Hôm nay,  

Lịch sử rắc rối của tấm thông hành

17/10/202500:00:00(Xem: 458)
 
Passport 1
Người di tản trên tàu Atlantic Ocean liner, S.S. Patricia, khoảng 1906.
ẢNH: Edwin Levick, Library of Congress

Từ thời Kinh Thánh đến thời kỹ thuật số — hành trình của một cuốn sổ nhỏ định đoạt tự do của con người 

Lịch sử của hộ chiếu là một câu chuyện dài và phức tạp. Ngày nay, những tấm sổ du hành quốc tế ấy được gắn vi mạch, ảnh sinh trắc, mã vạch, và cả hình ảnh ba chiều chống giả. Nhưng thuở ban đầu, qua biên giới không cần gì hơn một tờ giấy bảo chứng thiện chí. Đó là hành trình của “tấm thông hành” — từ lời hứa danh dự giữa hai vương quốc đến biểu tượng quyền lực của quốc gia hiện đại.

Từ lời bảo đảm của nhà vua

Gốc tích hộ chiếu có thể lần ngược đến thời Kinh Thánh. Sách Nêhêmi ghi chuyện vua Ba Tư ban cho Nêhêmi những “thư cho phép” để sang xứ Giuđa — một hình thức thông hành sơ khai. Tại La Mã và Trung Hoa cổ, người đi đường cũng mang những thư tương tự để được qua biên giới an toàn.

Nhà sử học Martin Lloyd, trong tác phẩm The Passport: The History of Man’s Most Travelled Document, kể rằng từ nhiều thế kỷ trước, các nước châu Âu đã có “sauf conduit” — giấy bảo hộ, cho phép cả kẻ thù ra vào lãnh thổ “để thương lượng.” Đó là một thỏa ước giữa những người có quyền, rằng vượt biên giới không có nghĩa là khai chiến.

Từ Ellis Island đến Hội Quốc Liên

Đầu thế kỷ XX, nước Mỹ đón làn sóng di dân khổng lồ. Từng đoàn người chen chúc qua đảo Ellis, chỉ cần khám sức khỏe sơ sài là được vào đất liền. Không ai hỏi giấy tờ. Nhưng thế giới thay đổi nhanh sau Thế chiến thứ nhất. Năm 1920, Hội Quốc Liên — tiền thân Liên Hiệp Quốc — đề nghị đặt ra một tiêu chuẩn hộ chiếu quốc tế để kiểm soát di chuyển.

Một năm sau, Hoa Kỳ thông qua Đạo luật Hạn ngạch Khẩn cấp 1921, rồi Đạo luật Di trú 1924, giới hạn số người nhập cư từ những nước bị xem là “đe dọa lý tưởng bá quyền Mỹ.” Để phân loại ai là “người ngoài,” họ cần một công cụ: tấm hộ chiếu.

Tự do cho kẻ mạnh, gông cùm cho kẻ yếu

Sinh ra trong trật tự thế giới mới của các cường quốc phương Tây, hộ chiếu sớm trở thành biểu tượng của đặc quyền. Nhà báo Atossa Araxia Abrahamian — công dân Thụy Sĩ, sinh ở Canada, gốc Iran — viết: “Một tấm hộ chiếu là tấm khiên bảo vệ khi anh thuộc một nền dân chủ giàu có. Tôi chẳng có ràng buộc cảm xúc nào với chúng. Đó chỉ là ngẫu nhiên của nơi chào đời.”

Các nhà phê bình thời 1920 nhận ra điều đó: hộ chiếu không nhằm mở rộng tự do mà để kiểm soát. Trong hộ chiếu Mỹ, tên người vợ chỉ là một dòng chú thích dưới tên chồng; đàn bà không thể đi qua biên giới một mình. Một số quốc gia cảnh báo đây là biểu hiện của chủ nghĩa thống trị phương Tây, nhưng rồi đành chấp nhận: “Không nước nào muốn dùng hộ chiếu, nhưng cũng không nước nào dám bỏ nó,” như nhà nghiên cứu Mark Salter viết trong Rights of Passage.

Từ tấm sổ giấy đến món hàng xa xỉ

Bước sang thế kỷ XXI, hộ chiếu trở thành món hàng có giá. Ngoài chợ đen mua bán giấy tờ giả, nhiều quốc gia còn mở “chợ hợp pháp.” Malta và Cyprus từng cho phép người ngoại quốc mua quyền công dân Liên Âu nếu đầu tư khoảng một triệu euro. Ở Mỹ, chương trình “thẻ vàng” cũng mở đường cho nhà đầu tư mua quy chế thường trú và quốc tịch.

Abrahamian nhận xét: “Khi biết có cả thị trường hợp pháp cho hộ chiếu, tôi hiểu quốc tịch chỉ là sự ngẫu nhiên được khoác áo pháp lý.”

Những người không có quốc tịch

Trái lại, hàng triệu người trên thế giới chẳng có hộ chiếu nào cả. Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp Quốc ước tính ít nhất 4,4 triệu người đang sống trong tình trạng vô quốc tịch — không được công nhận bởi bất kỳ nước nào, không quyền đi lại, không chốn dung thân. Những con số ấy phơi bày sự mong manh của khái niệm “công dân.”

Tấm sổ nhỏ, quyền lực lớn

Năm 2024, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cấp hơn 24 triệu hộ chiếu — gấp đôi so với trước đại dịch. Trên mạng, các trang như Passport Index so sánh “điểm sức mạnh” của hộ chiếu các nước như bảng xếp hạng bóng đá. Tạp chí quốc tế xếp hạng “hộ chiếu tốt nhất” và “tệ nhất” mỗi năm, như thể tự do đi lại cũng có thể tính bằng điểm số.

Thực ra, tấm hộ chiếu không chỉ là giấy tờ. Nó là biểu tượng của ranh giới — giữa đặc quyền và khốn khó, giữa tự do và ràng buộc. Đối với người này, nó là bầu trời che chở; với người kia, là gánh nặng không thể bỏ.

Lịch sử của nó cho thấy: tấm hộ chiếu không biến mất. Nhưng trong một thế giới đổi thay từng ngày, thứ giấy tờ từng được xem là “hoàn hảo” này buộc phải thay hình đổi dạng — nếu không muốn trở thành chứng tích lỗi thời của một thời người ta tin rằng tự do có thể đóng thành sổ và dập dấu quốc huy lên bìa.

Cung Đô biên dịch/ sưu tầm
Nguồn:  Bài “The passport’s biblical origins” đăng trên National Geographic” ngày 8 tháng 10, 2025.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các lãnh đạo tôn giáo ở Illinois lên án Sở Di trú và Quan thuế Hoa Kỳ (ICE) cùng Bộ Nội an (DHS) vì từ chối cho phép họ vào một trung tâm giam giữ để ban Thánh Thể cho những người bị giam, theo tường thuật của ABC News ngày 3 tháng 11. Tổ chức Công giáo và Kitô giáo “Coalition for Spiritual and Public Leadership” (CSPL) đã tổ chức Thánh lễ ngoài trung tâm di trú ở Broadview vào ngày Lễ Các Thánh và Lễ Các Linh Hồn. Theo ban tổ chức, khoảng hai ngàn người tham dự, cùng cầu nguyện, hát thánh ca và giơ cao biểu ngữ phản đối ICE.
Một người đàn ông ở Santa Ana, Jose Bernal, 65 tuổi, bị bắt tại Tustin sau khi nhân viên một tiệm McDonald’s nhận ra ảnh của ông từ thông báo của Sở Cảnh Sát Santa Ana. Vụ bắt giữ liên quan cáo buộc Bernal giả danh luật sư di trú và tấn công tình dục một phụ nữ đang cần giúp hồ sơ.
Đầu năm nay, ông Trump đã công bố kế hoạch triển khai một loại chiếu khán Thẻ Vàng trị giá 5 triệu Mỹ kim. Ngày 26 tháng 3, Bộ trưởng Thương mại Hoa Kỳ Howard Lutnick thông báo về việc bán ra 1,000 Thẻ Vàng, mang về 5 tỷ Mỹ kim chỉ trong một ngày. Thông tin này hoàn toàn sai sự thật. Không hề có bất kỳ cách nào để nhà đầu tư nước ngoài nộp đơn xin loại chiếu khán này. Vậy liệu chúng ta có thể kỳ vọng chính quyền sẽ minh bạch hơn về Thẻ Vàng 1 triệu Mỹ kim?
Ngôi Thánh đường Sacred Heart – chỉ cách Bạch Ốc vài dặm – vốn được xây dựng để làm nơi nương náu tâm linh. Giờ đây, giáo đoàn đa phần là di dân của nhà thờ này đang sống trong nỗi sợ hãi. Từ tháng Tám đến nay, hơn 40 giáo dân bị giam giữ hoặc trục xuất sau khi các lực lượng liên bang gia tăng truy quét. Nhiều người sợ hãi đến mức không dám ra khỏi nhà để đi lễ, mua thực phẩm hay đi khám bệnh, trong khi chiến dịch trấn áp di dân của chính quyền Trump vẫn đang nhắm vào cộng đồng của họ.
Khủng hoảng nhà ở tại Hoa Kỳ đã kéo dài nhiều thập niên, với giá nhà tăng 60% kể từ năm 2019 và hơn 22 triệu người thuê nhà phải chi quá 30% thu nhập cho chỗ ở. Dù nguyên nhân đến từ tiền lương trì trệ và nguồn cung hạn chế, Phó Tổng thống JD Vance lại quy trách nhiệm cho người di dân không giấy tờ, cho rằng việc “tràn vào nước Mỹ” khiến giá nhà tăng vọt. Ông còn lập luận rằng việc trục xuất di dân sẽ giúp hạ giá, theo bài viết của Rahim Kurwa, giáo sư xã hội học tại Đại học Illinois Chicago, đăng trên The Conversation ngày 27 tháng 10 năm 2025.
Cơ quan Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ (USCIS) chính thức áp dụng bài kiểm tra công dân mới từ đầu tuần hôm thứ Hai, trong đó các câu hỏi được mô tả là “phức tạp và mang tính chủ quan hơn.” Phát ngôn viên Matthew Tragesser tuyên bố trong thông cáo tháng Chín rằng thay đổi này nhằm “bảo đảm chỉ những ai hội đủ tiêu chuẩn, có khả năng đọc, viết, nói tiếng Anh và hiểu hệ thống chính quyền Hoa Kỳ mới được nhập tịch,” để “người dân Mỹ có thể yên tâm rằng các công dân mới thật sự hòa nhập và đóng góp cho sự vĩ đại của đất nước.”
Chính phủ Hoa Kỳ đang bổ túc thêm nhiều câu hỏi vào bài thi kiến thức công dân (civics test) mà đương đơn phải vượt qua để trở thành công dân Hoa kỳ. Đây là bước đi mới nhất của chính quyền TT Trump nhằm siết chặt quy trình di dân hợp pháp. Bài thi mới thực chất là bài thi từ năm 2020. Chính quyền ông Biden trước đây cho rằng các câu hỏi bổ túc đã tạo ra những rào cản không cần thiết đối với người di dân hợp pháp đang muốn trở thành công dân. Và chính vì lý do đó mà TT Trump đang đưa trở lại bài thi khó này.
Chương trình Thẻ Vàng mà TT Trump công bố ngày 19/9/2025 yêu cầu đương đơn phải tặng cho chính phủ Hoa kỳ khoản tiền 1 triệu Mỹ kim. Sau đó, họ có thể đủ điều kiện để xin:Thẻ xanh diện việc làm ưu tiên thứ nhất (EB-1) dành cho người nước ngoài có năng lực đặc biệt trong khoa học, nghệ thuật, giáo dục, kinh doanh hoặc thể thao, và Thẻ xanh diện việc làm ưu tiên thứ hai (EB-2) cho người nước ngoài có năng lực xuất sắc trong khoa học, nghệ thuật hoặc kinh doanh. Tổng số chiếu khán cho cả hai diện này gộp lại là 80,080 suất mỗi năm.
Chính quyền Trump vừa mở rộng chương trình “visa bond” — quy định buộc người xin visa du lịch hoặc công tác ngắn hạn (B1/B2) từ bảy quốc gia phải ký quỹ một khoản tiền bảo đảm khi nộp đơn. Theo Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, các nước nằm trong danh sách gồm Mali, Mauritania, Sao Tome và Principe, Tanzania, Gambia, Malawi và Zambia. Hai nước sau cùng đã phải thực hiện quy định này từ tháng Tám, năm nước còn lại sẽ bắt đầu trong tháng Mười.
Khi chính thức trở thành công dân Hoa Kỳ bằng con đường nhập tịch, tân công dân không chỉ được công nhận quyền công dân, mà còn nhận được những món quà kỷ niệm đáng trân quý: quốc kỳ, bản sao của Tuyên Dương Độc Lập và Hiến Pháp, cùng một lá thư chào mừng từ tổng thống đương nhiệm. Trong số này, lá thư có lẽ là thứ ít được để ý nhất vì chỉ là mẫu thư được soạn sẵn, nhưng lại chứa đựng nhiều thông điệp sâu xa về cách một tổng thống nhìn nhận đất nước mà mình điều hành.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.