Hôm nay,  

Không Chỉ Có Cánh Đông Bạch Ốc Bị Đập Sập

31/10/202500:00:00(Xem: 306)
 
 
Cánh-Đông
Cánh Đông không chỉ là tường đá. Nó là phần nhân tính của ngôi nhà, nơi sự nhẹ nhàng và phép tắc xã hội cân bằng lại cái oai vệ của quyền lực. Bức tường ấy, nay bị đập đi, giống như phần ký ức bị bứt khỏi bản thể quốc gia. Ảnh ghép VB.
  
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ.

Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.

Theo kế hoạch mới, tòa nhà sẽ có thêm một đại sảnh dạ vũ trị giá ba trăm triệu đô-la. Phần kinh phí, như lời Tổng thống Trump, được “nhiều người yêu nước, các công ty vĩ đại, và chính tôi” đài thọ. Để dựng công trình mới, toàn bộ Cánh Đông – nơi từng là không gian sinh hoạt và tiếp khách của các đệ nhất phu nhân từ thời Eleanor Roosevelt – bị xóa khỏi bản đồ.

Những người bênh vực dự án nói rằng Bạch Ốc chưa bao giờ là bất biến; nó thay đổi cùng thời cuộc. Điều ấy đúng. Nhưng san phẳng một phần tòa nhà biểu tượng mà không hề tham khảo ý dân, lại là chuyện khác. Việc ấy không chỉ chạm tới kiến trúc, mà chạm tới ý niệm căn bản của nền cộng hòa: quyền lực phải được thực thi trong ánh sáng, trước mắt nhân dân.

Câu chuyện này, thật ra, bắt nguồn từ thuở lập quốc. Khi nước Mỹ còn đang vẽ đường cho thủ đô mới, kỹ sư người Pháp Pierre Charles L’Enfant từng đề nghị xây một “cung điện tổng thống” năm lần lớn hơn hiện nay. Đó là giấc mộng kiểu đế quốc: quảng trường đồ sộ, đại lộ thẳng tắp, tất cả nhằm gợi cảm giác tôn nghiêm và quyền uy.

Thomas Jefferson, khi ấy là Bộ trưởng Ngoại giao, phản đối. Ông cho rằng một nền cộng hòa không nên phô trương như vương triều. Nhà nước tự do, theo ông, cần xây dựng bằng tinh thần tiết độ, bằng sự trong sáng của lý trí, chứ không bằng vẻ huy hoàng bên ngoài.

Tòa nhà được dựng sau cùng là kết quả của sự dung hòa ấy: trang nghiêm nhưng giản dị, kiên cố mà vẫn khiêm nhường. Suốt hơn hai thế kỷ, các đời tổng thống đã nối tiếp nhau chăm chút nó — đôi khi tu bổ, đôi khi nới rộng — nhưng luôn trong khuôn khổ được giám sát công khai. Khi Bạch Ốc xuống cấp nặng dưới thời Harry Truman, việc xây lại toàn bộ nội thất cũng được trình bày rõ ràng trước Quốc hội, và người dân còn được mua lại từng viên gạch vụn với giá tượng trưng một đô-la.

Tất cả những hành động đó đều nói lên một điều: Bạch Ốc không thuộc về một tổng thống, mà thuộc về dân Mỹ.

Giờ đây, công trường ầm ầm trước mắt lại gợi một cảm giác khác. Cánh Đông, phần nhà vốn gắn liền với sinh hoạt đời thường, với những buổi tiếp tân, với vai trò tinh tế nhưng không kém phần biểu tượng của các đệ nhất phu nhân, nay bị xem như phần “không cần thiết.” Trump nói thẳng: “Nó chẳng bao giờ được nghĩ là có ý nghĩa gì nhiều.” Câu nói ấy hé lộ ít nhất hai điều — một là sự dửng dưng với lịch sử, hai là niềm tin rằng chỉ quyền lực mới xứng đáng ở lại.

Nhưng Cánh Đông không chỉ là tường đá. Nó là phần nhân tính của ngôi nhà, nơi sự nhẹ nhàng và phép tắc xã hội cân bằng lại cái oai vệ của quyền lực. Bức tường ấy, nay bị đập đi, giống như phần ký ức bị bứt khỏi bản thể quốc gia.

Lịch sử Bạch Ốc từng chứng kiến bao tranh cãi quanh ranh giới giữa vẻ sang trọng và sự tiết chế. Jefferson từng bị mỉa mai vì mang dép lê tiếp khách, Van Buren bị tố “xa hoa,” còn Theodore Roosevelt thì cho dỡ bỏ mọi đồ trang trí rườm rà để trả lại dáng thuần khiết cho tòa nhà. Trải qua từng thời, người ta vẫn hiểu rằng sự tiết độ là phẩm chất cốt lõi của nền cộng hòa.

Công trình mới — một phòng dạ vũ khổng lồ gần gấp đôi diện tích nhà chính — không chỉ làm lệch thế cân bằng của kiến trúc, mà còn lệch cả tinh thần ấy. Dưới lớp cột trụ kiểu cổ điển và hoa văn “hồi tưởng truyền thống,” người ta chỉ còn thấy phô trương, không còn thấy kỷ luật.

Khi Dolley Madison cứu bức chân dung George Washington khỏi ngọn lửa năm 1814, bà không chỉ cứu một bức họa. Bà giữ lại linh hồn của một quốc gia. Còn hôm nay, khi một phần Bạch Ốc bị phá đi để dựng chốn yến tiệc, người ta tự hỏi: trong căn phòng mới ấy, khi rượu rót tràn ly và nhạc trỗi lên, họ sẽ nâng ly vì ai – và vì điều gì?

Việt Báo tóm lược
Nguồn: Theo Jake Lundberg, The Atlantic, ngày 24 tháng 10 năm 2025
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình. Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa. Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
Con người? Nhân loại? Chúng ta đều biết những nhân vật này từ rất lâu. Họ đến từ một loài vượn đặc biệt có trí thông minh muốn vượt lên con vượn và họ trở thành con người, như nhà khoa học triết gia Charles Darwin đã lập thuyết. Hoặc họ được nặn ra từ đất sét rồi bị đuổi khỏi vườn địa đàng, đi lang thang khắp nơi tạo ra nhân loại như Thánh kinh đã ghi chép. Dù họ đến từ đâu, chúng ta đều phải ca ngợi khả năng tiến bộ không ngừng của họ. Dù họ xấu tính cách nào, hung ác ra sao, điên rồ cách mấy, chúng ta cũng phải ngưỡng mộ ý muốn cao cả của họ: Làm cho con người và đời sống tốt đẹp hơn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.