Hôm nay,  

SignalGate Hay Sự Ngốc Nghếch?

26/03/202523:12:00(Xem: 3266)
signal
Chụp lại màn hình app Signal.

Cuối cùng, Thời Hoàn Kim của chính quyền Trump đã có một dấu ấn với “-Gate” – SignalGate. David Remnick của The NewYoker không ngần ngại mỉa mai rằng, “mỗi thời đại đều sản sinh ra một loạt những kẻ ngốc nghếch và vô tích sự.” Nhớ lại ngày đầu tiên Donald Trump nhậm chức nhiệm kỳ hai, một phóng viên của Washington Post, đã nói với đồng nghiệp khi đứng chờ buổi lễ diễn ra: “Chào mừng đến với một rạp xiếc.” Câu chuyện mãi gần hai tháng sau đó mới được người này kể lại nhân vụ Trump và JD Vance tấn công tổng thống Ukraine trong Tòa Bạch Ốc.

Từ ngày mở màn, rạp xiếc áy đã cuốn cả nước Mỹ, và thế giới, đi vào vòng xoáy của những sắc lệnh vi hiến, thâu tóm đồng minh, những đòn thù chính trị, và cả tốc độ hủy hoại nền tư pháp, hành pháp, lập pháp đã có từ thời lập quốc. Những cơ quan liên bang trụ cột đóng cửa. Nhân viên chính phủ bị nghỉ việc hàng loạt. Quá nhiều sự việc xảy ra như cơn lốc, đã che khuất phần nào sự bất tài của những người đứng đầu các vị trí quan trọng của quốc gia. Cho đến khi, SignalGate xuất hiện.

SignalGate “ra đời” vào một buổi chiều ở bãi đậu xe trước Safeway. Ngồi trong xe hơi, biên tập viê Jeffrey Goldberg của The Atlantic đã theo dõi – có lẽ với cảm giác ngột ngạt, khó tin, nhịp tim loạn xạ – tất cả nội dung của một nhóm người nhắn tin trong Signal đặt tên là “Houthi PC small group”, có tên ông trong đó. Có thể hình dung cảm giác của ông như thế nào khi đang tận mắt đọc những dòng tin tới tấp của các lãnh đạo cơ quan an ninh quốc gia bàn thảo về cuộc không kích Houthi ở Yemen vào đầu tháng này. Đó là kế hoạch cho một cuộc chiến, tấn công vào một quốc gia khác – không phải cái hẹn cho một bữa ăn trưa ngày cuối tuần Chủ Nhật.

Trong nhóm 18 người đó, có Phó Tổng thống J.D. Vance, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth, Ngoại trưởng Marco Rubio, Giám đốc Tình báo Quốc gia Tulsi Gabbard, và cố vấn an ninh quốc gia Mike Waltz.

Sang ngày hôm sau, The Atlantic đã đăng một bài chi tiết, cùng với vài ảnh hạn chế, chụp màn hình nhóm tin nhắn “Houthi PC small group.”

Hơn 24 giờ sau đó, phản ứng của chính phủ là phủ nhận sự tồn tại của cuộc trò chuyện trên Signal. Khi không thể chối cãi với bằng chứng The Atlantic đưa ra, trong cuộc điều trần chiều 25/3, những người cao nhất của bộ an ninh thừa nhận nhóm tin nhắn có thật nhưng “câu chuyện là trò lừa bịp.” Bộ trưởng Pete Hegseth trả lời Fox News là “không ai nhắn tin về kế hoạch không kích, không có mục tiêu nào cả, không có địa điểm…” Ngay sau đó, Goldberg xuất hiện trên CNN: “Đó là lời nói dối. Ông ấy đã nhắn tin về kế hoạch chiến tranh, ông ấy đã nhắn tin về kế hoạch tấn công.”

Ngay cả khi một phát ngôn viên của Hội đồng An ninh Quốc gia xác nhận tính xác thực của các tin nhắn Signal thì Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth vẫn tuyên bố với CNN: “Không ai nhắn tin về kế hoạch chiến tranh” và bác bỏ câu chuyện của ký giả The Atlantic mà ông ta gọi là “người tung tin rác rưởi.”

Donald Trump trả lời báo chí, nói “chưa biết về chuyện đó. Không ai báo cáo với tôi việc đó” và gọi đó “chỉ là trục trặc duy nhất trong hai tháng đầu.”

Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson trả lời báo giới rằng cố vấn an ninh quốc gia Mike Waltz đã phạm “sai lầm” khi thêm vào số điện thoại của một ký giả một nhà báo, nhưng “không có ý định kỷ luật.”

“Tôi hy vọng Tòa Bạch Ốc sẽ kiểm soát an ninh chặt chẽ hơn và bảo đảm điều đó không xảy ra nữa,” Johnson nói với truyền thông.

Chiều tối thứ Ba 25/3, cơ quan giám sát phi đảng phái, phi lợi nhuận American Oversight gửi đơn kiện Bộ trưởng Quốc Phòng Pete Hegseth, Giám đốc Tình báo Tulsi Gabbard, giám đốc CIA John Ratcliffe và các cộng sự, với lý do nội dung nhắn tin của họ qua Signal là vi phạm Đạo luật Hồ sơ Liên bang.

Đến sáng thứ Tư 26/3, The Atlantic đã quyết định đăng thêm hàng loạt ảnh chụp khác. Đến lúc này thì “thông tin tuyệt mật” – theo cách gọi của Mick Mulroy, cựu phó phụ tá Bộ trưởng Quốc phòng thời chính quyền Trump nhiệm kỳ đầu, về kế hoạch không kích Houthi của Mỹ đã được chứng minh là có thật.


SignalGate, Signal hay sự ngốc nghếch?

 

Ba ngày trôi qua. Chưa một ai trong nhóm lãnh đạo cấp cao chịu trách nhiệm. Hai cuộc điều trần trước Ủy ban Tình báo Hạ viện không đưa đến kết quả cụ thể. Có vẻ như họ đã thỏa hiệp quy kết cho sự rò rỉ nguy hiểm đến an ninh quốc gia là “một sai lầm vô tình.”

Vào chiều thứ Tư, Trump tỏ ý với truyền thông rằng công cụ nhắn tin Signal bằng cách nào đó phải chịu trách nhiệm. “Tôi không biết Signal có hoạt động hay không. Thành thật mà nói, tôi nghĩ Signal có thể bị lỗi,” Trump nói với phóng viên tại Oval Office. Tòa Bạch Ốc sau đó thông báo Elon Musk, người đứng đầu DOGE sẽ “điều tra” Signal vì sao số điện thoại của một ký giả lại nằm trong nhóm “Houthi PC small group.”

Công cụ nhắn tin miễn phí Signal bỗng dưng trở thành nghi can số 1.

Kenn White, một nhà nghiên cứu về bảo mật và mật mã, từng là giám đốc của Dự án Kiểm toán Mật mã Mở, trả lời Wired: “Nếu bạn là một viên chức chính phủ làm việc với thông tin vô cùng quan trọng hoặc được phân loại, hãy sử dụng các công cụ giao tiếp được mã hóa chạy trên các thiết bị bị hạn chế, thường là thiết bị dành cho cài đặt tuyệt mật thay vì có thể chạy các ứng dụng công khai như Signal.”

Ông White nói thêm: “Rõ ràng là Signal không phải chịu trách nhiệm trong việc này. Signal là một công cụ giao tiếp được thiết kế cho các cuộc trò chuyện bí mật. Nếu ai đó ‘vô tình’ tham gia vào một cuộc trò chuyện không dành cho người đó, thì đó không phải là vấn đề về công nghệ. Đó là vấn đề của người sử dụng.”

Nhà mật mã học Matt Green, giáo sư khoa học máy tính tại Đại học Johns Hopkins, nói một cách đơn giản hơn với Wired: “Signal là một công cụ. Nếu bạn sử dụng sai, những điều tồi tệ sẽ xảy ra. Nếu bạn tự đập vào mặt mình bằng búa, thì đó không phải lỗi của búa. Bạn phải thực sự chắc chắn rằng mình biết mình đang nói chuyện với ai.”

Trở lại với sự mỉa mai của David Remnick,“mỗi thời đại đều sản sinh ra một loạt những kẻ ngốc nghếch và vô tích sự.”

Những bằng chứng tin nhắn do biên tập viên Goldberg đưa ra, ngoài sự nguy hiểm mà ngay lập tức có thể làm cho thế giới phải “lạnh người” thì còn có một điều nguy hiểm khác to lớn không kém: chính là sự “ngốc nghếch và vô tích sự” mà David Remnick đã nhắc đến.

Phó tổng thống Mỹ và những người đứng đầu các cơ quan tình báo, quốc phòng thảo luận một kế hoạch chiến tranh với hàng loạt biểu tượng cảm xúc (emoji) như những học sinh trung học, trên một nền tảng không mã hóa. Nghiêm trọng hơn, ngoài việc quân lính của quân đội Mỹ phải đối mặt với sự bất cẩn có khả năng gây chết người của họ, họ đã làm theo những gì tổng thống muốn họ làm: tấn công vào nhân cách và sự chính trực của ký giả.

Vụ rò rỉ nhóm tin nhắn Signal này là một vết cắt khác ăn sâu thêm vào chính quyền hiện tại, một chính quyền mà lãnh đạo các bộ ngành không đòi hỏi phải có chuyên môn, kinh nghiệm. Một người dẫn chương trình, có thành tích nghiện rượu vẫn có thể trở thành người đứng đầu Ngũ Giác Đài. Người có lịch sử cai nghiện, chống đối vaccine vẫn có thể chịu trách nhiệm về sức khỏe của hàng triệu người Mỹ.

Mỗi một ngày trôi qua, câu nói “mỗi thời đại đều sản sinh ra một loạt những kẻ ngốc nghếch và vô tích sự” càng chứng minh sự nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Những cuộc họp báo, những quyết định đưa ra trên mạng xã hội, nỗ lực thanh trừng người bất đồng chính kiến, xóa bỏ văn minh nhân loại… tất cả đều được phơi bày không cần mã hóa.

Nhưng có một số đông chính trị gia đang đối diện với “SignalGate” và xem những “sai lầm” này chỉ là chính trị, rồi mọi thứ biến mất theo tinh thần “chuyển tiếp và dựng lại.”

Nếu sau này, lịch sử ghi nhận “Houthi PC small group” là một SignalGate 2025 thì có vẻ không công bằng cho Signal, vì sự nguy hiểm và sự ngốc nghếch là có thật và không có mã hóa nào có thể che giấu được.

Kalynh Ngô

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
16/11/202514:25:00
Marjorie Taylor Greene hôm nay làm điều hiếm có trong chính trường Washington: bà xin lỗi. Không phải xin lỗi vì một phát ngôn sẩy chân, hay một lá phiếu sai. Bà xin lỗi vì đã góp phần nuôi dưỡng thứ chính trị mà bà gọi thẳng là “độc hại”. Lời thú nhận không đến sớm. Nó đến đúng lúc Tổng thống Donald Trump — người từng xem bà là đồng minh ruột — quay phắt lưng lại.
14/11/202500:00:00
Người Mỹ hay nói ‘tung đồng xu’ khi cần phải chọn giữa hai điều gì, vì mỗi đồng xu đều có hai mặt khác nhau – hai khả năng, hai lựa chọn, hai phía của cơ hội. Nhưng rất sớm thôi, câu nói ấy sẽ mất nghĩa. Bởi sắp tới, nước Mỹ chuẩn bị tung ra một đồng xu mà dù ngửa hay sấp, vẫn chỉ rơi về một phía – phía của Tổng thống Donald Trump. Bộ Ngân Khố Washington-Trump gọi đó là biểu tượng cho tinh thần quật cường của quốc gia nhân dịp 250 năm lập quốc. Nhưng với nhiều người, đó lại là dấu hiệu cho thấy nước Mỹ đang dần quên mất chính điều mà nó từng sinh ra để bảo vệ: quyền tự do lựa chọn.
14/11/202500:00:00
Khi nhìn bản đồ địa lý và duyệt lại lịch sử, thì chúng ta nhận ngay rằng: tuy Việt Nam nằm trong vùng Đông Nam Á về địa lý nhưng trên phương diện văn hóa thì chúng ta thuộc nền văn hóa Đông Á cùng với Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore. Câu hỏi hiển nhiên phải đặt ra là: tại sao Việt Nam thua xa Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore trên phương diện phát triên kinh tế? Tại sao khi xuất ngoại du học thì các sinh viên VN không hề thua kém sinh viên các quốc gia Đông Á kia mà còn vượt trội trên nhiều phương diện?
14/11/202500:00:00
Sự tồn tại của các chính đảng đối lập mạnh, có chiến lược, và quyết tâm là thước đo quan trọng cho sự tự do chính trị và sức khỏe của một nền dân chủ phát triển. Đánh giá về những gì Đảng Dân chủ, cụ thể tại Thượng viện, đã và đang thực hiện trong nhiệm kỳ thứ hai của Donald J. Trump, sẽ thấy họ vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một đảng đối lập đúng nghĩa. Để đánh giá hiệu quả hoạt động của các thượng nghị sĩ Dân Chủ, trước tiên cần thấy rõ những thách thức mà họ đang phải đối mặt. Các bình luận gia và học giả cho rằng Trump và các đồng minh đang trở thành một mối đe dọa nghiêm trọng đối với các chuẩn mực dân chủ và pháp quyền. Thượng nghị sĩ Dân chủ, Chris Murphy (Connecticut) đã mô tả thời điểm hiện tại: “Chúng ta đang chứng kiến một cuộc tấn công chậm rãi, mỗi ngày vào thể chế dân chủ. Các cơ chế dân chủ đang bịt miệng bất đồng chính kiến. Hệ thống tư pháp đang bị biến thành một cơ chế để quấy rối và bỏ tù những người được cho là kẻ thù của Tổng thống.”
07/11/202500:00:00
Donald Trump rời Busan với nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ông tự đánh giá cuộc hội kiến với Tập là “thành tựu mười hai trên mười.” Thiên hạ thở phào: ít nhất, bản đồ chung chưa bị thiêu hủy, Đài Loan cũng chưa bị đặt lên thớt. Nhưng cái bắt tay ấy, như từng thấy trong lịch sử, một kiểu Hòa Ước Nam Kha* của kỷ nguyên thương chiến và công nghệ. Trung Quốc thuận thế, đồng ý hoãn hạn chế xuất khẩu đất hiếm trong một năm. Mỹ tạm ngưng thuế trăm phần trăm và các lời đe trừng phạt mới nhắm vào các doanh nghiệp phương Đông. Song phương mỗi bên lùi một bước, giữ nguyên thế thủ. Bắc Kinh hứa mua lại đậu nành; Washington đáp bằng việc giảm nửa thuế phạt hai mươi phần trăm, coi như thưởng công kiểm soát nguyên liệu ‘Fentanyl’. ‘Chip’điện tử tầm trung được phép lưu thông, song dòng ‘chip’ cao cấp vẫn bị khóa chặt – thứ chìa khóa vàng của thế kỷ 21.
07/11/202500:00:00
Chính quyền Trump đã xem thời gian chính phủ đóng cửa như một dịp để làm điều mà từ lâu người ta vẫn tránh nói thẳng: chấm dứt vai trò giám sát liên bang đối với việc dạy dỗ hơn tám triệu trẻ em khuyết tật trên đất nước này. Giữa cơn rối loạn ấy, Bộ Giáo dục tìm cách sa thải gần như toàn bộ nhân viên còn lại của Văn phòng Giáo dục Đặc biệt – những người từng chịu trách nhiệm trông coi cách các tiểu bang đối xử với học sinh yếu thế nhất. Họ bị loại đi âm thầm, như thể chỉ là vài dòng ngân sách thừa. Các khoản tài trợ cho giáo viên, cho phụ huynh, cho các chương trình huấn luyện cũng bị hủy. Bộ nói họ sẽ “tái cấu trúc” và “hợp tác thêm với các cơ quan khác.” Nói trắng ra, họ đang rút lui. Và với sự rút lui ấy, nước Mỹ chính thức buông tay khỏi lời hứa rằng mọi đứa trẻ đều xứng đáng có cơ hội học hành.
05/11/202518:31:00
Sinh năm 1991 tại Uganda, Châu Phi trong một gia đình trí thức gốc Ấn Độ, cha của Mamdani, giáo sư Mahmood Mamdani là một học giả tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học Harvard. Ông trở thành viện trưởng một viện đại học lâu đời tại Uganda, rồi trở thành giáo sư chính trị học từng dạy tại các đại học lớn của Mỹ như University of Michigan, Princeton và Columbia. Còn mẹ của anh, bà Mira Nair, cũng từng nhận học bổng du học tại Harvard, là một nữ đạo diễn có tiếng tăm với các phim từng được giải thưởng Cannes, Venice... và hai lần được đề cử giải Oscar. Vợ của Mamdani là một họa sĩ gốc Syria sinh ra tại Texas, cũng từ một gia đình trí thức với cha là kỹ sư và mẹ là bác sĩ.
03/11/202518:04:00
Với hơn 200 triệu Mỹ kim quảng cáo và những gương mặt từ Obama tới Schwarzenegger, cuộc trưng cầu này là trận đánh lớn nhất trong “cuộc chiến phân khu” giữa hai đảng. Newsom bảo: “Họ đốt nhà ta, ta có quyền đáp lại.”
02/11/202512:27:00
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.