Thảnh Thơi Đường Ngộ
Ta xách dù mà không đội
Chiếc mũ từ lâu bèo nhèo
Đi ra áo quần thẳng thớm
Chờ nghe chiếc lá bay vèo
Bay đi vàng nâu tím lục
Giữ màu trắng cho hương thôn
Hàng cây bạch dương trước ngõ
Lâu lâu cạ một nỗi buồn
Như giày rách như tay nải
Quai đời một nách sương hoa
Rồi cứ đi. năng đi. mãi
Vòng vo. cũng lại chốn nhà
Thì chim từ quy vẫn hót
Giục sương lam rải bóng hồng
Mùi thanh tân của gió biếc
Bợn lòng. mô phật. trầm luân
)+(
h o à n g x u â n s ơ n
21. tháng mười, 25
*
Nhẫn nại
không gian nhỏ
chuyển màu đỏ sẫm
mùa thu mang lại âm thầm
góc lòng thu hẹp
cơn mưa thanh tẩy những đợi mong
bức họa tường dây lá đỏ
buồn theo sương gió
xiêu lòng bờ quá khứ
trăm ngàn thi ảnh như giả bộ
vẽ vời nhan sắc qua nhanh
quán tính của trăm ngàn phế thải
căn phòng đầy bụi
độ lượng trần gian rải dưới chân
tháng năm khao khát
qua cầu mấy độ phân vân
nhẫn nại mùa thu tan vào tĩnh lặng
chiều tàn em đi về hoa lá
những điều mang lại từ câu chữ
treo lên đỉnh ngọn
thơ ca ngợi vẫn xanh non
thy an
tàn thu 2025
*
Buổi trưa ấy
Buổi trưa ấy qua đời ta rất lạ
Cành cây xanh sáng mãi thật dịu kỳ
Gió thốc tháo trên tầng cao khí quyển
Em mơ hồ thương nhớ đến mê ly
Có phải ta vừa đi qua cơn sóng
Giữa dòng đời tụ-hợp-chia-tan
Trăng khuất dấu và sao lặng nín
Em đi vào cõi sống hoang mang
Buổi trưa ấy đứng dưới tầng mây thấp
Em-xênh-xang-áo-mão-cống-xang-xề
Trưa nắng quái chói lòa nghe mê mệt
Lặng ôm đàn ngồi khóc thỏa thuê
Buổi trưa ấy đúng là trưa thế kỷ
Có nắng trong xanh có ngất ngây tình
Ta cúi xuống trao em cành nguyệt quế
Bỗng thấy mình thành cát sạn, sinh linh
Trưa hôm ấy đúng là trưa yêu dấu
Em và trưa giữa phố thị say mềm...
Trần Yên Hòa

