Hôm nay,  

Phải, Đây Chính Là Chúng Ta: 250 Năm Bạo Lực Chính Trị Trên Đất Mỹ

24/10/202500:00:00(Xem: 347)
Phải_Biên-Khảo
1.Trừng phạt bằng cách tạt nhựa và rắc lông đối với Thomas Ditson, người bị bắt vì mua súng từ một lính Anh tại Boston, tháng 3 năm 1775.  2. Khẩu derringer của Booth — ảnh từ Thư viện Quốc hội (Library of Congress).


LTS: Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình.

Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
*
Ngày 9 tháng 9 năm 2025, nhà hoạt động bảo thủ Charlie Kirk — người sáng lập tổ chức sinh viên Turning Point USA — bị bắn chết trong lúc diễn thuyết tại Đại học Utah Valley. Vụ nổ súng xảy ra ngay trên sân khấu, giữa hàng trăm sinh viên. Kẻ tấn công bị bắt sau đó vài giờ, nhưng mạng xã hội lập tức dậy sóng với câu quen thuộc: “Đây không phải là nước Mỹ của chúng ta.”

Người dẫn chương trình Whoopi Goldberg trên chương trình The View còn nhấn mạnh: “Người Mỹ giải quyết bất đồng một cách ôn hòa. Đây không phải là cách của chúng ta.”

Nhưng lời an ủi ấy, dù thành ý, lại làm mờ đi một sự thật cũ: Hoa Kỳ vốn đã sinh ra từ bạo lực.

Trước đó, năm 1963, Tổng thống John F. Kennedy bị bắn chết tại Dallas, Texas, giữa trưa nắng, trong chiếc xe mui trần, khi phu nhân ông — Jacqueline Kennedy — còn đang ngồi kề bên. Sáu thập niên sau, ngày 14 tháng 6 năm 2025, cựu Chủ tịch Hạ viện tiểu bang Minnesota, bà Melissa Hortman, bị sát hại cùng chồng và con chó trong chính căn nhà của họ ở Brooklyn Park.

Những vụ như thế, báo chí gọi là “bi kịch riêng lẻ”. Nhưng sử học không gọi thế. Với người nghiên cứu lịch sử, đó là chuỗi dài nối liền một truyền thống: bạo lực chính trị Mỹ không phải là tai nạn, mà là thói quen lặp lại.

Từ những ngày đầu Cách mạng, người ta đã quen với cảnh hành hạ kẻ khác để chứng tỏ lòng trung thành.

Những năm 1760, tại Boston, New York, và các cảng lớn, đám đông tự xưng là “Sons of Liberty” — Con Trai của Tự Do — kéo những người bị nghi là trung thành với vua Anh ra đường, trói lại, rồi tưới nhựa sôi lên da thịt, sau đó rắc lông gà và rêu lên thân thể trần trụi.

Một nạn nhân điển hình là Thomas Ditson, một người dân ở Massachusetts, bị tạt nhựa và rắc lông vào tháng 3 năm 1775 chỉ vì dám mua khẩu súng từ một lính Anh. Cảnh tượng ấy trở thành hình ảnh biểu tượng cho “công lý cách mạng”: không cần tòa án, chỉ cần đám đông.

Khi lớp nhựa khô và bóc ra, da thịt cũng tróc theo. Người sống sót sẽ mang sẹo suốt đời — không chỉ ngoài da, mà cả trong tâm trí.

Đến cuối thập niên 1770, ở vùng Trung địa — tức New York, New Jersey, Pennsylvania — cuộc chiến giành độc lập hóa thành cuộc nội chiến đẫm máu huynh đệ tương tàn.

Ở New Jersey, những đội dân quân ái quốc rình bắt “Tory” — tức những người trung thành với vua Anh — rồi treo cổ không xét xử. Tháng 9 năm 1779, sáu người bị bắt gần Hackensack bị xử tử tức khắc. Một tháng sau, hai kẻ bị nghi làm gián điệp cho Anh tại vùng Hudson Highlands cũng bị bắn chết ngay, không bản án.

Với phe ái quốc, đó là công lý. Với phe trung thành, đó là tội ác. Nhưng dưới con mắt lịch sử, cả hai đều là biểu hiện của một nền chính trị đã xem cái chết là phần tự nhiên của cuộc tranh luận, là màn kịch để dạy dân chúng biết ai thuộc về tổ quốc mới, ai là kẻ phản bội. Bên này gọi đó là răn đe, bên kia bảo là sát nhân. Nhưng dù tên gọi nào, nó vẫn là bạo lực chính trị — giết người vì chọn nhầm phía.

Súng ngắn và danh dự

Sau khi giành độc lập, tiếng súng vẫn chưa tắt. Nó đổi dạng, từ đám đông xuống tay cá nhân.

Tầng lớp cầm quyền mang súng ra đồng, gọi đó là “đấu súng danh dự” — một thứ nghi lễ để bảo vệ tên tuổi.

Năm 1798, Henry Brockholst Livingston, khi ấy là chánh án tòa New York và sau này trở thành thẩm phán Tối cao Pháp viện, đã giết James Jones trong một cuộc đấu súng. Ông vẫn được coi là người “hành xử đúng danh dự”. Giết người, nếu theo nghi thức, vẫn được xã hội chấp nhận.

Đến năm 1802, hai nhà Cộng hòa Dân chủ, DeWitt ClintonJohn Swartwout, cũng mang nhau ra bắn tại Weehawken, New Jersey — nơi Alexander Hamilton sau này ngã xuống. Họ bắn đến năm phát, đều bị thương, chỉ vì tranh cãi chuyện bổ nhiệm nhân sự.

Và năm 1804, phó tổng thống Aaron Burr bắn chết Alexander Hamilton, Bộ trưởng Tài chính đầu tiên của nước Mỹ. Không ai bị truy tố. Không ai gọi đó là tội ác. Cả nước xem đó như màn kết thúc của một tranh luận chính trị.

Từ vũ khí đến biểu tượng của quyền lực

Sang thế kỷ 19, nước Mỹ công nghiệp hóa. Nhà máy sản xuất súng lan tràn. Chính phủ liên bang ký hợp đồng mua súng số lượng lớn. Từ đó, súng trở thành biểu tượng của quyền lực, của “quyền làm người tự do”.

Kẻ cầm súng tự cho mình có quyền định đoạt ai “thuộc về” nước Mỹ. Bạo lực không chỉ còn là hành vi, mà là bản sắc — một cách khẳng định căn cước quốc gia.

Một khẩu súng nhỏ, như chiếc derringerJohn Wilkes Booth dùng bắn Tổng thống Abraham Lincoln năm 1865, trở thành vật biểu trưng cho quyền quyết định vận mệnh đất nước bằng ngón tay.

Từ đó đến nay, nước Mỹ vẫn sống giữa hai cực: tự do và bạo lực. Hai thứ ấy song hành, như ánh sáng và bóng tối trong cùng một linh hồn.
 
Đừng nói “đây không phải là chúng ta”
 
Từ nhựa đường và lông gà đến đạn đạo trong trường đại học, từ Hamilton ngã xuống ở Weehawken đến những viên chức bị hạ sát tại nhà riêng — đó không phải là những “sự việc lẻ tẻ”. Đó là một dòng chảy âm ỉ xuyên suốt 250 năm.

Hoa Kỳ không chỉ dựng nên từ hiến pháp và lý tưởng, mà còn từ máu của những người bị xem là sai phía.

Chối bỏ sự thật ấy là tự bịt mắt trước hiểm họa. Chỉ khi nào người Mỹ dám nhìn thẳng vào lịch sử của chính mình — một lịch sử viết bằng cả tự do lẫn bạo lực — thì may ra mới có thể mường tượng được một nền chính trị không cần đến nòng súng để chứng minh lẽ phải.
 
Nguyên Hòa biên dịch

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa. Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
Con người? Nhân loại? Chúng ta đều biết những nhân vật này từ rất lâu. Họ đến từ một loài vượn đặc biệt có trí thông minh muốn vượt lên con vượn và họ trở thành con người, như nhà khoa học triết gia Charles Darwin đã lập thuyết. Hoặc họ được nặn ra từ đất sét rồi bị đuổi khỏi vườn địa đàng, đi lang thang khắp nơi tạo ra nhân loại như Thánh kinh đã ghi chép. Dù họ đến từ đâu, chúng ta đều phải ca ngợi khả năng tiến bộ không ngừng của họ. Dù họ xấu tính cách nào, hung ác ra sao, điên rồ cách mấy, chúng ta cũng phải ngưỡng mộ ý muốn cao cả của họ: Làm cho con người và đời sống tốt đẹp hơn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.