Hôm nay,  

Maria Corina Machado - Giải Nobel Hòa Bình Gây Chia Rẽ Dư Luận Quốc Tế

31/10/202500:00:00(Xem: 229)

Giải-Nobel-Hòa-Bình
Maria Corina Machado, từ biểu tượng đối lập đến người đoạt giải Nobel Hòa bình – và những dấu hỏi quanh lý tưởng hòa bình.
 
Ngày 10 tháng 10 vừa qua, Giải Nobel Hòa bình 2025 được trao cho bà Maria Corina Machado (58 tuổi). ørgen Watne Frydnes, Chủ tịch Ủy ban Nobel, phát biểu rằng: “Bà Machado nhận giải Hòa bình vì những nỗ lực thúc đẩy quyền dân chủ cho nhân dân Venezuela, cũng như vì cuộc đấu tranh hướng tới một chuyển giao công bằng và hòa bình từ chế độ độc tài sang nền dân chủ.”
 
Việc trao giải này đã gây ra những tranh luận sôi nổi trong dư luận quốc tế. Người ca ngợi bà như biểu tượng của lòng can đảm trước độc tài; kẻ dè dặt lại đặt câu hỏi về tính chất hòa bình thật sự của giải thưởng, khi tôn vinh một nhân vật mang lập trường cứng rắn, thậm chí không loại trừ biện pháp quân sự để đạt mục tiêu.
 
Maria Corina Machado, xuất thân từ giới trí thức trung lưu ở Caracas, được bầu vào Quốc hội Venezuela năm 2010 trong hàng ngũ đảng Mesa de la Unidad Democrática.

Chỉ bốn năm sau, bà bị tước ghế nghị sĩ và bị cấm hoạt động chính trị vì “phản quốc” — tội danh mà giới quan sát xem là thủ đoạn nhằm loại trừ đối thủ.
 
Kể từ đó, vị nữ chính khách này nổi lên như một biểu tượng cho phong trào dân chủ Venezuela, chống lại sự cai trị độc đoán của Tổng thống Nicolás Maduro, người đã đưa đất nước vào khủng hoảng kinh tế lẫn chính trị trầm trọng.
 
Năm 2024, bà bị ngăn cản tranh cử tổng thống và buộc phải lưu vong sau khi nhận được nhiều lời đe dọa bắt giữ. Tuy nhiên, bà vẫn khéo léo kết nối các phe nhóm đối lập và hỗ trợ cho ứng viên Edmundo González.
 
Machado tuyên bố: “Đây là cuộc chiến để cứu lấy sinh mạng con người.”
Với bà, sự sụp đổ của chế độ Maduro không chỉ là một yêu cầu chính trị, mà là điều kiện để người dân Venezuela được sống như con người.
 
Dù sống lưu vong, bà vẫn giữ vai trò trung tâm trong phong trào đối lập, được xem là đại diện cho phe hữu trên bàn cờ chính trị.
 
Lý tưởng hòa bình và những nghịch lý
 
Dẫu vậy, khi tên bà được xướng lên tại Oslo, không ít người cảm thấy ngỡ ngàng.
Giáo sư Andrés Rivarola Puntigliano thuộc Đại học Stockholm, Thụy điển nói thẳng:

“Bà là một người đấu tranh cho dân chủ – điều đó không ai chối cãi – nhưng tôi không chắc bà xứng đáng với một giải thưởng Hòa bình.”
 
Câu hỏi không phải là về lòng dũng cảm của bà, mà là về phương tiện và đường hướng.

Trong khi kêu gọi chấm dứt bạo quyền trong nước, Machado lại bày tỏ sự ủng hộ đối với đường hướng của Hoa Kỳ và Donald Trump, người từng tuyên bố rằng “mọi giải pháp đều được đặt lên bàn” – hàm ý kể cả biện pháp quân sự đối với Venezuela.

Bà còn viết trên mạng X:

“Tôi xin dành giải thưởng này cho những người đang đau khổ ở Venezuela – và cho Tổng thống Trump, vì sự ủng hộ quyết định của ông ấy đối với chúng tôi.”
 
Những lời này khiến giới chủ hòa châu Âu và nhiều tổ chức nhân quyền khó chấp nhận.

Cả Hội đồng Hòa bình Na Uy lẫn Tổ chức Hòa bình Thụy Điển (Svenska Freds) đều tuyên bố không tán đồng, cho rằng lập trường của bà “thiếu tinh thần đối thoại và phi bạo lực”.
 
Hội đồng Hòa bình Na Uy thông báo sẽ không tổ chức lễ rước đuốc truyền thống để tôn vinh người đoạt Giải Nobel Hòa bình năm nay, với lý do Maria Corina Machado “không chia sẻ các giá trị của hội đồng.”
 
Một số phương pháp của bà không phù hợp với nguyên tắc của các thành viên chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi đề cao đối thoại và các phương thức phi bạo lực,” chủ tịch hội đồng Eline H. Lorentzen nói với báo VG.

Tổ chức Hòa bình Thụy Điển viết trên Facebook:

“Lập trường thiếu phê phán của bà đối với Israel, cũng như sự ủng hộ các hành động tấn công trái luật của Hoa Kỳ ở vùng Caribe và lời kêu gọi can thiệp quân sự vào Venezuela, đã đặt ra nhiều nghi vấn về quyết định của Ủy ban Nobel.”
 
Trong lịch sử, Giải Nobel Hòa bình từng nhiều lần dấy tranh cãi: từ việc trao cho Henry Kissinger giữa lúc bom Mỹ còn rơi ở Đông Dương, đến Barack Obama khi ông chưa kịp thực hiện chính sách ngoại giao nào.

Nay, tên tuổi Maria Corina Machado lại một lần nữa làm sống dậy câu hỏi cũ: thế nào là hòa bình?
 
Không ai phủ nhận lòng quả cảm của Maria Corina Machado, người dám đối đầu với chế độ hà khắc giữa lúc dân tộc Venezuela chìm trong đói khổ.

Nhưng cũng không thể không thấy rằng, tinh thần hòa bình, nếu chỉ là một chiêu bài chính trị, sẽ mất đi ý nghĩa nguyên sơ của nó.
 
Giải Nobel Hòa bình năm nay, vì thế, có thể là vinh dự cho một người đàn bà dám đứng lên, nhưng đồng thời cũng là thước đo cho sự lúng túng của thế giới – khi cái gọi là “hòa bình” đôi khi lại được gói trong tiếng ồn của chiến hạm và cờ hiệu của ngoại bang.
 
Nguyên Hòa
Nguồn: tổng hợp từ báo VG (Na Uy) và SVD (Thụy Điển)
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo tổng hợp của New York Times, CNN, NPR và Politico, cuộc bầu cử ngày 4 tháng 11 đã khép lại với loạt thắng lợi vang dội cho Đảng Dân Chủ tại các tiểu bang chủ chốt, trong khi Đảng Cộng Hòa chật vật giữa làn sóng phản ứng đối với các chính sách của Tổng thống Donald Trump.
Khăn quấn. Áo sơ sinh. Muối. Tuyết. Băng. Năm vật trắng - năm tiếng gọi đầu tiên - đặt lên trang giấy như một chuỗi hạt. Trong tay Han Kang, chúng vừa là dấu hiệu khởi sinh, vừa là định mệnh. Đứa trẻ chưa kịp sống đã được bọc trong khăn trắng, và cũng chính khăn quấn ấy trở thành tấm liệm. Trắng ở đây không phải nền sáng, mà là sự trống vắng ngân nhịp toàn cuốn sách. Han Kang, nhà văn Hàn Quốc được biết nhiều qua The Vegetarian, tác phẩm đã đem về cho bà giải Nobel Văn chương năm 2024, xuất hiện trong văn học thế giới như một cơn gió lớn. Nhưng The White Book mới là tác phẩm tôi rất yêu của Bà – những dòng chữ lặng mà sáng, mong manh mà bám riết.
Texas, mùa thu 2025 – trên khuôn viên đại học giữa vùng đất vốn tự hào là “trái tim bảo thủ của nước Mỹ”, thay vì nghe tiếng lá thu rơi, người ta lại nghe tiếng giày đinh vang vọng, bước chân của bóng ma McCarthyism quay về - phiên bản thế kỷ 21 - trở lại giảng đường với tốc độ và sự kinh dị của thời đại kỹ thuật số. Ngày 9 tháng 9, trên bục giảng của trường Texas A&M University, giáo sư Melissa McCoul trong giờ văn học thiếu nhi, dùng hình một con kỳ lân tím để nói với sinh viên rằng bản sắc con người không chỉ có hai nửa nam–nữ. Một sinh viên giơ tay hỏi: “Điều này có hợp pháp không?” và viện dẫn sắc lệnh mà Tổng thống Donald Trump ký hồi tháng Giêng, tuyên bố chỉ có hai giới tính sinh học. Bà McCoul đáp bằng lý lẽ, không viện dẫn chính trị. Nhưng một chiếc điện thoại trong lớp đã ngầm quay lại hình ảnh. Và chỉ ít lâu sau, cả nước đều xem đoạn clip ấy – không phải để học, mà để phán xét.
Khi một học sinh trung học tại Quận Cam, Florida đến thư viện trường để mượn cuốn On the Road của Jack Kerouac, em không tìm thấy nó ở đúng vị trí trong hệ thống phân loại Dewey. Hóa ra cuốn sách đã bị rút khỏi kệ vì có người khiếu nại. Theo đạo luật Florida House Bill 1069, sách bị rút đi vô thời hạn. Tác phẩm kinh điển của Kerouac, ghi lại tinh thần thế hệ Beat những năm 1950, cùng hàng trăm tựa khác, không còn trong tầm tay của học sinh. Thống đốc Ron DeSantis đã ký đạo luật này vào tháng 7 năm 2023. Luật quy định: nếu phụ huynh hay thành viên cộng đồng phản đối một cuốn sách với lý do sách mang tính khiêu dâm hoặc đồi trụy, nhà trường phải gỡ bỏ khỏi chương trình trong vòng năm ngày và tổ chức một phiên điều trần công khai với một viên chức đặc biệt do tiểu bang bổ nhiệm.
Cuối tuần qua, hai sự kiện khiến Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ náo động: một tin nhắn tưởng như gửi riêng nhưng bị công khai của Tổng thống Donald Trump cho Tổng trưởng Tư Pháp Pam Bondi, và vụ Border Czar Tom Homan bị lộ video nhận tiền mặt từ đặc vụ FBI. Cả hai đều bộc lộ mức độ rối loạn, và cho thấy Bộ Tư Pháp đang mất dần uy tín ngay trong lúc chính quyền muốn biến cơ quan này thành công cụ trả thù chính trị.
Ngày 15 tháng 9 năm 2025, Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ công bố Arthur Sze là thi sứ ‘Poet Laureate’ thứ 25 của Hoa Kỳ. Ông là thi sĩ gốc Á đầu tiên giữ vị trí này, sẽ chính thức ra mắt trong buổi đọc thơ tại Washington vào tháng Mười. Tin này đến - giữa thời buổi chữ nghĩa bị giản lược thành khẩu hiệu, bị cuốn theo dòng truyền thông ồn ã, chớp nhoáng - như một tín hiệu ngược dòng: thơ vẫn còn giữ vững chỗ đứng riêng của nó, như thân xác vẫn còn linh hồn.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Khi chính quyền Trump quyết định rót tiền mua 10% cổ phần Intel, Washington đã không chỉ gửi tín hiệu can thiệp cho một ngành chiến lược, mà còn ngầm tuyên bố rằng nước Mỹ đang thử một công thức mới: “tư bản lai.” Đây không còn là thị trường tự do tuyệt đối như thời các ông trùm thép, cũng chưa phải công hữu hóa kiểu quốc gia hóa toàn bộ. Đó là một hình thức đồng sở hữu, nơi chính phủ trở thành cổ đông trong các doanh nghiệp tư nhân để vừa kiểm soát vừa chia phần lợi nhuận.
Hoa Kỳ đang chứng kiến sự trở lại đáng lo ngại của bệnh sởi, hơn hai thập niên sau khi căn bệnh này từng được tuyên bố loại trừ. Tính đến nay, đã có hơn 1.300 ca sởi được xác nhận và ba ca tử vong trong năm 2025, mức cao nhất kể từ năm 1992, theo bài viết của Gina Kolata, đăng trên New York Times ngày 20 tháng 8 năm 2025, cập nhật 25 tháng 8. Giới y tế so sánh tình hình hiện nay với mùa đông 1990-1991, khi dịch sởi lan rộng khắp nước Mỹ. Khi ấy, Justin Johnson, 12 tuổi, là một trong 13 đứa trẻ trong một gia đình ở Philadelphia. Cậu nhiễm sởi đầu tiên, rồi bệnh lan sang các anh chị em. Hai người em gái của cậu, Monica và Tina Louise, đều chết trong vòng năm ngày. Gia đình Johnson là thành viên một giáo phái không chích ngừa, và cũng như nhiều gia đình khác, họ coi cái chết là “ý Chúa.”
“Có những ngày tôi mở máy tính và thấy mình phụ trách hơn ba trăm hồ sơ. Tôi biết ngay rằng mình sẽ không bao giờ có thể đọc hết, chứ đừng nói đến việc điều tra công bằng.” – Một nhân viên Văn phòng Dân Quyền (OCR) xin giấu tên, trả lời Washington Post tuần này. Theo ký giả Laura Meckler viết trên tờ Washington Post vào đầu tuần, Văn phòng Dân Quyền (OCR) thuộc Bộ Giáo Dục đã đổi hướng toàn diện dưới quyền Tổng thống Donald Trump. Nếu trước đây cơ quan này tập trung bảo đảm cơ hội bình đẳng cho học sinh da màu và những nhóm dễ bị thiệt thòi, thì nay trọng tâm lại dồn vào các cáo buộc rằng học sinh chuyển giới và học sinh da màu đang được hưởng “ưu thế bất công.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.