Hãy Để Nước Mỹ Lại Là Nước Mỹ

17/10/202500:00:00(Xem: 2701)


nuocmy2025
Minh họa: Nước Mỹ của Ta – Đinh Trường Chinh
LTS: Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.

*

Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ
nơi giấc mơ từng có một thời
phương trời mở lối đón kẻ khai hoang
tìm mái ấm tự do sinh sống
(Nước Mỹ ấy
chưa từng là của ta.)
Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ
là hoài bão của kẻ mộng mơ,
nơi đất mẹ bao dung, rộng mở
nơi không vua, không bạo chúa, không mưu toan rình rập,
nơi đàn con không giẫm đạp lên nhau.
(Chưa từng là nước Mỹ của ta.)
Hãy để xứ sở này biết tôn vinh sự thật —
thứ sự thật không cần khoác long bào ái quốc.
Miễn cơ hội có thật, đời sống có tự do,
bình đẳng là hơi thở.
 (Bình đẳng, tự do ấy
chưa bao giờ thuộc về ta
trên “quê hương của người tự do.”)

Ai đó đang thì thầm trong bóng tối?
Ai đang kéo màn che ngang đám sao trời?
 
Ta đây — người da trắng ngặt nghèo, bị phản bội, ruồng bỏ.
Ta — người da đen, mang roi vọt trên thân.
Người da đỏ bị đẩy khỏi quê cha đất tổ.
Kẻ di dân ôm mộng đổi đời –
lại sa vào trò xưa bản cũ:
cá lớn nuốt cá bé, kẻ giàu đè kẻ khốn cùng.
Ta — người thanh niên,
tràn sức mạnh, niềm tin,
kẹt trong xiềng xích bao đời:
của lợi nhuận, quyền uy, chiếm đoạt.
Chiếm đất.
Chiếm vàng.
Chiếm nồi cơm.
Cả hơi thở,
bơm cho đầy túi tham.
 
Ta đây — dân cày khổ nhục với đất.
Ta đây — người thợ nạp mình vào cỗ máy.
Ta — đám dân nghèo lầm than
thô lỗ, nhơ nhớp.
Đói hôm nay,
giấc mơ còn cháy khét.
Bị đánh gục,
ngọn đuốc vẫn không buông.
Là ta đây —
người chưa từng ngẩng đầu lên nổi,
kẻ cần lao suốt kiếp nai lưng.
Cũng chính ta —
kẻ từng mơ giấc mộng thường,
giữa thế gian của vua chúa-gia nô.
Giấc mơ ta bền bỉ, can trường.
Vẫn còn sống còn ngân vang trong đất,
trong từng viên đá, dưới từng luống cày.
Giấc mơ ta mọc lên Nước Mỹ.
Chính ta đây — những người vượt biển,
giăng buồm tìm cho mình một quê hương.
Rời cảng Ái Nhĩ Lan u ám,
vượt đồng bằng Ba Lan ngút ngàn,
xuyên bờ cỏ nước Anh.
Bức rốn Phi Châu đen tối,
ta đến đây xây “quê hương của kẻ tự do.”
Tự do ư?
Dành cho ai và của ai?
Không.
Dĩ nhiên rồi — không phải cho ta không phải của ta.
Cũng không phải của hàng triệu người
đang sống chờ cứu trợ.
Hay triệu xác người
ngã xuống đòi công bằng.
Hàng triệu người nai lưng kiệt sức
vẫn không làm sao trả nối 
cho mỗi giấc mơ ta đã từng mơ,
cho mỗi khúc ca ta từng cất tiếng,
mỗi hy vọng ta từng nhen,
lá cờ ta từng treo.
Triệu triệu người
không còn gì ngoài một giấc mơ
đang hấp hối.

Hãy để nước Mỹ
một lần nữa lại là nước Mỹ —
miền đất chưa từng có,
nhưng phải có —
nơi tất cả mọi người
được sinh sống tự do.
Đất nước của ta —
của người nghèo, người da đỏ, người da đen,
những bàn tay đã dựng nên mảnh đất này.
Bằng máu,
bằng mồ hôi,
bằng đức tin,
bằng khổ đau,
phải dựng lại giấc mơ đã mất.
Cứ gọi ta bằng bất cứ tên gọi nào —
thép tự do không rỉ.
Từ những kẻ hút máu người dân
chúng ta sẽ giành lại xứ sở này.
Nước Mỹ!
Phải, phải nói cho rõ:
Nước Mỹ chưa từng là nước Mỹ của ta,
nhưng ta thề —
sẽ có ngày.
Từ đống gạch vụn,
từ đổ nát hoang tàn,
từ thối rữa của phỉnh gạt, dối trá, tham ô,
cướp bóc và bội ước,
chúng ta — người dân - sẽ chuộc lại:
đất đai
hầm mỏ,
nhà máy
sông ngòi
rừng núi
đồng bằng
Cả dải đất xanh xuyên bang bất tận này

Sẽ có ngày
nước Mỹ của chúng ta .—
sẽ lại hồi sinh!
 
Langston Hughes| Nina HB Lê dịch

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Nguyên Yên, một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng ở hải ngoại. Cô chưa in một tập thơ nào, chỉ xuất hiện trên một số trang web như Việt Báo, Văn Việt, Hợp Lưu, Blog Trần thị Nguyệt Mai, Phố Văn… Ngoài những bài viết về thời sự, bình luận ký tên thật Nina Hòa Bình Lê với cái nhìn sắc bén và nhân ái, người đọc còn được biết đến Thơ của cô, với bút danh Nguyên Yên. Một tiếng thơ gây ngạc nhiên bởi ý tưởng, hình ảnh độc đáo, giản dị, mạnh mẽ, trữ tình. Tôi thực sự bị dòng thơ này lôi cuốn.
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Hãy tạm để những chuyện buồn nằm im dưới mâm cỗ ngày Tết, để ta chỉ được thấy màu xanh lá bánh chưng, màu đỏ ối ruột dưa hấu, màu vàng đỏ tung xòe trong những bao lì xì nhỏ, màu nắng chín nhấp nháy trên những trái quất… bây nhiêu đó có đủ để bạn đón hơi thở mới của đất trời? Hy vọng vậy để chúng ta được mọc lên như cỏ non trên khung rêu ngày tháng cũ. Bài thơ của Nguyễn Hồng Kiên tôi đọc được từ trang của trường Mầm Non Cự Khối, bài thơ được dạy cho các em lứa 4 tuổi, như một lời chúc tết hồn nhiên.
Cho nhân dân tôi, thức dậy trong bóng tối, những người hát bài ca im lặng, những người than thở trong im lặng, những người nổi giận trong im lặng, những người yêu nhau trong im lặng, lời cầu Nguyện cho nhân dân tôi, những người đi trên đường, chạy tất bật từ sáng đến tối, cho bữa ăn của người nghèo đói, hít thở khói và bụi, những người già trước tuổi, những người không bao giờ biết hát, những người không bao giờ biết cười, những người không bao giờ biết nói dối
Houston mùa hè nóng có thể nướng thịt trên mui xe hơi./ Họa sĩ bò dưới đất vẽ chân dung kiếm tiền đổi rượu./Nàng mẫu ngồi khép hở y phục lả lơi./ Đường nét sắc màu bỗng dưng tơi bời khung bố, trời đất sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu đàn ông không thích đàn bà, nếu bàn tay cứ chăm chú vẽ./ Tao không kể hết chuyện để người đọc tự đoán. Xe cứu thương chuẩn bị hụ còi. Bác sĩ xuất hiện. Mày ôm bức tranh nằm thoi thóp . /Tao thấy hết từ đầu qua khe cửa phía sau.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.