Hôm nay,  

Mùa Thu Texas: Bóng Ma McCarthy Hiện Về

10/10/202500:00:00(Xem: 694)

Freedom of speech
Texas A&M University, trường công lập ở College Station, Texas, trở thành tâm điểm tranh cãi trong tháng Chín. Ngày 18/9/2025, hiệu trưởng Mark A. Welsh III từ chức sau khi trường sa thải giáo sư Melissa McCoul, giảng viên văn học thiếu nhi, chỉ vì một bài giảng liên quan đến bản sắc giới tính.

Texas, mùa thu 2025 – trên khuôn viên đại học giữa vùng đất vốn tự hào là “trái tim bảo thủ của nước Mỹ”, thay vì nghe tiếng lá thu rơi, người ta lại nghe tiếng giày đinh vang vọng, bước chân của bóng ma McCarthyism quay về - phiên bản thế kỷ 21 -  trở lại giảng đường với tốc độ và sự kinh dị của thời đại kỹ thuật số.

Ngày 9 tháng 9, trên bục giảng của trường Texas A&M University, giáo sư Melissa McCoul trong giờ văn học thiếu nhi, dùng hình một con kỳ lân tím để nói với sinh viên rằng bản sắc con người không chỉ có hai nửa nam–nữ. Một sinh viên giơ tay hỏi: “Điều này có hợp pháp không?” và viện dẫn sắc lệnh mà Tổng thống Donald Trump ký hồi tháng Giêng, tuyên bố chỉ có hai giới tính sinh học. Bà McCoul đáp bằng lý lẽ, không viện dẫn chính trị. Nhưng một chiếc điện thoại trong lớp đã ngầm quay lại hình ảnh. Và chỉ ít lâu sau, cả nước đều xem đoạn clip ấy – không phải để học, mà để phán xét. Những người bảo thủ hô hào chống đối, các chính khách Cộng Hòa đòi sa thải, và ban giám hiệu Texas A&M vội vàng ký giấy, nói rằng “nội dung bài giảng không phù hợp mô tả khóa học.” Mười ngày sau, hiệu trưởng Mark Welsh III cũng từ chức. Còn McCoul – với bài giảng về văn học thiếu nhi – bỗng thành tội đồ của chính trị người lớn.

Cách đó vài trăm dặm, một sự việc khác diễn ra y như vậy. Ở Texas State University, giáo sư Tom Alter – sử gia chuyên nghiên cứu phong trào công nhân và chủ nghĩa xã hội Mỹ – bị đuổi việc chỉ một ngày sau khi một blogger cực hữu tung lên mạng đoạn video cắt ghép từ bài nói chuyện của ông trong một hội nghị về Chủ nghĩa Xã hội Cách mạng. Trong bài gốc, Alter nói rằng giới lao động cần tổ chức chính trị độc lập, cần học cách hành động chung thay vì trông chờ vào bạo lực tự phát. Nhưng trong video giả, ông bị biến thành người cổ vũ cho bạo loạn. Hiệu trưởng Kelly Damphousse xem qua, không cần điều tra, không cần biện hộ, ký ngay quyết định sa thải. Chưa đầy một tuần, hai giáo sư ở hai trường bị cuốn khỏi bục giảng chỉ vì một đoạn phim.

Người Mỹ có trí nhớ ngắn, nhưng lịch sử không quên. Hồi giữa thế kỷ trước, nỗi sợ cộng sản cũng từng quét qua đất nước này, quét cả lên bảng đen. Thượng nghị sĩ Joseph McCarthy, với vài tờ giấy trong tay, đã khiến cả nước tin rằng những con ma đỏ đang lẩn trốn trong mỗi trường học, mỗi tòa soạn, công sở. Hàng trăm nhà giáo, văn nghệ sĩ, ký giả bị điều tra, hàng chục người bị mất việc, chỉ vì bị nghi có “cảm tình với cộng sản.”

Hơn 20 tiểu bang khi ấy ban hành chính sách “tuyên thệ trung thành”, buộc nhân viên công quyền, kể cả giáo viên, phải ký cam kết không tham gia bất cứ tổ chức nào bị cho là “phản động.” Ở California, Đạo luật Levering (1950) khiến 31 giáo sư Đại học California mất việc vì không chịu ký. Ở New York, Đạo luật Feinberg (1949) cho phép sa thải bất cứ giáo viên nào bị coi là “đe dọa an ninh quốc gia.” Từ 1948 đến 1953, hơn 250 nhà giáo bị đuổi hoặc buộc từ chức.

Mãi đến khi Tối cao Pháp viện can thiệp, McCarthyism mới bị chặn lại. Trong vụ Sweezy v. New Hampshire (1957), tòa phán rằng chính quyền không có quyền thẩm vấn nội dung giảng dạy của giáo sư đại học. Vụ Keyishian v. Board of Regents (1967) tuyên bố: “Tự do học thuật là mối quan tâm đặc biệt của Tu Chính Án Thứ Nhất.” Nhưng giới hạn tuy vậy vẫn mơ hồ, tòa cảnh báo, chỉ tạo ra “hiệu ứng lạnh” – khiến thầy cô sợ hãi, không ai dám nói điều họ tin là đúng.

Bóng ma cũ giờ đây trở lại, mặc chiếc áo mới – may bằng vải kỹ thuật số, thêu logo MAGA. Thay vì danh sách đen, nay là những cú sharehashtag. Thay vì ủy ban điều tra, nay là đám đông ném đá trên mạng. Thay vì tuyên thệ trung thành, nay chỉ cần một video cắt ghép. Một người bị quay lén, một người chỉnh sửa và ‘upload’, đám đông nổi giận, trường đại học phải cúi đầu. Quy trình ấy gọn hơn, nhanh hơn, và lạnh hơn cả McCarthy thật.

Trong vụ quy tội cho giáo sư Alter, blogger cực hữu tự xưng là “anti-communist cult leader” (thủ lĩnh chống cộng) đã dựng video giả, rồi phát tán cho các diễn đàn bảo thủ. Không chỉ Alter, hàng trăm người khác – từ giáo sư đến y tá – cũng bị sa thải sau khi bị gán tội “ủng hộ bạo lực” hay “phản quốc” vì bình luận về vụ ám sát Charlie Kirk, người được tôn vinh như biểu tượng tử đạo của MAGA. Một người bài di dân, chống bình đẳng xã hội được “phong thánh”. Vô số người trí thức bị hạ bệ thành những tên gọi, bị bêu rếu và xoá khỏi hệ thống chỉ trong vài ngày.
Alter nói trong một cuộc phỏng vấn rằng chính quyền bảo thủ ở Texas tin vào một xã hội “tự nhiên” – trắng, dị tính, phụ quyền và ngoan đạo. Mọi thứ khác là mối đe dọa. Họ bênh vực tự do ngôn luận cho người tấn công giới tính thiểu số, nhưng lại bịt miệng ai lên tiếng chống lại. Điều này nghe như từ nửa thế kỷ trước vọng về, chỉ khác nhân vật, còn bản chất vẫn thế: sợ hãi được khoác mũ đạo đức, và cấm đoán mang tước hiệu bảo vệ giá trị tuyệt đối.
Ngày 26 tháng 9, một thẩm phán tạm cho Alter trở lại trường, nhưng ông không được giảng dạy. Phán quyết ấy giống một lời an ủi trống rỗng hơn là công lý. Các hiệp hội sử học và nghiệp đoàn giáo viên lên tiếng ủng hộ, nhưng Texas vẫn im lặng. Và trong sự im lặng ấy, bóng ma cũ càng rõ hình: một xã hội tin rằng mình tự do, nhưng run sợ trước mọi ý nghĩ không giống số đông.

Thế kỷ 20, người ta mất việc vì không ký giấy thề chống cộng. Thế kỷ 21, người ta mất việc vì một cú quay lén trong lớp học. Một thời, McCarthy vung tay hô “chống cộng để cứu nước.” Hôm nay, những người kế thừa ông hô hào chống ‘thức tỉnh [1] cứu nước.” Nếu lịch sử có thể lặp lại như trò đùa, thì trò đùa này đã trở nên độc ác hơn. Lớp học là nơi lẽ ra người ta được quyền hỏi, quyền nghi ngờ, quyền suy nghĩ khác, thì nay là công cụ cổ vũ cho học sinh đấu tố những tư tưởng đối lập. Chỉ khác ở chỗ thay vì bêu rếu trước sân đình làng xã, thì mở rộng pháp trường trên mạng xã hội, để người bị đấu tố không còn đất dụng.

McCarthy từng nói ông chỉ muốn bảo vệ nước Mỹ khỏi hiểm họa đỏ. Còn hôm nay, những kẻ thừa kế ông nói họ chỉ muốn bảo vệ trẻ em khỏi ý thức hệ giới tính và trường học khỏi tuyên truyền hệ tư tưởng thức tỉnh’. Thật ra bản chất của cả hai đều giống nhau: họ không bảo vệ ai cả – họ chỉ giăng sợ hãi: sợ bị kết tội, sợ bị hiểu lầm, sợ bị gán cho một nhãn chính trị. Và khi nỗi sợ ấy lũy thừa, thầy cô chọn im lặng, sinh viên chọn né tránh, và đại học mất đi điều quý nhất: tinh thần tự do tranh luận.

Lịch sử từng chứng minh sợ hãi là thứ vũ khí rẻ tiền nhưng hiệu quả nhất để cai trị. Khi trường học dạy thầy cô và sinh viên cách cúi đầu, thì tự do – thứ vốn được sinh ra ở giảng đường – sẽ là người đầu tiên bị đuổi khỏi lớp.

Khác thời đại, cùng bóng ma. McCarthyism không chết, nó chỉ thay hình đổi dạng. Và lần này, nó biết cách ‘livestream.
 
Nina HB Lê
 
[1] “Thức tỉnh” (woke) là tiếng lóng xuất phát từ Anh ngữ của người Mỹ gốc Phi, trước hết từ này mang ý nghĩa “nhận biết và chủ động lưu tâm tới các bất công xã hội, nhất là vấn đề chủng tộc” (định nghĩa hiện hành của Merriam-Webster). Thuật ngữ gắn với cụm “stay woke” đã được ghi nhận sớm trong lời dẫn bản thu năm 1938 của Lead Belly về vụ Scottsboro, với ý cảnh giác trước hiểm họa kỳ thị. Từ “woke” xuất hiện trên báo in rộng rãi năm 1962 trong bài “If You’re Woke You Dig It” của William Melvin Kelley (sau này được OED dẫn làm chứng liệu sớm). Từ 2014, “stay woke” lan rộng cùng phong trào đòi quyền bình đẳng cho người da đen Black Lives Matter; đến cuối thập niên 2010–2020, “woke” còn bị đối thủ chính trị dùng theo nghĩa mạt sát, tiêu biểu là các khẩu hiệu và văn bản như “Stop W.O.K.E. Act” tại Florida (đã bị tòa liên bang chặn một phần). Trong bài này, dùng “thức tỉnh” để chỉ nghĩa gốc “tỉnh táo trước bất công”; khi dẫn cách dùng mạt sát, giữ nguyên “thức tỉnh” trong ngoặc kép để phân biệt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.