Hôm nay,  

The Odyssey: Truyện Kể Bằng Âm Nhạc Và Thông Điệp Của Người Việt Tị Nạn Sau 50 Năm Kết Thúc Chiến Tranh

16/05/202500:00:00(Xem: 837)

the odyssey
Vân Ánh Võ và Blue Moon Orchestra trong buổi hòa nhạc The Odyssey—From Vietnam To America (Ảnh: James Giovanni Pan)
 
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, đại học UC Irvine tổ chức ba sự kiện văn hóa trong ba ngày 7,8,9 tháng 5 năm 2025. Mở đầu là hội thảo “Những Câu Chuyện Từ Việt Nam Tới Hoa Kỳ  - 50 Năm Lịch Sử Và Cộng Đồng”; kế đến là buổi hoà nhạc The Odyssey—From Vietnam To America của nghệ sỹ đoạt giải Emmy Vân Ánh Võ; kết thúc là buổi chiếu phim New wave của đạo diễn Elizabeth Ai. Trong ba sự kiện này, buổi hòa nhạc The Odyssey đòi hỏi sự chuẩn bị công phu, kéo dài từ nhiều tháng trước. Trên sân khấu, Vân Ánh đã nhiều lần cảm ơn những tấm lòng hảo tâm đã giúp cô đem được buổi trình diễn đến với Quận Cam, thủ phủ của người Việt tị nạn ở Mỹ.
 
The Odyssey (Cuộc Phiêu Lưu) là truyện kể bằng âm nhạc về hành trình vượt biển của người Việt tị nạn. Kể truyện bằng nhạc không lời đòi hỏi sự sáng tạo của người nghệ sĩ và trí tưởng tượng của người nghe. Tác phẩm bao gồm năm chương: I. Leaving (Lìa Xa); II. Scorching Sun (Nắng Cháy); III. Nước – My Country; IV. Light of Hope (Ánh Sáng Hy Vọng); V. Beyond the Seas: The Americana (Nước Mỹ Bên Kia Bờ Đại Dương). Kết hợp với âm nhạc là âm thanh, hình ảnh, Vân Ánh đem khán giả trở lại với hành trình gian khổ, bi thương của những người Việt đi tìm tự do, từ lúc bắt đầu rời quê hương cho đến lúc đặt chân lên bến bờ tự do. Cùng kể chuyện bằng âm nhạc với Vân Ánh là ban nhạc Blood Moon, với những gương mặt quen thuộc trong những buổi biểu diễn của Vân Ánh trong nhiều năm qua: Sheldon Brown (bộ kèn); Joel Davel (Marimba Lumina, bộ gõ); Jimi Nakagawa (bộ gõ, trống Taiko). Vân Ánh là linh hồn của ban nhạc với đàn tranh, đàn bầu, đàn t'rưng.
 
Để có ý tưởng thực hiện The Odyssey, Vân Ánh đã phỏng vấn hơn 50 thuyền nhân Việt. Lắng nghe câu chuyện của họ, đồng cảm với những cảm xúc của họ. Đối với hầu hết những thuyền nhân, cảm xúc vẫn tiếp tục ở lại trong tâm trí rất lâu. Đối với một số người, nỗi đau vẫn còn suốt đời.
 
Bằng sự sáng tạo trong âm nhạc, Vân Ánh cố gắng tái tạo lại ký ức của người vượt biển. Khi được hỏi những âm thanh nào vẫn ám ảnh họ đến tận ngày hôm nay, nhiều người trả lời đó là tiếng sóng biển và tiếng động cơ máy diesel của tàu vượt biên. Để tái tạo tiếng sóng biển, Vân Ánh tự tạo ra một dụng cụ có hình như một tang trống dẹp, kích thước cỡ bằng chiếc nón quai thao, bên trong có chứa cát. Khi cô di chuyển, nghiêng trống theo những góc độ khác nhau, khán giả tưởng chừng như đang nghe tiếng những đợt sóng vỗ nhẹ vào bãi cát trên một bờ biển vắng lặng.
 
Còn tiếng động cơ? Trong chương một (Leaving), Vân Ánh sưu tập, thâu âm và sử dụng tiếng động cơ diesel để diễn tả hành trình của một con tàu vượt biên. Tiếng máy nổ có khác nhau trong từng giai đoạn. Có lúc tiếng máy nổ đều đều, con thuyền đang vượt sóng. Có lúc máy chết đột ngột, rồi cố gắng khởi động lại, là khoảng khắc của sự hoang mang, lo lắng giữa biển khơi. Nhưng kinh hoàng nhất là tiếng động cơ mạnh mẽ, dồn dập, vô cảm, mang tính hủy diệt của những chiếc tàu hung hãn của bọn hải tặc. Làm sao những người đã từng trải qua một hành trình vượt biên có thể quên được?
 
Câu chuyện của người vượt biển được Vân Ánh kể bằng một thứ âm nhạc tượng thanh, tượng hình. Đó là sự hòa điệu độc đáo, sáng tạo giữa các nhạc cụ Việt Nam, âm thanh điện tử và nhạc cụ phương Tây, cùng nhau tạo ra một ngôn ngữ âm nhạc chung. Làn điệu dân ca Việt Nam, đặc biệt là những bài hát ru luôn đóng một vai quan trọng, nhưng không phải lúc nào Vân Ánh cũng bám lấy âm hưởng ngũ cung của nhạc Việt. Hầu hết âm điệu để diễn tả hành trình vượt biển đều phối âm theo phong cách trừu tượng hiện đại. Có lúc, người nghe tiếng đàn tranh giống như tiếng guitar điện với những hợp âm nghịch theo phong cách Tây Phương, tạo cảm giác đầy bất an, hối hả. Nhưng cũng có lúc lời ru con trở lại, như tâm trạng nhớ nhà của những kẻ mới rời bỏ quê hương.
 
Quan niệm của Vân Ánh là không đặt ra ranh giới giữa âm nhạc truyền thống Việt Nam và những nền dân nhạc thế giới. The Odyssey cũng không phải là một ngoại lệ. Khán giả có lúc bị mê hoặc bởi tiếng đàn t’rưng trên nền nhạc là tiếng kèn saxo theo phong cách Blues & Jazz. Có lúc tiếng đàn t’rưng hoà nhịp cùng hai bộ gõ và trống Taiko; cùng tạo ra một sự hòa điệu phi dân tộc tính độc nhất vô nhị.
 
Sự sáng tạo trong âm nhạc của Vân Ánh thể hiện qua nhiều cách. Một nhạc sĩ violin là khán giả trong buổi hòa nhạc nói rằng cách mà Vân Ánh sử dụng thanh vĩ để kéo đàn tranh, kéo đàn bầu là một sự sáng tạo độc đáo. Vân Ánh nghĩ ra cách này để tạo thêm âm sắc cho những nhạc cụ dân tộc của Việt Nam. Một sự kết hợp với nhạc cụ thuộc các truyền thống âm nhạc khác, làm đa dạng thêm nhạc cụ cổ truyền Việt Nam.
 
The Odyssey khởi đầu với hình ảnh trên màn ảnh sân khấu của những đứa trẻ trong gia đình Việt kể về câu chuyện vượt biên của ông bà cha mẹ. Khán giả có lúc chăm chú theo dõi, thưởng ngoạn những người nghệ sĩ biểu diễn nhạc cụ với những thanh âm có sức mạnh tạo hình; có lúc nhắm mắt lại để theo giai điệu sống lại với hành trình của người vượt biển. Giai điệu có lúc nặng nề lo âu, có lúc khắc khoải tuyệt vọng, có lúc bừng lên những tia hy vọng. Trong chương kết thúc là những hình ảnh của người Việt tị nạn tại bến bờ tự do Hoa Kỳ. Khán giả có cảm giác như trút hết được những nỗi u hoài khi nghe giai điệu Mỹ quen thuộc “The House of The Rising Sun”, như lời người Mỹ chào đón người di dân. Rồi nghe Elvis Phương hát “Tung cánh chim tìm về tổ ấm…” trên sân khấu hải ngoại để thấy người Việt đã nhận nơi đây là quê hương mới. Với âm nhậc, Vân Ánh phác họa lại ý chí sinh tồn không ngừng nghỉ; quyết tâm không lay chuyển để thành công của những thuyền nhân Việt Nam. Sau 50 năm hội nhập, người Việt đạt được những thành tựu đáng khâm phục, góp phần làm giàu thêm cho quê hương mới trong mọi lĩnh vực kinh tế, quân sự, chính trị, văn học nghệ thuật…  Phần cuối trên sân khấu là rất nhiều hình ảnh những gương mặt đã góp phần tô đậm thêm giá trị của người di dân Việt, từ Lương Xuân Việt cho đến Ocean Vuong… Cuộc phiêu lưu đầy hiểm nguy đi tìm miền đất hứa của người Việt tị nạn thế hệ đầu tiên nay đã đạt được những thành quả tốt đẹp, được tiếp nối bởi thế hệ thứ hai, thứ ba lớn lên, sinh ra ở Mỹ.
 
Đằng sau câu truyện được kể bằng âm nhạc trong The Odyssey là những thông điệp gì? Người Việt tị nạn có thể tự hào về tinh thần vượt khó, sức mạnh ý chí đáng kinh ngạc của mình. Nhưng đây không phải là giá trị riêng của người Việt, mà là chung của những cộng đồng di dân khác đang cùng sinh sống trên nước Mỹ. Thế giới ngày nay vẫn còn những người di dân, những người sẵn sàng bỏ hết mọi thứ, mạo hiểm cả sinh mạng để thoát khỏi chiến tranh, tuyệt vọng để tìm đến những nơi an toàn, có cơ hội, có tự do. Từng là di dân, từng được làm lại cuộc đời từ đầu nhờ vào lòng nhân từ độ lượng của người Mỹ, người Việt tị nạn cần có sự cảm thông với những cộng đồng di dân khác.
 
Đánh dấu 50 năm ngày kết thúc Chiến tranh Việt Nam, người Việt tị nạn tưởng nhớ lại hành trình vượt biển của chính mình, nhưng cũng muốn hướng đến tương lai. Chúng ta không thể quên quá khứ, lịch sử, cội nguồn. Quá khứ giống như một cái nền vững chắc để người Việt tị nạn xây dựng ngôi nhà tương lai. Sống trên ngôi nhà mới, chúng ta nhìn lên bầu trời rộng mở. Vân Ánh tâm sự rằng bản thân mình không phải là thuyền nhân; sinh ra và lớn lên ở miền Bắc sau chiến tranh Việt Nam, di cư đến Mỹ vào năm 2001. Điều này không ngăn cản cô tìm hiểu về câu chuyện của người Việt tị nạn sau 1975. Cô lắng nghe những câu chuyện về chiến tranh, về đời tị nạn của cả người Nam lẫn người Bắc Việt Nam. Trong lúc đi phỏng vấn người Việt tị nạn, có lần cô được bảo rằng người Bắc như cô sẽ không thể hiểu về hoàn cảnh của người tị nạn! Cuộc chiến đã tạo ra sự chia rẽ sâu sắc; tất cả người Việt đều có những nỗi đau, mất mát của riêng mình. Nhưng sau nửa thế kỷ, rồi cũng đến lúc nghĩ về cảm thông, chữa lành. Vân Ánh muốn góp phần truyền tải thông điệp này.
 
Trong những ngày cuối tháng 4 năm nay, một số sự kiện kỷ niệm 50 kết thúc chiến tranh Việt Nam đã được tổ chức tại nhiều nơi khác nhau trên nước Mỹ. Nhiều người Việt tị nạn thuộc thế hệ thứ nhất, thứ hai, thứ ba đã nói lên những thông điệp chữa lành, cảm thông. The Odyssey của Vân Ánh là một trong những thông điệp đó, được truyền tải bằng ngôn ngữ âm nhạc, thứ âm thanh không có biên giới giữa các nền văn hóa khác nhau trên toàn cầu, huống gì là sự ngăn cách giữa người Việt với người Việt…
 
Doãn Hưng

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nay ăn nhờ ở đậu nơi đất nước người, lấy chi mà “những điều trông thấy” kiểu như ngày xưa ấy. Nhưng thấy ý kiến của “bà hàng xóm” là một giải pháp khả dĩ, tôi nghĩ phải làm sao cho ra một bài viết vui vui thích hợp với xã hội đang sống. Trăn trở mãi rồi cũng eureka. Tôi đặt cái khung cho những bài mà tôi gọi là “phiếm”. Thứ nhất, đề tài bám vào những chuyện thời sự, nhất là những chuyện có liên quan nhiều tới cộng đồng người Việt sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới. Thứ hai, phải viết với lối văn vui vui, tếu tếu nhưng vẫn giữ chừng mực. Thứ ba, phải có hơi hướm văn chương bằng cách dùng những giai thoại hoặc/và những chuyện thực nhưng vui khi tiếp xúc với các bạn văn.
“Sự thật bắt đầu bằng tưởng tượng.” Không phải là câu nói cao siêu rỗng, mà phải nghiền ngẫm rất lâu trong hệ lụy thăng trầm mới có thể cảm nhận. Đó là lý do người ta thường đố: sự thật ở đâu? Không ai thấy rõ sự thật nên nó trở thành phương tiện cho tôn giáo, mục đích cho khoa học, triết học, và giấc mơ cho văn chương nghệ thuật. Cũng là một thứ bình phong, mồi nhử, cạm bẫy trong đời sống thường nhật cho những người bình thường dễ tin.
Đêm 7/3/2025, trong khán phòng của Bowers Museum, một tiếng nói đậm chất “đài phát thanh” vang lên, dẫn dắt hàng trăm khán giả bên dưới bước vào đêm nhạc Mừng Sinh Nhật Khánh Ly 80 Tuổi. Một tháng sau, cũng tại Bowers Musem, người MC này bước lên sân khấu dẫn dắt những buổi hội luận về báo chí, văn học tại Hội Chợ Sách “Viet Book Fest” lần thứ 3 do Hội Văn Học và Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) tổ chức. Cô cũng là Giám Đốc Điều Hành, người lèo lái con tàu VAALA 34 năm nay.
Một tay cầm micro, tay kia cố gắng lật trang sách để giữ nó cố định, Thái Nguyễn chỉ vào hình ảnh cô tài tử Hollywood gốc Việt đang tiếp nhận những ‘hào quang ánh sáng’ của báo chí điện ảnh Mỹ, trong tà áo dài màu xanh lá cây đậm, giới thiệu về sách thiếu nhi Mai’s áo dài: “Đây là lần đầu tiên áo dài Việt Nam hiện diện trên thảm đỏ Oscar!”
Từ đó, nàng được mang tên Nữ Hoàng Chân Đất (hay Nữ Hoàng Sân Cỏ)(*). Những bước chân trần tìm về dấu vết tình yêu nguyên thủy. Những bước chân đi khâu vá lại vết thương của một thời máu xương điên loạn.
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.
Người ta thường gói ghém một cuộc đời trong dăm ba trang giấy để gọi là hồi ký. Người ta cũng thường dùng thước đo của 10 năm, 20 năm, 30 năm… để hoài niệm một điều gì đó, cho dù là hạnh phúc hay mất mát. Nhưng không dễ gì để tái hiện cả một cuộc đời dài 80 năm, trong đó có lịch sử, có tình yêu, có nhân quả, có triết lý sống, có ân tình, có nghệ thuật, có tài năng… chỉ trong một đêm. Vậy mà, Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đã làm được điều đó.
Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay phải đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”
Quý bạn yêu nhạc muốn ủng hộ đêm nhạc Mắt Nâu với những tình khúc của Hoàng Tử Bé - Jayden Nguyễn tại Coffee Factory (15582 Brookhurst St, Westminster, CA 92683) vào ngày Lễ Tình Nhân, Thứ Sáu, 14 tháng 2, xin vui lòng nhắn tin đến 714-592-8941 để đặt vé.
Tuyết rơi như lông ngỗng, như hoa rụng tùng chùm, bám trên nóc xe, trắng xóa mặt đường và tan dưới lằn bánh xe cán ngang. Hơi lạnh len cả vào chân tóc. Mùa Đông thật sự đã đến.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.