Hôm nay,  

Thư Về Bloomington, Illinois: 'My Hometown'

27/04/202511:20:00(Xem: 4328)

april 1975 new york time

Tổng thống Ford đã ra lệnh tổ chức các chuyến bay đưa 130.000 người tị nạn miền Nam Việt Nam ra đi, đồng thời Ông đã ký một dự luật bảo đảm viện trợ tái định cư và hỗ trợ tài chính. Ảnh báo New York Times, tháng 4, 1975.

Kính gửi Ms. Allison Petty,

Chủ bút nhật báo The Pantagraph, Bloomington, Illinois.

 

Cho phép tôi nhắc lại chuyện cũ.

50 năm trước, miền Nam Việt Nam thất trận. Cùng những người Việt tị nạn Cộng sản đến Mỹ thủa ấy, đại gia đình tôi – cũng là gia đình đầu tiên – được định cư ở Bloomington, Illinois.

Trưa thứ Ba đến, sáng thứ Năm đi làm. Trại chủ những cánh đồng đậu nành ở Normal, thương chàng nhà văn tị nạn, cho cái job nhẹ hều. Với một dụng cụ, giống cái kéo có cán dài – chắc là một loại weed cutter – thong thả đi giữa các luống đậu, cắt những cây dại mọc lẫn với đậu. Chỉ làm buổi sáng, trung bình 4 tiếng.

Cắt cỏ đồng xanh là chuyện nhẹ hều, nhưng cắt vài ba giờ thì hóa nặng, vì vấn đề thời tiết. Buổi trưa, bụng và chân còn hưởng không khí mát mẻ, nhưng ngực và đầu đụng mặt trời, nóng dần lên. Cái xác phàm tự dưng lãnh đủ hai vùng khí hậu, rất khó chịu.

Phiền nhất là nạn đất bùn. Cánh đồng được tưới đều. Đôi khi các luống sũng nước, đặc quánh. Sau buổi làm, giày dép biến mất, lẫn với chân, tôi và lũ em phải tiến hành một cuộc tẩy rửa khá kỹ lưỡng. Bọn con trai nghe lệnh anh lớn “rửa giày đại khái thôi” hoan hỉ tuân hành ngay. Lũ con gái thì vô phương. Rửa chân đã kỹ, rửa giày còn kỹ hơn. Vừa bực vừa thương. Các tiểu thư Sài Gòn chưa quen việc đồng áng!

Tư thất của Bác sĩ Thú y Donald Wainscott, một trong những vị bảo trợ đại gia đình tôi, ở ngoại ô Normal, gần cánh đồng. Buổi trưa, chúng tôi chỉ cần lội bộ một quãng, băng qua một con đường, là đến vòi nước tưới cây vườn trước, tha hồ rửa chân, rửa giày.

Một hôm, có lẽ do hậu quả trận mưa chiều hôm trước, đoàn người tị nạn khá vất vả với bùn đất quê hương mới. Sau mấy giờ đánh vật với sự níu kéo rất vô duyên của những luống đậu nành, chúng tôi vừa mệt vừa đói. Đến vòi nước, tôi hạ lệnh: “Chỉ rửa chân tay thôi, giày thì hết cứu rồi, lại cũ xì, cứ vứt vào bụi rậm trước nhà, cho tiện việc sổ sách. Hôm trước đến kho của nhà thờ xin áo lạnh, đứa nào cũng kiếm được hai, ba đôi giày, dư sức qua cầu.”

Trưa hôm sau, xong việc đồng áng, chúng tôi trở lại vòi nước, thấy những đôi giày “hết thuốc chữa” đã được ai đó lôi từ bụi rậm ra, rửa sạch sẽ, để cạnh đó. Hóa ra bà Rena Wainscott, đã âm thầm, bằng mọi cách, giúp bọn tị nạn giảm thiểu sự nhọc nhằn trên quê hương mới.

Những người bảo trợ hết lòng giúp đỡ. Bloomington còn dành cho tôi một sự biệt đãi hiếm có.

Biết tôi là nhà văn, nhà báo, chủ bút the Pantagraph (lúc đó còn có tên là The Daily Pantagraph) đề nghị tôi viết nhật ký mô tả những chuyện về một gia đình tị nạn đang cố gắng hội nhập vào đời sống mới. Lúc đó đầu óc còn rối bời chuyện nước mất nhà tan, không làm nổi việc ấy, tôi đáp lễ bằng một chương trong bút ký “Ngưng bắn ngày thứ 492” (The 492nd Day of the Cease Fire), đã hoàn tất trong lúc miền Nam đang hấp hối. Chuyện bi thương về đứa em cùng hai con thơ tử nạn trong căn nhà, ở ngoại ô Biên Hòa, trúng đạn pháo kích của Việt Cộng, vào đêm mồng 3 tháng 6 năm 1974, một trong những ngày hai bên đã thỏa thuận ngưng bắn.

Pantagraph đăng hồi ký với lời giới thiệu, có đoạn cuối như sau: “The two of them (tôi viết bút ký, nhà tôi viết hồi ký), in failing to write a diary, created a set of articles that strike us as unusually honest and moving – a most untraditional set of story to offer our reader.”

Như thế, chỉ trong vòng mấy tháng, trong lúc tôi làm quen với nước Mỹ qua Bloomington thì cư dân của thành phố đôi Normal – Bloomington cũng có dịp nhìn thấy tôi: hắn là một người tị nạn thứ thiệt. Hắn đã góp phần bảo vệ quê hương suốt 20 năm qua, cho đến lúc thế cùng, dù lực còn chưa kiệt.

Và nhờ chút tài mọn văn chương, hắn đem đến cho độc giả một trong muôn ngàn nỗi cơ cực của một đất nước chìm trong binh lửa. Một trong những gai nhọn kinh khiếp của chiến tranh, xuyên qua mái ngói căn nhà gần cầu Vạc, Biên Hòa, đã xé nát linh hồn hắn, đè lên tim hắn nỗi bi thương phải gánh chịu suốt những ngày còn lại trên đời.

Trong lúc khốn cùng, được Bloomington cưu mang. Chuyện buồn riêng, được dịp tâm sự với độc giả của thành phố, như một năm trước, đã từng chia sẻ nỗi niềm với độc giả Việt, qua tạp chí Bách Khoa. Thành phố hồi ấy còn rất nhỏ, chỉ ít ngày đã thấy thân quen với mọi ngả đường. Khi tôi quyết định rời chốn này để Tây tiến, thân phụ và một đứa em gái tôi đã ở lại Bloomington, trong nghĩa trang Xanh Mãi Muôn Đời.


Do đó, tôi quyến luyến, yêu mến Bloomington như thành phố Hà Đông nơi tôi chào đời. Từ ngày đó, tôi có hai “home town”.


Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích.

Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn trên đất nước Ukraine.

Nửa thế kỷ trước, Cộng sản quốc tế cung cấp cho những người Cộng sản Việt vũ khí của Nga, của Tàu, để quyết liệt tấn công miền đất tự do cuối cùng của dân tộc Việt.

Tấn công Ukraine bây giờ, chỉ có vũ khí của Nga.

Những người Cộng sản Việt năm xưa, phóng hỏa tiễn vào những căn nhà gần cầu Vạc, giết em, cháu tôi, đã chiến đấu cho một Thiên Đường mơ ước. Những người lính Nga hôm nay nỗ lực phóng hỏa tiễn tàn sát các em, các cháu trên đất nước Ukraine, thì chỉ để phục vụ cho giấc mơ tái lập Liên bang Xô viết của ngài Tổng thống Putin.

Với ý niệm vô cùng nhân bản như thông điệp của chính Thượng Đế, “mọi người sinh ra đều bình đẳng”, các nhà lập quốc Hoa Kỳ đã tạo nên bản hiến pháp tuyệt hảo để bảo vệ “con người”. Trong tinh thần đẹp đẽ ấy, từ ngày lập quốc, công dân Mỹ tỏa ra khắp mặt địa cầu, chống lại tất cả những hiện tượng gây tổn hại cho người. Thiên tai như khí hậu, bệnh tật, nghèo đói… Nhân tai như những đầu óc ngông cuồng, bệnh hoạn lại có sức, có thế để gây thương tổn, hay tiêu diệt con người. Nói nôm na là bảo vệ con người, chống kẻ ác.

Khi Putin tấn công Ukraine, Tổng thống Biden đã cùng hầu hết quốc gia trên thế giới, giúp Ukraine bảo vệ lãnh thổ. Nhưng khi Tổng thống Trump lên ngôi, tinh thần cao đẹp của nước Mỹ – bảo vệ người Ukraine chống kẻ ác – đột ngột tắt ngấm.

Ông Trump chịu nhiều ơn sâu của Putin. Chỉ riêng việc dùng mọi thủ thuật tuyên truyền giúp ông đắc cử hai nhiệm kỳ đã là chuyện cần nhớ đời.


Cuộc hội kiến diễn ra trong Bạch ốc là một dịp ông Trump mắng mỏ ông Zelenskyy tơi bời. Ông bảo: “Nhà anh đang giỡn mặt với đại chiến thứ ba!” Ngụ ý rằng Putin tấn công cướp nước thì phải quy hàng ngay lập tức, để khỏi mang cái lỗi tày trời là tạo Thế chiến thứ ba. Ông Zelenskyy tỏ lòng oán hận Putin giết chóc, tàn phá đất nước ông suốt ba năm nay, thì ông Trump lập tức mắng là kém ngoại giao, phải nói năng khéo léo tế nhị, để ngài Putin khỏi mất lòng, may ra mới xin ngưng chiến được.

Xỉ vả, mắng nhiếc nạn nhân đã đời rồi, ông chưa hài lòng: ông vu cho ông Zelenskyy là nhà độc tài, đã gây chiến trước! Và trước diễn đàn Liên hiệp quốc, Nước Mỹ bất ngờ chọn về phe với Putin, nghĩa là về phe kẻ ác.

Tôi tin ông Trump không phải là người độc ác.

Khi cần trả đũa Iran – sau khi Iran pháo kích vào trại quân của Mỹ – như các vị Tổng thống khác, ông Trump cân nhắc kỹ chuyện gây tổn thất sinh mạng cho đối phương, rồi cuối cùng, ông bỏ qua.

Ông thật tình thương người dân, người lính Ukraine và cả lính Nga, như hầu hết mọi người trên thế gian. Và dù nể phục Putin, đôi khi ông Trump đã thực sự bất bình.

Không ác độc, nhưng vì ơn sâu nghĩa nặng, ông chọn đứng với kẻ tàn ác.

Là Tổng thống, chọn lựa của ông trở thành chọn lựa của nước Mỹ. Như thế, ông Trump đã bất công với ít nhất một nửa nước. Ông cũng bất công với chính cộng đồng MAGA, vì nhiều vị trong nhóm này, dù rất yêu quý ông, cũng không muốn đứng cùng hàng ngũ với kẻ ác.

Ông cũng bất kính với tiền nhân, những người sáng lập nên quốc gia này. Các vị ấy luôn luôn bảo vệ con người, muốn nước Mỹ tiếp tục bảo vệ con người, chống kẻ ác, bằng mọi giá.

Chuyện đáng buồn nhất: chọn lựa của ông đã khuyến khích tội ác. Ở đây là tội ác chống nhân loại.

Vì xót thương em Gấm, hai cháu Khánh Linh, cu Tý năm xưa, vì xót xa cho dân tộc Ukraine anh hùng đang bị kẻ ác dìm trong biển máu hôm nay, Bloomington yêu quý, hãy cùng tôi cầu nguyện.

Cầu xin rằng những bọn cùng hung, cực ác, những đứa coi mạng người như cỏ rác, sẽ không bao giờ tìm được đồng minh trong tòa nhà cao quý nhất của nước Mỹ.

 

Lê Tất Điều

(26/4/2025)

Ý kiến bạn đọc
03/05/202523:10:52
Khách
Khi Putin tấn công Ukraine, Tổng thống Biden đã cùng hầu hết quốc gia trên thế giới, giúp Ukraine bảo vệ lãnh thổ. Nhưng khi Tổng thống Trump lên ngôi, tinh thần cao đẹp của nước Mỹ – bảo vệ người Ukraine chống kẻ ác – đột ngột tắt ngấm. ====> KHI PUTIN XÂM LĂNG VÀ CHIẾM TRỌN CRIMEA TT OBAMA LÀM THINH ĐỂ YÊn CHO PUTIN LẤN CHIẾM SAO ĐẠI NHÀ VĂN KHÔNG NHẮC????
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.