Hôm nay,  

Vai trò của pháp luật trong xã hội hiện đại tại phương Tây và Việt Nam

10/10/202500:00:00(Xem: 363)
Law & Justice
 
Bối cảnh

Trong bối cảnh toàn cầu hóa và chuyển đổi thể chế, phương Tây và Việt Nam đang phải đối diện trước những thách thức nghiêm trọng về cải cách chính sách để cho phù hợp với nhu cầu của thời đại mới, nhất là vai trò của pháp luật.

Pháp luật là nền tảng thiết yếu cho sự vận hành ổn định và công bằng của xã hội. Là  hệ thống quy phạm điều chỉnh hành vi con người, pháp luật không chỉ bảo vệ quyền lợi cá nhân và tập thể mà còn thúc đẩy sự phát triển bền vững. Trong xã hội hiện đại, vai trò của pháp luật được thể hiện rõ nét qua các lĩnh vực như bảo vệ an ninh quốc phòng, duy trì trật tự xã hội, bảo đảm quyền tự do cá nhân, phát triển phúc lợi xã hội, và thúc đẩy tinh thần hợp tác cũng như hội nhập.

An ninh quốc phòng và trật tự xã hội

Một trong những chức năng trọng yếu của pháp luật là bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ và duy trì trật tự xã hội. Điều này đòi hỏi nhà nước phải tăng cường năng lực quốc phòng để đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài, đồng thời kiểm soát và ngăn chặn các hành vi gây rối từ bên trong. Để thực hiện hiệu quả nhiệm vụ này, nhà nước cần nắm giữ quyền lực độc quyền và xây dựng một hệ thống pháp luật chặt chẽ, điều chỉnh các mối quan hệ giữa nhà nước với công dân, cũng như giữa các cá nhân trong xã hội.

Pháp luật còn là công cụ giải quyết xung đột, đặc biệt trong các tranh chấp giữa nhà nước và công dân hoặc giữa các công dân với nhau. Vì vậy, xã hội cần một hệ thống tố tụng rõ ràng, dễ tiếp cận, minh bạch và hướng đến các giá trị đạo đức phổ quát. Khi người dân có thể tiên liệu hậu quả pháp lý và ý thức tuân thủ, pháp luật sẽ được thực thi một cách nghiêm minh và hiệu quả.

Bảo vệ tự do cá nhân

Một nhà nước pháp quyền chân chính phải tạo điều kiện để công dân thực thi các quyền tự do hiến định. Những quyền này bao gồm tự do ngôn luận, báo chí, tôn giáo, quyền lập hội và thành lập công đoàn, đặc biệt là quyền tự do cá nhân và quyền sở hữu tài sản. Từ thế kỷ XIX, các quốc gia dân chủ phương Tây đã đề cao hai quyền này, và sau đó mở rộng thêm các quyền chính trị như quyền bầu cử và ứng cử.

Ngược lại, các chế độ chuyên chế thường vi phạm nhân quyền thông qua các biện pháp giam giữ tùy tiện, tra tấn và tịch thu tài sản trái pháp luật. Trong xã hội dân chủ, mọi hành vi của nhà nước đều phải tuân thủ pháp luật, thể hiện nguyên tắc “nhà nước cũng phải bị ràng buộc bởi pháp luật”.

Một hệ thống pháp luật ổn định, dễ hiểu và ít thay đổi sẽ giúp người dân yên tâm thực hiện quyền tự do của mình. Tuy nhiên, thực tế cho thấy nhiều hệ thống pháp luật hiện nay quá phức tạp, đòi hỏi trình độ chuyên môn cao, gây khó khăn ngay cả cho giới luật gia trong việc bảo vệ quyền tự do cá nhân.

Bảo vệ phúc lợi xã hội

Hiến pháp của nhiều quốc gia dân chủ quy định rõ quyền được hưởng phúc lợi xã hội, bao gồm bảo hiểm nghề nghiệp, y tế và hưu trí. Tuy nhiên, việc khai triển các chính sách phúc lợi luôn là thách thức lớn đối với ngân sách nhà nước, nhất là khi nguồn thu thuế có giới hạn, trong khi tình trạng lạm dụng phúc lợi ngày càng phổ biến và khó kiểm soát.

Việc phân phối công bằng các nguồn lực phúc lợi là vấn đề gây nhiều tranh luận. Những biện pháp tiết kiệm ngân sách và hạn chế chi tiêu công thường gặp phải phản ứng trái chiều, phản ánh sự phức tạp trong việc cân bằng giữa trách nhiệm tài chính và nhu cầu an sinh xã hội.

Đề cao tinh thần hợp tác và hội nhập

Tinh thần hợp tác trong các mối quan hệ pháp lý là yếu tố quan trọng giúp giảm thiểu tranh chấp và nâng cao hiệu quả thực thi pháp luật. Trong các hợp đồng dân sự như mua bán hay thuê mướn, các bên đều kỳ vọng vào việc tuân thủ cam kết để tránh tranh tụng. Trong lĩnh vực công pháp, cơ quan điều tra cũng cần sự phối hợp từ các bên liên quan để đạt được kết quả công bằng.

Tuy nhiên, sự hợp tác này thường bị giới hạn bởi khuôn khổ pháp lý và tâm lý phòng ngừa của người dân trước các hậu quả pháp lý. Ngoài ra, các yếu tố như động cơ chính trị, lợi ích kinh tế hay ảnh hưởng từ nhóm lợi ích cũng có thể cản trở sự hợp tác. Pháp luật không thể dự liệu hết mọi tình huống để thúc đẩy hợp tác một cách hoàn hảo.

Tinh thần hội nhập được hình thành thông qua sự tương tác giữa các cá nhân và tổ chức trong khuôn khổ pháp luật. Dù thuộc lĩnh vực tư pháp hay công pháp, nếu tất cả cùng vận hành trong tinh thần hài hòa, sẽ tạo nên sự gắn kết để xây dựng một cộng đồng xã hội thống nhất.

Tuy nhiên, pháp luật chỉ là một trong nhiều yếu tố cấu thành xã hội. Để thúc đẩy sự phát triển toàn diện, xã hội hiện đại cần có sự phối hợp với các lĩnh vực khác như đạo đức, khoa học, kinh tế, cùng với các xu hướng mới như toàn cầu hóa và số hóa.

Phương Tây: Khủng hoảng thể chế và nhu cầu cải cách

Trong suốt hơn 1500 năm, phương Tây đã giữ vai trò lãnh đạo văn minh nhân loại nhờ vào các lợi thế về địa lý, khí hậu và trình độ khoa học. Tuy nhiên, hiện nay, các thể chế phương Tây đang đối mặt với sự suy yếu nghiêm trọng khi bốn trụ cột nền tảng – dân chủ đại nghị, kinh tế thị trường, thể chế pháp quyền và xã hội dân sự –không còn vững chắc. Nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ tình trạng suy thoái kinh tế, nợ công gia tăng, dân số lão hóa và sự gia tăng thái độ vị kỷ trong xã hội.

Nền dân chủ đại nghị dần mất đi tính chất hợp đồng xã hội giữa người dân và chính quyền, trong khi trào lưu dân túy lan rộng nhưng không mang lại sự ổn định và công bằng cho các thế hệ tương lai. Kinh tế thị trường trở nên phức tạp, khó kiểm soát, gây xáo trộn cơ chế vận hành và ảnh hưởng tiêu cực đến người tiêu dùng. Thể chế pháp quyền, dù được xây dựng nhằm bảo vệ công bằng xã hội, lại trở nên quá chuyên môn hóa, khiến luật pháp khó tiếp cận và dễ bị thao túng bởi giới luật sư, làm cho quá trình tranh tụng trở nên tốn kém và công lý trở thành một dịch vụ xa xỉ. Xã hội dân sự cũng mất đi tính năng động cải cách, khi người dân trở nên thờ ơ trước các biến chuyển thời cuộc, còn các nhóm lợi ích thì ngày càng chi phối mạnh mẽ đời sống chính trị và pháp lý.

Trong bối cảnh đó, phương Tây đã lãng phí nhiều thời gian và nguồn lực, khiến các nỗ lực cải cách toàn diện bị trì trệ. Hiện nay, nhu cầu cải cách đã trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.

Việt Nam: Từ chuyên chính vô sản đến cải cách pháp quyền

Xét về lịch sử, Việt Nam không có một hệ thống pháp luật riêng biệt trong thời kỳ phong kiến do bị Trung Quốc đô hộ, ngoại trừ bộ Luật Hồng Đức, một thành tựu pháp lý đặc sắc. Thời kỳ Pháp thuộc, chính sách chia ba Kỳ đã làm phân mảnh hệ thống pháp lý. Sau năm 1954, tại miền Bắc, Đảng Cộng sản Việt Nam không thể hiện tinh thần tôn trọng pháp luật, do nền tảng tư tưởng chuyên chính vô sản xem luật pháp là công cụ của giai cấp tư sản cần loại bỏ bằng cách mạng bạo động. Việc đóng cửa Trường Luật Đại học Hà Nội năm 1954 là một minh chứng rõ nét. Trong suốt thời kỳ chiến tranh, miền Bắc tồn tại trong tình trạng thiếu vắng pháp luật cho đến năm 1975.

Ngược lại, Việt Nam Cộng Hòa phát triển chế độ dân chủ pháp trị theo khuôn mẫu Pháp, nhưng hệ thống tam quyền phân lập sụp đổ sau khi hệ thống tư pháp và các trường đại học luật bị giải thể.

Sau Đổi mới, Việt Nam nhận ra vai trò của pháp luật như một công cụ thu hút đầu tư nước ngoài và hội nhập quốc tế. Từ đó, khái niệm nhà nước pháp quyền được du nhập trong khuôn khổ nền kinh tế thị trường định hướng Xã hội chủ nghĩa, nhưng nền tảng lý luận chưa thực sự thuyết phục. Dù hệ thống pháp luật đã có nhiều cải thiện, vẫn tồn tại các khiếm khuyết như quy định phức tạp, thủ tục hành chính rườm rà và tình trạng tham nhũng, làm suy giảm niềm tin của người dân vào công lý. Hệ quả là nhiều người lựa chọn hình thức tự xử, thậm chí thông qua các tổ chức phi pháp, gây ra những hệ lụy nghiêm trọng cho xã hội.

Hiện nay, để thích ứng với những biến chuyển của thời đại, giới lãnh đạo Đảng đã từ bỏ khái niệm chuyên chính vô sản và đang thúc đẩy cải cách pháp luật nhằm xây dựng nền tảng pháp lý vững chắc. Tuy nhiên, tiến trình cải cách này vẫn diễn ra trong khuôn khổ hệ thống Đảng quyền độc tôn, nơi Quốc hội, Bộ Giáo dục và Bộ Tư pháp chủ yếu thực hiện theo Nghị quyết của Đảng. Do đó, người dân không có thẩm quyền lập hiến hay tham gia vào tiến trình lập pháp và giám sát quyền lực, cuối cùng chỉ còn đặt niềm tin mong manh vào khả năng Đảng sẽ ban hành một hệ thống pháp luật nghiêm minh hơn.

Triển vọng

Pháp luật là nền tảng để xây dựng một xã hội công bằng, ổn định và phát triển. Tuy nhiên, cả phương Tây và Việt Nam đều đối mặt với những thách thức trong việc cải cách hệ thống pháp luật. Phương Tây cần tái cấu trúc các trụ cột thể chế để phục hồi niềm tin xã hội, trong khi Việt Nam cần thúc đẩy theo hướng minh bạch, hiệu quả và có sự tham gia thực chất của người dân. Cải cách pháp luật không chỉ là nhiệm vụ của Đảng và nhà nước, mà còn của toàn xã hội. Pháp luật không thể tồn tại như một hệ thống khép kín mà cần được vận hành hài hòa với các yếu tố đạo đức, khoa học, kinh tế và văn hóa để đáp ứng yêu cầu phát triển toàn diện.

Đỗ Kim Thêm 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việc đình trệ gọi thầu dầu hỏa hai năm từ 1971 phải chờ qua 1973 rút cục đã giết chết chương trình tìm dầu của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và theo đó đã đốt cháy một cơ may lớn lao có nhiều triển vọng cứu vãn, duy trì và phát triển miền Nam. VNCH đã tìm được dầu hỏa ở Mỏ Bạch Hổ trong tháng Hai năm 1975. Thật nhiều dầu mà lại thật quá trễ.
“Tôi từ chức để có thể lên tiếng, ủng hộ các vụ kiện tụng và hợp tác với các cá nhân và tổ chức khác tận tâm bảo vệ pháp quyền và nền dân chủ Mỹ. Tôi cũng dự định sẽ bảo vệ những thẩm phán không thể công khai lên tiếng bảo vệ chính mình. Tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ tạo ra sự khác biệt. Tuy nhiên, tôi nhớ lại những gì Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy đã nói vào năm 1966 về việc chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi: “Mỗi khi một người đứng lên vì một lý tưởng, hoặc hành động để cải thiện cuộc sống của người khác, hoặc chống lại sự bất công, người đó sẽ tạo ra một đợt sóng hy vọng nhỏ bé.” Khi những đợt sóng nhỏ bé này hội tụ đủ, lúc đó có thể trở thành một cơn sóng thần.
Khi lịch sử bị xem nhẹ, nó không ngủ yên mà trở lại, nghiêm khắc hơn. Và mỗi khi nước Mỹ bước vào thời kỳ chia rẽ sâu sắc, tiếng vọng ấy lại dội về – nhắc rằng ta từng đi qua những năm tháng hỗn loạn, và vẫn tìm được lối ra. Robert A. Strong, học giả tại Đại học Virginia, cho rằng để hiểu nước Mỹ hiện nay, ta nên nhìn lại giai đoạn giữa hai đời tổng thống Ulysses S. Grant và William McKinley – từ năm 1876 đến 1896. Hai mươi năm ấy là một bài học sống động về cách một nền dân chủ có thể trượt dài trong chia rẽ, rồi chậm chạp tự điều chỉnh để tồn tại.
Khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương (Indo-Pacific) đang nổi lên như trung tâm chiến lược của thế kỷ XXI, nơi giao thoa lợi ích của các cường quốc hàng đầu thế giới. Với 60% dân số toàn cầu, hơn một nửa GDP thế giới, và các tuyến hàng hải trọng yếu nhất hành tinh, khu vực này giữ vai trò quyết định trong ổn định an ninh, thương mại và năng lượng quốc tế...
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.