa học căn bản (basic science), góp phần định hình những bước tiến mới của nhân loại. Điều này càng được khẳng định rõ ràng hơn qua các Giải Nobel Hóa học và Vật lý năm 2024 khi cả năm người đoạt giải đều có điểm chung: có liên quan đến AI.
 
Theo một trong những khoa học gia đoạt giải, tiềm năng trong việc tăng tốc quá trình khám phá khoa học khiến AI được xem là “một trong những công nghệ có sức ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử nhân loại.” Nhưng sự ‘chuyển mình’ này thực sự sẽ mang lại điều gì cho khoa học?
 
AI được kỳ vọng sẽ giúp các khoa học gia đạt được nhiều thành tựu hơn, nhanh hơn, và với chi phí thấp hơn. Nhưng cùng với đó, công nghệ mới cũng kéo theo hàng loạt mối lo ngại mới. Nếu các khoa học gia vội vàng áp dụng AI mà không cân nhắc cẩn trọng, họ có thể khiến khoa học trở thành một lĩnh vực khó hiểu đối với công chúng, mất đi sự tin cậy và không đáp ứng được nhu cầu xã hội.
 
Những ảo tưởng nguy hiểm khi sử dụng AI
 
Theo các chuyên gia, có ít nhất ba “ảo tưởng” mà các nhà nghiên cứu dễ mắc phải khi sử dụng AI.
 
Thứ nhất là “ảo tưởng về khả năng giải thích sâu sắc.” Một mô hình AI có thể dự đoán rất giỏi, thí dụ như AlphaFold, hệ thống có khả năng dự đoán cấu trúc protein, giúp Demis Hassabis and John Jumper giành giải Nobel Hóa học. Nhưng điều đó không có nghĩa là AI thực sự hiểu hay có thể giải thích hiện tượng đó một cách đúng đắn. Nghiên cứu trong lĩnh vực thần kinh học đã chỉ ra rằng các mô hình AI được thiết kế để tối ưu hóa khả năng dự đoán có thể đưa ra kết luận sai về các cơ chế thần kinh sinh học cơ bản.
 
Thứ hai là “ảo tưởng về phạm vi khám phá.” Các khoa học gia có thể nghĩ rằng họ đang kiểm tra tất cả các giả thuyết khả thi, nhưng thực ra họ chỉ đang xoay quanh những giả thuyết mà AI có thể kiểm tra được.
 
Và cuối cùng là “ảo tưởng về tính khách quan. Nhiều người tin rằng AI không có thành kiến, không biết thiên vị; nhưng thực tế là, các mô hình AI luôn mang trong mình những định kiến có trong nguồn dữ liệu đào tạo và mục đích thiết kế ban đầu của các nhà phát triển.
 
Khoa học nhanh hơn, nhưng có thật là tốt hơn?
 
Một trong những lý do chính khiến AI trở nên hấp dẫn trong giới khoa học là khả năng mang lại kết quả nhanh chóng với chi phí thấp hơn nhiều so với các phương pháp truyền thống.
 
Thí dụ tiêu biểu cho khuynh hướng này là “AI Scientist” của Sakana AI Labs. Công ty này đặt mục tiêu “xây dựng một hệ thống tự động hóa hoàn toàn,” biến mọi ý tưởng thành bài báo khoa học hoàn chỉnh với chi phí chỉ 15 MK. Nhưng không phải ai cũng đồng tình với hướng đi này. Các nhà phê bình đã không ngần ngại chỉ trích rằng hệ thống này chỉ tạo ra “một mớ những nội dung khoa học vô giá trị.
 
Liệu chúng ta có mong muốn một tương lai mà các bài nghiên cứu khoa học được ra đời chỉ qua vài cú click chuột, nhằm “đẩy nhanh” tốc độ xuất bản các bài báo? Hệ thống kiểm chứng và duyệt lại bởi các nhà nghiên cứu đồng cấp (peer review system) hiện nay đã quá tải, và thế giới mà khoa học thực sự bị chôn vùi trong những nội dung vô nghĩa do AI tạo ra có thể không còn xa.
 
Niềm tin công chúng là yếu tố quyết định thành công của khoa học
 
Sự trỗi dậy của AI trong lĩnh vực khoa học diễn ra vào thời điểm niềm tin của công chúng vào khoa học và các khoa học gia vẫn còn khá cao. Tuy nhiên, không thể coi đó là điều hiển nhiên, bởi vì niềm tin là thứ vừa phức tạp vừa mong manh.
 
Qua bài học từ đại dịch COVID-19, có thể thấy rằng những lời kêu gọi như “hãy tin vào khoa học” đôi khi không đủ sức thuyết phục, bởi các bằng chứng khoa học và mô hình tính toán thường gây tranh cãi, chưa hoàn chỉnh hoặc có thể được hiểu theo nhiều cách khác nhau.
 
Thế nhưng, nhân loại đang phải đối mặt với những thách thức như biến đổi khí hậu, suy giảm sự đa dạng sinh học và bất bình đẳng xã hội. Những vấn đề này đòi hỏi các chính sách công phải được thiết kế với sự đánh giá sáng suốt của các chuyên gia. Sự đánh giá này cũng cần phải nhạy bén, linh hoạt với từng tình huống cụ thể, kết hợp ý kiến từ nhiều lĩnh vực, kinh nghiệm thực tiễn và phù hợp với các giá trị văn hóa của địa phương.
 
Theo phúc trình được Hội đồng Khoa học Quốc tế công bố năm ngoái, khoa học cần chú trọng đến sắc thái và bối cảnh áp dụng AI nếu muốn khôi phục lại niềm tin của công chúng. Nếu giao toàn quyền định đoạt tương lai của khoa học cho AI, chúng ta có thể phá hủy những thành tựu mà chúng ta đã khó nhọc gây dựng.
 
Nếu để AI dẫn dắt quá trình nghiên cứu khoa học, chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy cơ tạo ra một “nền văn hóa tri thức đơn điệu” (monoculture of knowledge) khi mà chỉ những câu hỏi, phương pháp, quan điểm và chuyên gia phù hợp với AI mới được ưu tiên.
 
Kết quả là, chúng ta có thể sẽ bị mất cách tiếp cận liên ngành, vốn rất quan trọng để xây dựng AI có trách nhiệm, đồng thời cũng mất đi sự cân nhắc sâu sắc và đối thoại xã hội – những yếu tố không thể thiếu để giải quyết các vấn đề xã hội và môi trường.
 
Hướng tới một khế ước xã hội mới dành cho khoa học
 
Bước vào thế kỷ 21, nhiều người cho rằng các khoa học gia đã đổi mới “khế ước xã hội” giữa họ và cộng đồng. Theo đó, họ cam kết dành toàn bộ tài năng để giải quyết những thách thức cấp bách nhất của thời đại, và đổi lại, nhận được nguồn tài trợ công. Mục tiêu chính là thúc đẩy xã hội hướng tới một hệ sinh thái bền vững hơn — hài hòa về môi trường, hiệu quả về kinh tế và công bằng về mặt xã hội.
 
Sự phát triển của AI đang mở ra cơ hội để các khoa học gia không chỉ hoàn thành trách nhiệm của mình mà còn làm mới khế ước này. Tuy nhiên, để làm được điều đó, cộng đồng khoa học cần giải quyết một số vấn đề quan trọng liên quan đến việc áp dụng AI.
 
Chẳng hạn, liệu sử dụng AI trong nghiên cứu khoa học có làm suy giảm tính minh bạch và tính toàn vẹn của các nghiên cứu được tài trợ công? Nếu có, thì làm thế nào để kiểm soát vấn đề này?
 
Hơn nữa, tác động môi trường ngày càng gia tăng từ AI cũng cần được cân nhắc. Các nhà nghiên cứu phải làm thế nào để đảm bảo khoa học với AI vẫn phù hợp với mong đợi và lợi ích của xã hội?
 
Nếu không xây dựng nền tảng khế ước xã hội này trước mà cứ chăm chăm biến đổi khoa học với AI, thì chẳng khác nào “con trâu đi trước cái cày.
 
Khi AI ngày càng ảnh hưởng đến các ưu tiên nghiên cứu, điều quan trọng là phải có sự tham gia của nhiều tiếng nói, từ nhiều lĩnh vực khác nhau, để đảm bảo sự công bằng và phân bổ nguồn lực một cách hợp lý .
 
Khoa học không chỉ là công cụ để mở rộng hiểu biết mà còn phải phục vụ lợi ích của toàn xã hội. Đã đến lúc cộng đồng khoa học cùng các bên liên quan tổ chức những cuộc đối thoại nghiêm túc về tương lai của AI, nhằm xem xét các khía cạnh của khế ước xã hội mới, xác định các mục tiêu và giá trị chung.
 
Chúng ta cần phải chủ động tìm hiểu những trường hợp nào AI có thể thúc đẩy hoặc cản trở trong khoa học, cũng như đặt ra các tiêu chuẩn, quy định cần thiết để đảm bảo tận dụng công nghệ này một cách hợp lý và có trách nhiệm.

Nguyên Hòa biên dịch
Nguồn: “AI could crack unsolvable problems — and humans won't be able to understand the results” được đăng trên trang Livescience.com.
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.
Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình. Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa. Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.