Hôm nay,  

Cộng Hòa và Những Ngôi Sao Mới

8/24/201100:00:00(View: 6645)

Cộng Hòa và Những Ngôi Sao Mới

Vũ Linh

Cộng Hòa vẫn còn mò đường đi...

Cuộc chạy đua vào Nhà Trắng bắt đầu sôi động bên Cộng Hòa. Tổng cộng trên nửa tá ứng viên. Nhưng chưa là danh sách cuối cùng. Chẳng hạn như bà cựu Thống Đốc Alaska Sarah Palin, hay cựu Thị Trưởng Nữu Ước Rudy Giuliani vẫn còn ngấp nghé, hay cựu thống đốc Minnesota Tim Pawlenty đã rớt đài. Rồi Thống Đốc Texas Rick Perry vừa nhẩy vào cuộc.

Nhìn vào hiện tại, ta thấy một bức tranh khá lạ lùng: sự nổi bật của bà Michele Bachmann và ông Perry.

Bà Bachmann là dân biểu liên bang của Minnesota từ 2007. Trước đó, bà là nghị sĩ tiểu bang từ 2001. Bà năm nay 55 tuổi, xuất thân từ một gia đình tin lành trung lưu theo Dân Chủ. Thời sinh viên, bà tích cực vận động cho TT Jimmy Carter. Nhưng rồi bà nhìn thấy chính sách kinh tế của TT Carter hoàn toàn thất bại, và Dân Chủ cũng là đảng cho phá thai tự do. Bà bỏ Dân Chủ đi vận động cho ứng viên Ronald Reagan của Cộng Hoà, lấy chồng có năm con và hơn hai chục "foster child": thuần thành, ngoan đạo, chống phá thai... 

Bà Bachmann giống như chị em sinh đôi với bà Sarah Palin. Cả hai đều trẻ, đẹp, sắc xảo, có biệt tài ăn nói và xách động đám đông. Cả hai cũng đều có quan điểm bảo thủ cực đoan, chống sưu cao thuế nặng, chống Nhà Nước vú em. Nhưng Bachmann nổi tiếng là bạo miệng hơn xa Sarah Palin. Bà chỉ trích TT Obama một cách cực kỳ hữu hiệu. Bà cũng khác Sarah Palin ở điểm nắm vững các vấn đề chính trị, trả lời thông suốt những câu hỏi hóc búa có tính cách gài bẫy của truyền thông cấp tiến.

Chuyện bà Bachmann là bảo thủ, được Phong Trào Tea Party nhiệt tình ủng hộ, ai cũng biết. Nhưng gần đây, khi bà tuyên bố ra tranh cử đại diện cho Cộng Hòa trong kỳ bầu cử tổng thống năm tới, thiên hạ vẫn ngạc nhiên vì tham vọng có vẻ hơi lớn của bà. Nói chung, chẳng ai coi bà là một ứng viên nặng ký. Một nữ chính khách bảo thủ khác – bà Palin - trước đây xuất hiện trên chính trường cũng đã bị coi như võ sĩ hạng lông, vừa thượng đài đã bị truyền thông cấp tiến đánh tơi bời và bươi móc mọi chuyện. Việc Bachmann tranh cử không có gì đáng nói, mà trái lại mang tính tiêu khiển, cho cuộc bầu cử một tý hương vị giữa đám đực rựa xồn xồn, toàn là mặc áo vét mầu xanh đậm với cà vạt đỏ, giống nhau như đúc, chán phèo.

Tháng Sáu vừa qua, bà tham gia tranh luận trên truyền hình với nửa tá chuẩn ứng viên chán phèo của phái nam. Chẳng mấy ai để ý. Thế rồi thiên hạ bật tỉnh. Qua các thăm dò, bà Bachmann là người đại thắng trong cuộc tranh luận. Trong khối những bóng mờ đó, bà nổi bật như là người nói hay nhất, có ý kiến sáng tạo nhất, kích động thiên hạ mạnh nhất, và đả kích TT Obama nghe… sướng tai nhất.

Đầu tuần qua, tại Iowa đã có tranh luận lần thứ nhì, và lạ lùng thay, bà Bachmann cũng lại được đánh giá như người thắng lớn, hạ hết cả mấy đấng mày râu địch thủ.

Rồi cuối tuần qua, tiểu bang Iowa mở cuộc bầu bán chính thức đầu tiên để tuyển lựa ứng viên sẽ tham gia vào cuộc bầu nội bộ thực sự đầu năm tới. Bà Bachmann đại thắng, về đầu, hạ hết các đối thủ, kể cả cựu thống đốc Massachusetts, Mitt Romney là người đang dẫn đầu phiá Cộng Hòa.

Việc bà Bachmann nổi lên có thể là tin mừng cho khối bảo thủ cực đoan, nhưng chưa chắc đã là tin vui cho đảng Cộng Hòa. Dân Mỹ nói chung có khuynh hướng ôn hòa, nên thường không bầu cho các thành phần cực đoan. Vài tờ báo đã cho chiến thắng của bà Bachmann tại Iowa cũng là chiến thắng của TT Obama vì bà sẽ là đối thủ yếu nhất của ông.

Cho đến nay, chẳng ai đoán trước bà Bachmann sẽ là lửa rơm hay tương lai thực sự của Cộng Hòa. Nhưng chuyện bà nổi bật quả đã là chuyện lạ rồi.

´´´

Tuần vừa qua, Thống đốc Texas, Rick Perry chính thức ra tranh cử.

Việc ông Perry nhẩy vào cuộc đã thay đổi cục diện bên phiá Cộng Hòa, trực tiếp đe dọa tất cả các ứng viên Cộng Hòa, từ bà Bachmann cho đến ông Romney. Hiện nay, Perry là ngôi sao sáng giá nhất của đảng Cộng Hòa. Ông Perry có nhiều đặc điểm:

- Bảo thủ được cả đảng Cộng Hòa cũng như Phong Trào Tea Party ủng hộ.

- Nhân vật mới, không dính dáng đến không khí chính trị ô nhiễm của thủ đô mà dân Mỹ đang quá ngán sợ.

- Có kinh nghiệm sau mấy chục năm làm dân biểu, bộ trưởng, thống đốc một trong những tiểu bang lớn nhất Mỹ, đứng đầu khối các tiểu bang bảo thủ miền Nam.

- Trong khi nước Mỹ dưới TT Obama bị khủng hoảng kinh tế liên tục thì Texas lại dẫn đầu cả nước về thành quả tạo công ăn việc làm. Trong hai năm qua, Texas đã tạo việc mới cho hơn 300.000 người. Trong mười người mới tìm được việc làm trong hai năm qua, thì đã có bốn người ở Texas, và sáu người ở 49 tiểu bang còn lại. 

- Texas cũng là tiểu bang không bị khủng hoảng địa ốc, giá nhà vững vàng hơn tất cả các nơi khác, vì luật cho vay mua nhà gắt gao hơn các nơi khác.

- Texas là một trong chín tiểu bang không thu thuế lợi tức cho tiểu bang mà vẫn cân bằng được ngân sách, cũng là một trong những tiểu bang ít nợ nhất.

- Trong khi tại Cali, Nữu Ước và các tiểu bang kỹ nghệ vùng Đại Hồ, thiên hạ đang lũ lượt trao nhà cho ngân hàng để di tản đi nơi khác vì đời sống đắt đỏ và việc làm khó kiếm, thì Texas đã thu hút cả ngàn người đến tiểu bang mỗi ngày vì thành quả kinh tế của thống đốc Perry.

Thống đốc Perry có bất lợi là người kế nhiệm TT Bush. Lại một ông cao bồi bảo thủ Texas làm người ta nhớ đến Bush mà có nhiều người bị dị ứng nặng. Nhưng đây không phải là khó khăn lớn. Ông Perry trước đây là phó thống đốc khi Bush làm thống đốc, sau đó lên thay thế Bush khi Bush dọn về Tòa Bạch Ốc. Nhưng ông cũng được tiếng là người… chống Bush từ đầu. Không ai có thể nói ông là Bush tái sanh hết. Và vừa xuất hiện với mấy câu đả kích chánh sách nới lỏng tiền tệ của Ngân hàng Dự trữ Liên bang, Perry bị các cận thần cũ của ông Bush mắng cho tơi tả!

Một bất lợi khác nữa là Texas đứng gần cuối bảng trong trình độ giáo dục, và đứng gần đầu bảng về số người không có bảo hiểm y tế. Cả hai điểm đã được giải thích bằng việc có rất nhiều di dân Mễ sống tại Texas. Phe Dân Chủ bảo đảm sẽ chĩa mũi dùi vào hai vấn đề này.

Thống đốc Rick Perry sanh năm 1950, xuất thân từ một gia đình trồng bông vải (cotton) từ nhiều đời trong một tỉnh nhỏ của Texas. Tốt nghiệp về chăn nuôi gia súc của đại học Texas A&M, chứ không từ một đại học ưu tú loại Ivy League, sau đó gia nhập không quân, từ chức khi là đại úy. Ông tham gia chính trường khi đắc cử dân biểu Dân Chủ của tiểu bang năm 1984. Năm 1988, ông là Chủ Tịch Ủy Ban Vận Động Tranh Cử Tổng Thống của Al Gore tại Texas. Năm 1989, ông bỏ Dân Chủ, theo Cộng Hoà. Năm 1990 ông đắc cử Ủy Viên Canh Nông – tương đương với Bộ Trưởng - của Texas. Năm 1998, ông đắc cử phó thống đốc và năm 2001 ngồi ghế thống đốc thay thế TT Bush. Ông là thống đốc lâu đời nhất hiện nay của Mỹ, đã đắc cử ba lần, dựa trên thành quả kinh tế nêu trên.

Ông Perry trực tiếp đe dọa bà Bachmann vì cũng bảo thủ nhưng ít cực đoan hơn mà lại có kinh nghiệm thực tế của hành pháp. Ông cũng đe dọa luôn ông Romney vì tuy trước đây theo Dân Chủ, nhưng có lập trường và thành quả bảo thủ thật sự trong khi ông Romney vẫn bị nghi ngờ là cấp tiến nằm vùng vì trước đây là thống đốc tiểu bang cấp tiến nhất Mỹ, lại bị dính chấu vì ban hành luật bảo hiểm y tế chẳng khác gì kế hoạch của TT Obama.

Ông Perry chẳng những là ứng viên nguy hiểm nhất cho các ứng viên Cộng Hòa khác mà cũng là người đe dọa TT Obama mạnh nhất, vì khuôn mặt mới mẻ của ông và nhất là vì thành quả kinh tế của ông. Đó là điều mà tất cả cử tri Mỹ chú ý khi nước Mỹ đang đi vào khủng hoảng kinh tế.

Nhưng mà dù TT Obama là người với khả năng kinh bang tế thế đáng xét lại thật, nhưng không ai phủ nhận ông là một chính khách có tài vận động tranh cử - tài ăn nói và hứa hẹn - ít người sánh kịp. Rất nhiều người vẫn thích ăn bánh vẽ. Không dễ thắng đâu.

Phản ứng của phe Dân Chủ rất mau lẹ. Giới truyền thông “lề phải”, từng bị chỉ trích đánh bà Palin quá đáng, bây giờ quay qua bà Bachmann. Bà được đưa lên mặt báo Newsweek. Nhưng việc làm của Newsweek bị coi là hành động… đểu cáng. Lựa một bức hình trông rất tệ của bà Bachmann đang trợn mắt, kèm theo cái tựa lớn “Nữ Hoàng Của Giận Dữ” – The Queen of Rage. Trước đây, Newsweek cũng cho bà Palin lên trang bìa, mặc quần cụt không thể ngắn hơn. Thông điệp của Newsweek: bà Palin rất sexy, chân dài đùi đẹp nhưng không có óc. Bà Bachmann thì điên. Tổ chức cấp tiến cực đoan chuyên tranh đấu cho nữ quyền National Organization for Women – NOW - cũng phải chỉ trích Newsweek là khinh thường và kỳ thị chính trị gia phái nữ.

Paul Begala, cựu cố vấn của TT Clinton thì lên tiếng nhận định ngay ông Perry là người “không có óc” (lack of brain). Đúng theo chiến thuật sở trường của phe cấp tiến, luôn luôn mô tả chính khách Cộng Hòa như một đám cà đụt, so sánh với toàn là đỉnh cao trí tuệ nhân loại bên Dân Chủ. Ký giả Charles Blow viết trên New York Times, mô tả tất cả các ứng viên Cộng Hòa chỉ là một đám chẳng biết trời trăng gió cuội gì hết (a crop of Know-Nothings).

Những đả kích này chỉ mới là màn đầu, loại ăn chơi lót dạ của mùa tranh cử.

´´´

Hậu thuẫn của TT Obama trên toàn quốc đã xuống mức thấp nhất từ ngày nhậm chức, 39%, so với 54% chống theo thăm dò Gallup mới nhất. Trong khi hậu thuẫn trong khối những người có nhiều hy vọng đi bầu chỉ còn là 31%, cũng là thấp kỷ lục. Có 51% cho rằng TT Obama không xứng đáng được bầu lại. Thăm dò của Gallup giữa tháng Bẩy cho thấy TT Obama sẽ thua ứng viên Cộng Hòa – bất cứ ứng viên nào – quãng tám điểm 39% - 47%.

Trong sáu tuần qua, Dow Jones đã rớt xấp xỉ 2.000 điểm, hay như một độc giả cao minh diễn giải, làm kinh tế Mỹ đã mất gần 2.500 tỷ. Lại một kỷ lục của tổng thống nhiều kỷ lục. Tuần lễ thứ nhì của Tháng Tám, có thêm 9.000 người mới thất nghiệp. Tỷ lệ dân Mỹ mãn nguyện với cuộc sống hiện nay: 11%. Tỷ lệ ủng hộ chính sách kinh tế: 26%.

Nguy hiểm nhất cho TT Obama: chỉ có 54% dân da màu cho rằng chính sách của tổng thống đã phục hồi kinh tế. Năm 2008, ứng viên Obama nhận được 95% phiếu của dân da màu. Bà dân biểu da màu Dân Chủ Maxine Waters gay gắt kêu gọi cử tri da màu đặt vấn đề job với TT Obama. Mức thất nghiệp trong khối da màu là 16%, có khi lên tới 20% tại trung tâm vài thành phố lớn như Detroit, vượt xa mức trung bình cả nước là 9%.

Có người lý luận TT Obama bị chống đối - trong đó có cả kẻ viết này – vì là… da đen. Với cách lý luận này thì phê phán một tổng thống da đen là đồng nghĩa với kỳ thị! Khi nữ dân biểu da đen Maxine Walters của đảng Dân Chủ tại Los Angeles than phiền về TT Obama, bà có là người kỳ thị không"

Thật ra, thiên hạ ai cũng vậy, chỉ có một ưu tư là đời sống của mình, job, nhà cửa, tiền chợ, tương lai con cái. Chỉ cần tổng thống nào bảo đảm được những chuyện này là chúng ta hoan hô. Có là gốc Phi Châu, Ấn Độ, hay Căm-Pu-Chia, cao bồi Texas hay lính thợ Ohio, đàn ông, đàn bà, hay nửa nạc nửa mỡ, cao hay lùn, gầy hay mập, thì ăn thua gì"

Một tuần trước đây, khi đi vận động tại Iowa, TT Obama tuyên bố “Chúng ta đã phục hồi kinh tế, nhưng trong sáu tháng qua gặp hàng loạt chuyện xui xẻo ” (We had reversed the recession,… but over the last six months we've had a run of bad luck).

Tổng thống là người lãnh đạo cả nước, quyết định mọi chuyện, mà bây giờ tình hình rối tung, tổng thống hết chỗ đổ thừa, bây giờ đổ thừa là tại xui" Chuyện lãnh đạo quốc gia là chuyện hên xui may rủi" Thế thì không hiểu TT Obama có nghĩ là TT Bush trước đây cũng bị “bad luck” khi gặp vụ 9/11, Katrina, khủng hoảng gia cư, khủng hoảng ngân hàng,… không"

Kẻ viết này, hay các anh thầy bàn nhăm nhi ly cà phê, có thể bàn chuyện số mạng, chuyện hên xui, chứ người lãnh đạo cả nước – có thể nói cả thế giới - làm sao có thể viện cớ hên xui được" Như vậy kẻ viết này cũng làm tổng thống được, ăn thua là hên xui thôi.

TT Obama hiện đang nghỉ hè tại bãi biển đắt nhất thế giới là Martha's Vineyard, trên một hòn đảo của triệu phú, tài tử Hollywood, và tài phiệt Wall Street, đều là những bạn thân của tổng thống của dân nghèo. Hai ông bà đi hai chuyến máy bay khác nhau, ở trong biệt thự 55.000 đô một tuần, chưa kể chi phí cho cả trăm tùy tùng, do chúng ta hồ hởi đài thọ. Vấn đề không phải là tổng thống không được nghỉ ngơi, mà là thời điểm và địa điểm. Bây giờ, trong lúc dầu sôi lửa bỏng với hơn 15 triệu người xếp hàng xin tiền thất nghiệp và tiền foodstamps, có phải là lúc đi nghỉ khỏe tại bãi biển của tụi tư bản bóc lột không"

Xin quý độc giả đừng hiểu lầm, kẻ viết này cho rằng như vậy cũng tốt thôi. Nếu TT Obama đi nghỉ hè luôn, đừng trở về Nhà Trắng nữa thì biết đâu còn tốt hơn nữa"

Nói chuyện nghiêm chỉnh hơn, Cộng Hòa vẫn còn mò đường đi.

Dân Mỹ thường cho tổng thống hai nhiệm kỳ để có thời giờ “làm chuyện lớn”, trừ phi quá bết bát như Carter thôi. Có thể dân Mỹ sẽ cho TT Obama thêm thời giờ vì đã thấy rõ ông không phải là Đấng Tiên Tri với phép màu vạn năng nữa. Sẽ cần thời gian để loay hoay tìm cách chữa bệnh. Giao việc chữa bệnh cho Cộng Hòa thì còn phải chờ coi toa thuốc của mấy ông bà này như thế nào. Cho đến giờ, toa thuốc chưa thấy đâu. Nếu ông bà Cộng Hòa nào đưa ra được toa thuốc hữu hiệu, trong khi tình trạng kinh tế ngày càng lún bùn, thất nghiệp vẫn 9%, giá xăng leo lên năm đô, cuộc diện sẽ thay đổi và cuộc chạy đua năm tới sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Cái ghế của TT Obama có nhiều hy vọng sẽ còn ba chân. (21/8/11)

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả được đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.

Reader's Comment
8/27/201120:22:02
Guest
Gửi ban Biên-tập Việt-Báo ! Chân thành cám ơn BBT Việt-báo đã có quyết định sáng suốt về cách điều hành diễn đàn : "Vừa duy trì tính trong sáng của diễn đàn và lại vừa phát huy tính "tự do" phát biểu lành mạnh". Qua kinh nghiệm bản thân, tôi thấu hiểu những nỗi khó khăn của người điều hành Diễn đàn và tôi cũng đã nhận rõ một ID Address đã dùng nhiều tên hiệu khác nhau khi góp ý(nhiều góp ý trùng hợp nhưng lại mang tên hiệu khác nhau), với mục đích : 1/Tung "hoả mù"để đọc giả tưởng rằng, có nhiều đồng thuận với họ. 2/, Dùng thế "liên hoàn", "xa luân chiến" để qui chụp lên án những góp ý hay những bài viết không cùng quan điểm và lập trường với họ. Một lần nữa chân thành cám ơn và Chúc Việt báo mạnh tiến .Vubinh
8/29/201120:34:53
Guest
Nếu bầu cử TT vào thời điểm này thì chắc chắn TT Obama sẽ thua vì kinh tế quá tệ, thêm nữa các biến chuyển chính trị dồn dập trên thế giới trong vài tháng qua ,như vụ Do-thái, Palestine, Syria, Lybia v.v đã khiến dư luận Mỹ quan ngại về một thế giới bất ổn trong đó Mỹ có vai trò tích cực. Tuy nhiên từ nay tới ngày bầu cử (11/2012) còn nhiều và đủ thời gian để TT Obama có thể điều chỉnh sách lược tranh cử và đưa ra một vài chính sách mới về kinh tế, nhất là tìm Job cho cả triệu người thất nghiệp. Nếu cách đây hai năm Ông có vẻ "bằng chân như vại" vì có nhiều người còn tin tưởng ủng hộ Ông thì giờ đây Ông phải cật lực làm việc nhiều hơn nũa để vớt vát lại uy tín đã mất do bởi Ông là người "không tự biết mình". Chúc Ông gặp may mắn (No bad luck). Vubinh
8/29/201120:09:31
Guest
Bàn về một số Ứng cử-viên Sơ-bộ thuộc đảng Công-hoà, tôi nhận xét Ông Rick Perry (thống-đốc Texas)có vẻ chững chạc nhưng nghệ thuật "nói trước dân chúng" không bằng Ông Romny, còn Bà Bachmann nói trôi chảy nhưng lại hơi nhiều (phận Nữ mà). Đôi lần Bà còn nói "trật" nữa . Tuy nhiên tôi thấy họ đều có cái "can đảm" của một Chinh-trị-gia là "điếc không sợ súng". Tôi cũng cảm thấy quan ngại là có nhiều Vị chuẩn Ứng-cử-Viên "cố gắng" tối đa, nhưng tiền bạc lại ít ỏi, trong khi "đối thủ chính" là TT Obama có cả ngàn triệu ( một tỷ dollars) trong tay. Hy vọng đảng Công-hoà sẽ chọn một "con gà" gáy ít thôi và chăm chú làm việc hết mình cho Dân nhờ. Chúc các Vị thành công. Vubinh
8/26/201101:15:53
Guest
Vubinh noi: " khi một Chính-tri-gia luôn luôn vỗ ngực xưng danh là tranh đấu cho "Ngừơi Nghèo",với khẩu hiệu tranh cử"Thay đổi, có thể"và lại chủ trương "Yêu cầu người Giầu san sẻ cho người Nghèo" thì cái cách thức hưởng thụ "cao sang "

Ong lam on doc ky nhe, toi viet :" 1. TT Reagan lấy vacation 25 ngảy 1 lần trong khi tỉ lệ thất nghiệp trên 10%.

2. Bush con đến Texas Range nghĩ vacation 77 lẩn, tổng cộng là 459 ngày. Chưa tính đi vacation chỗ khác. Đi Olympic 2008 Trung Cong mang theo 600 cận vệ trong khi Mỵ bị khủng hoảng."

Ti le that nghiep thoi Reagan la 10% thi nen di vacation sao?????
Di xem olympic trong khi the gioi phan doi Trung Cong va My bi khung hoang kinh te la nen di sao???

============
IP Address: ...27.84.151
8/26/201117:56:44
Guest
Không biết là những ông bà nghị thuộc Đảng Cộng hoà muốn tranh cử chức tông tông Hiệp Chủng Quốc nay mai thì vị nào đáng mặt "anh hào" không đây ? Cũng mong sao được một vị nào tài ba lỗi lạc được Đảng mình đề cử để phân tài cao thấp với vị tông tông đương nhiệm , cho cuộc bầu cử thêm thập phần hồi hộp gay cấn . Chứ như không phải như xứ VN xã nghĩa , từ ông chủ tịt đến ông tể tướng , ông nào cũng được đám nghị gật " nhất trí thông qua " với việc đắc cử hơn chín mươi nhăm phần trăm phiếu bầu thì quả thật là trò hề kệch kỡm . Kiểu đó bên xứ Huê kỳ thì dân chúng hùa nhau...bóp mũi cũng đủ toi mạng !
Còn số phận tông tông Ba Hà Mã nhà ta có được tái cử hay bị "lọt đài" thì sang năm sẽ hạ hồi phân giải , chứ ta đừng nên trù ẻo ông ta yểu mệnh giả dụ như bị sóng thần cuốn trôi mất xác khi đi tắm biển , thì ông ta chẳng còn cách nào quay trở lại toà Bạch cung mà thôi ! Chứ ông ta còn sống nhăn răng thì ổng phải quay về " mái nhà xưa " chứ chẳng lẽ thấy công việc lãnh đạo quốc gia nhiêu khê phiền toái quá , lại vội " cáo lão quy điền " thì thiên hạ cười vào mặt cho , chẳng giấu đi đâu được !!! Cứ để ông ta có cơ hội tái tranh cử đặng tranh hùng với đám quần hùng thuộc Đảng Cộng hoà cho vui nhà vui cửa , chứ như nhảy " sô lô " hoài thì cuộc đời còn thú vị gì nữa đâu hỡi các bạn đồng hương ???
Còn chuyện chúng ta cứ sa sả mắng nhiếc kẻ cầm quyền trong lúc " trà dư tửu hậu " khi ngồi chung với bọn " thầy bàn " thì hoá ra chúng ta lại trở thành những " chính khách sa lông " đó ru ???
8/27/201114:14:50
Guest
ONG VU LINH THÌ CỰC HỮU, Viết tầm bậy . Trong khi Viet bao ủng hộ ông ta và lên án những người GÓP Ý trái ngược với ông ta với IP Adddress: ...27.84.151. Bye bye Tự khen tự ủng hộ đi nhé, ai mà thèm góp ý nữa. CHÓ VỚI ĐỒ NGU MỚI ĐỌC VIET BAO, VIET BAO LÀM NHƯ HỌ KHÔNG BIẾT TIẾNG MỸ, VIET BAO ĐỒ NGU

================
IP Address: ...27.84.151
Chúng tôi chỉ làm việc của người admin, chúng tôi nhận thấy từ một IP Address dùng nhiều tên rất khác nhau dễ làm ngộ nhận cho bạn đọc góp ý, trong việc giúp bạn đọc có thêm thông tin, rộng đường dư luận chúng tôi buộc lòng phải thông báo chuyện này, để bạn đọc dễ nhận dạng trong trường hợp một người dùng nhiều tên khác nhau đễ tạo lầm lẫn.

Trên nguyên tắc mỗi người trươc khi muốn góp ý thì phải ghi danh, chúng tôi đã tạo sự dễ dàng là không cần ghi danh vẫn có thể góp ý, tuy vậy vẫn có người lợi dụng sự dễ dàng này tạo nhiều tên khác nhau, tạo sự rối loạn không cần thiết.

Rất mong mọi người học hỏi được sự tự trọng và tự giác của xứ cờ hoa.
Tự tôn trọng mình, mọi người sẽ tôn trọng.
Không nên "tự" hạ thấp bản thân bằng cách dùng ngôn từ "thiếu giáo dục".

Lần sau ngôn từ có vẻ "thiếu giáo dục" sẽ được xóa bỏ.

VB Admin
8/26/201120:01:24
Guest
Gửi bạn Loan-Ngo ! Từ nay tới ngày bầu cử còn nhiều thời gian và còn nhiều biến động, cho nên quan tâm làm chi cho mệt xác. Đến giờ này , chúng ta chỉ thấy hai võ-sĩ trên võ đài còn đang " dò chân dò cẳng nhau", đấm đá vài đòn phủ đầu để chờ đối thủ "mệt đừ" rồi sau đó "nockout". Chờ xem. vubinh
8/26/201119:49:37
Guest
Trong buổi lể tuyên thệ nhậm chức Tổng thống, Ông Chù-tịch Tối cao Pháp-viện Hoa-kỳ yêu cầu vị Tân Tổng-thống đặt tay phải trên cuốn Thánh-kinh và lặp theo Ông Chủ-tịch TCPV những lời thề trước Quốc-dân . Một trong những lời "thề thốt" ấy ,như là :" Nhận trách nhiệm và hoàn thành trách nhiệm được nhân dân Hoa-kỳ trao phó". Lời thề này rất quan trọng là bởi vì hàm ý nhắc nhở vị Tổng-thống tại nhiệm phải có tinh thần dấn thân phục vụ ,quên bản thân mình, quên tư lợi và lo cho sự an nguy của người dân, hay nói cách dễ hiểu hơn là :" Không đổ thừa, đổ lỗi, đổ tội cho bất cứ ai, nếu gặp thất bại". Chúng ta còn nhớ, trong thời gian tranh cử, các vị chuẩn TT đều có nhiều thời gian để học hỏi và tim hiểu về mọi bước thăng trầm của quốc gia : Đối nội cũng như đối ngoại. Và trước nhiều ngày tuyên thệ nhậm chức, vị Tân TT còn được TT tại nhiệm gặp gỡ ,trao đổi về mọi vấn đề mà vị TT tương lai cần phải thấu triệt . Chúng ta cũng được biết rằng, vào thời khủng hoảng tài chính năm 2008, TT Bush cũng đã mời hai Ứng-cử-viên TT là TNS Obama và Mcain t1ơi Whitehouse để thông báo và trao đổi ý kiến về tình hình khủng hoảng tài-chính , không những tại Mỹ mà còn toàn thế giới. Vậy thì ,TT Obama và phe phái của Ông không thể nại lý do để chữa cháy cho thất bại của mình. Vubinh
8/26/201118:50:01
Guest
Gửi Tina-Nguyen ! Xin đọc kỹ phần góp ý của tôi, trứơc khi phản biện . Cám ơn Tina. vubinh
8/26/201118:42:37
Guest
Trong 3 ngày Bus tour gọi là "thăm dân" cho biết sự tình, TT Obama đã dừng chân tại Tiểu-bang Iowa và trong buổi họp Dân, một Nữ cử-tri đã hỏi Ông (TT Obma) như sau :" Khi Ông là ứng cử-viên Tổng-thống năm 2008 Ông đã tạo cãm hứng cho nhiều người Mỹ. Nhưng từ một năm trở lại đây, Ông đã thoả hiệp những nguyên tắc mà chúng tôi tin cẩn. Cái gì đã ngăn cản Ông không chọn hướng đi cứng rắn hơn với người Cộng-hoà ?" Tôi xin phép để trả lời cho câu hỏi ấy của Bà là : Cái đã ngăn cản TT Obama không chọn hướng đi cứng rắn hơn là bởi vì "Cái ghế Tổng-Thống của Ông". Thực tế "trần truồng" nó là như vậy. Vì đây là "cái ghế" nhiều quyền lực trong tay, cho nên các ngài "chính-trị-gia", khi đã nhảy lên ngồi, thì không bao giờ muốn nhảy xuống cả . Họ có thể "nói trước quên sau"hoặc còn tán tận lương tâm hơn nữa là "đổi trắng thay đen", nhưng không bao giờ quên hay đổi "Ghế".Tệ hại thay ! Vubinh
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.