Hôm nay,  

Hà Nội Những Ngày Cuối Thu

17/11/201300:00:00(Xem: 7635)
Tôi xa Hà Nội năm lên bẩy.

Cái tuổi vừa chớm biết yêu thiên nhiên bốn mùa!

Căn nhà tôi ở khi xưa nằm trên phố Hàng Đào. Con đường này là thiên đàng tuổi thơ, mỗi ngày tôi thức dậy chờ mẹ gọi quà sáng của những bà bán hàng rong rồi thập thò trước cửa nhìn khách bộ hành qua lại. Nhiều lần lòng tôi thôi thúc... tò mò muốn đi về chốn trai thanh nữ tú có trời xanh mây trắng và mầu nước cẩm thạch Hồ Gươm! Thuở ấy, vừa bước ra cổng là đã ngại ngùng, nơi nào cũng xa xôi dù nhà chỉ cách hồ khoảng trăm thước; mỗi khi trốn mẹ một mình thơ thẩn tạt qua hồ Hoàn Kiếm, bao giờ tôi cũng lo âu như chuyến phiêu lưu dài đầy bất trắc.

Mùa đông đến, tôi vui được khoác chiếc áo len mẹ đan, cảm thấy thi vị từ cái ấm áp lãng mạn tuổi đầu đời và thích đi phố để cơn gió lạnh biến làn hơi thành làn khói cuốn dài theo từng bước chân đi... Thế nhưng mùa thu vẫn là mùa quyến rũ nhất vì lòng tôi xôn xao như trò chuyện, tỏ được nỗi niềm riêng của mình với không gian bàng bạc đó! Xa Hà Nội chính là xa cả mùa thu mỗi năm trở lại vào độ tháng mười! Khi yêu mà thất tình thì đối tượng trở thành thiên thu và mong chờ mòn mỏi. Thu trong tôi cũng thế! Niềm hoài cảm ấy khôn nguôi...

Thế rồi tôi lớn lên ở miền Nam, giản dị có hai mùa mưa nắng nhưng mùa thu Hà Nội vẫn mãi vây quanh mỗi khi trời trở gió hay thời tiết lạnh lẽo bất thường. Sau này, buồn nghe những bản nhạc như “ Nhớ mùa thu Hà Nội” của Trịnh Công Sơn hay “Hà Nội ngày tháng cũ” mà nhạc sĩ Song Ngọc tưởng tượng sáng tác lên, tôi biết cảnh thu mưa phùn gió bấc Hà Nội vẫn âm thầm đi bên cạnh cuộc đời và hơn bao giờ hết, tôi mong có ngày được trở về để nghe thu vàng thổn thức giống như lời ca quyến rũ trong âm nhạc.

Yêu là biết đợi chờ rồi cố gắng chờ đợi để thu xếp công việc... Cuối cùng thì tôi cũng đến phi trường Nội Bài giữa tháng 11 năm nay. Chẳng may những cây hoa sữa đã tàn bông vì nơi đây đang độ cuối thu, cành lá còn sum sê mà hương thơm đầu mùa đã tan hết. Biết mình gần như lỡ hẹn với “nàng thu” nhưng muộn vẫn còn hơn không vì trải qua thời gian dài mong đợi nên lòng nhủ lòng, sẵn sàng chấp nhận mọi hoàn cảnh... và như thế, tôi hân hoan sống giữa thành phố cổ vào những ngày cuối thu.

Nhìn mùa thu đi, lòng người ngẫu nhiên trùng thấp vì cảnh vật khắp nơi sẵn một mầu xám tro nhọc nhằn. Hơn nữa, ở thời điểm giao mùa Thu Đông, Hà Nội khô cằn xác xơ vì là “mùa vắng những cơn mưa” nên cây cỏ hai bên đường kể cả gốc bàng lá đỏ và cây hoa sữa trắng, lá đổi mầu vàng nâu trên cành chưa kịp rơi đều phủ một lớp áo ngoài mầu đất bụi tang thương.

Hà Nội ví như cô gái quê ở ngay trung tâm là phố cổ với bờ hồ và cầu Thê Húc mầu huyết dụ... Gái quê lam lũ, khói xe bụi bậm, quên tắm rửa vì trời không mưa nhiều ngày qua thì còn đâu vẻ đẹp quyến rũ của hương đồng cỏ nội? Xe cộ như nước chẩy, nhiều phố trải đất nâu không tráng nhựa nên bụi bay trong không gian mịt mờ.

Khắp nẻo đường trong thành phố, hai vỉa hè đều có những hàng quán. Khách bộ hành chỉ còn biết chọn lựa, hoặc lách qua mặt những thực khách đang gục đầu vào tô bún ăn uống hay là bước xuống lòng đường mà đi! Cái nào cũng khổ vì xe pháo như mắc cửi, tai nạn dễ dàng sẩy ra chẳng thấy lúc nào yên ổn.

Cô gái quê đã bẩn lại còn luộm thuộm, rác rưởi vứt khắp nơi theo tiện nghi và nước dơ với đồ ăn đổ ra đường, may thì mới có quán ăn ở ngay gần miệng cống! Tôi tự hỏi từng đó hàng ăn gánh thêm vào buôn bán trên lề đường nhưng cầu vệ sinh, vòi nước sạch không thêm một cái nào! Thế thì cô gái quê Hà Nội giải quyết ra sao? Hình như nghe có tiếng ai hát vọng ra từ căn nhà nhỏ: “Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi...”

Vấn đề di chuyển ở Hà Nội chắc chắn phải là một vấn đề cấp bách. Giữa đô thị, tâm hồn du khách không còn thảnh thơi để tận hưởng âm điệu thanh vắng và vẻ đẹp nếu có của mùa thu nữa cho dù là vào lúc cuối mùa... Tất cả vang lên tiếng còi xe hơi, kèn xe máy, xe đạp, xích lô... chen lẫn lời bực dọc của khách bộ hành giữa quang cảnh khói xe ô nhiễm nhưng hai bên lề, hàng quán vẫn tấp nập, người ta ăn uống với cả bụi đưòng và ngồi nghỉ ngơi hít thở không khí thải ra từ đủ loại động cơ cộng thêm với khói thuốc lá! Cái lãng mạn không thiết thực trong bài hát “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa” chỉ còn là hình ảnh mỹ miều trong thơ văn. “Quán cóc nào liêu xiêu một câu thơ” khi mà lề đường chật ních hàng quán ăn... tự hỏi làm sao “chầm chậm bước ta về”?

Lên xe, dạo xem cho biết sự tình, vừa đi vừa chụp ảnh bất ngờ chụp cả chàng thanh niên Hà Nội, dáng dấp bảnh bao đang đứng phun vòi nước của mình ngay thanh thiên bạch nhật. Còn đâu tác phong và hình ảnh êm đềm những ngày cuối thu? Quán nhậu đông đúc kẻ ra người vào, vỏ bia ngổn ngang giữa tiếng cười nói ngả nghiêng. Cùng lúc đó, những cô gái trẻ từ quê lên tỉnh đi bán rong, một tay ôm thúng, một tay sách con thơ mời chào. Những đứa trẻ cũng sớm ra đời tranh đua, tuổi thơ đáng lẽ phải đến trường thì lang thang bán vé số và tôi thấy cả vợ chồng người ăn mày, đi hát dạo kiếm cơm trong khung cảnh xã hội ấy.

Tôi yêu Hà Nội bao nhiêu cũng không thể ngậm ngùi khi nhìn thấy một nhóm người ngồi trên vỉa hè quanh tấm vải nylon trải dưới đất, họ buôn bán, cắt phần một con vật vừa mới làm thịt, máu me còn vương vãi với cả bộ lòng, tim, gan, phổi… Rồi lát nữa đây, thịt con vật ấy sẽ đi khắp phố phường, cũng lại bầy bán lẻ tênh hênh trên lề đường không một miếng vải che.

Sự kiện này làm tôi liên tưởng đến con nai ngơ ngác giữa trời thu, bao lâu nay sống hồn nhiên bên cạnh hồn thơ của tôi... nay vô tình đã chết! Người ta đã làm thịt nó... Còn đâu hình ảnh thơ ngây tuyệt vời khi nai vàng đạp trên lá khô làm hồn ta ngây ngất vào mỗi độ thu về? Hình ảnh đời thường chết chóc này đáng lẽ phải đặt phía sau cửa hàng, bây giờ không hiểu có thể vì quá đông đúc mà phải trải cả ra mặt đường? Hẹn mai đây, cũng những còn đường nhỏ vô tri giác ấy sẽ “trả lời cho tôi”?

Tôi đi trong nắng thu, dù vào lúc cuối mùa nhưng vẫn ấm áp, ánh sáng dọi qua khu phố cổ những tia nắng lung linh. Phố cổ thì dĩ nhiên phải cũ nhưng cũ không phải là rách nát. Có nhiều căn nhà bề ngoài chắp vá mảnh tôn, tấm thiếc hay tầng gác siêu vẹo đóng thêm vài ba miếng gỗ ọp ẹp cần tu sửa. Hà Nội nghìn năm Thăng Long nếu muốn giữ mãi được vẻ đẹp cổ kính khi xưa dù bóng thời gian có tàn phai thì tất cả khu phố này phải được chăm sóc bảo trì theo chu kỳ, trồng nhiều cây để khi mùa thu về, lá đổi mầu tạo nên cảnh đẹp và nhất là thảo chương trình di dân vì khắp nơi mật độ dân cư đã quá đông. Tài xế taxi tôi gặp, 8/10 ở tỉnh lên Hà Nội làm việc, hỏi sao Hà Nội không mất đi cái hồn thanh tịnh êm đềm thuở xưa? Thỉnh thoảng một đoàn xe xích lô chở du khách đi quanh phố cổ, nệm và yên xe bọc mầu đỏ chói, sặc sỡ đến đối nghịch với nét cổ kính của cả khu phố lịch sử này.

Tản mạn đến cầu Thê Húc, tôi thấy khách thập phương viếng thăm rất đông nhưng phó nhòm nhiều hơn số cầu nên đa số đều hút thuốc đứng chờ. Bước qua cầu Thê Húc, ai cũng thấy một con cá chép to, nằm ngửa trên mặt hồ, du khách nhìn nó rồi chỉ chỏ than thở nhưng người mình thì chẳng ai bận tâm đến cái xác ươn thối đó! Tiếc thay, ở nơi thanh lịch này có những chi tiết nhỏ thiếu sót chỉ vì dễ dãi hay lười biếng mà làm mất đi cái đẹp của toàn thể.

Tản bộ về lại khách sạn ở đường Nguyễn Hữu Huân, đang suy tư với nỗi buồn khi nhìn mùa thu đi qua thành phố Hà Nội hôm nay... Bất chợt, tôi giật mình khi nghe tiếng sẹt bập bùng tí tách trên đầu, nhiều tia sáng tóe lửa từ trên cao rớt xuống lề đường! Thoáng vài giây, tôi nghĩ dây điện ở cột đèn chạm nổ nhưng khi ngó lên thì mới hiểu, chủ nhà của căn lầu năm tầng đang hàn sì cái lan can sân thượng. Ngậm ngùi với “tiếng thu” Hà Nội tân thời ấy và nếu chẳng may, sắt và lửa có rớt trúng đầu khách bộ hành nào qua lại thì có lẽ cũng chẳng phải là chuyện lớn đáng quan tâm? Nơi đây, con người đã quen làm việc một cách vô trách nhiệm, xuề xòa dễ dãi! May cho tôi vì tai nạn đã không sẩy ra …

Đến đây, biết rõ mùa thu Hà Nội mới, tôi đi về để hết mơ tưởng nhưng chẳng hiểu sao vẫn hy vọng Hà Nội sẽ được quản trị đứng đắn hơn với một ông thị trưởng tài ba liêm chính trong tương lai vì cũng yêu mùa thu Hà Nội như tôi.

Giấc mơ mùa thu Hà Nội êm đềm của thằng bé khi xưa vô tình đã trở thành cơn ác mộng! Phải chăng con người chẳng bao giờ nên tìm lại những ân tình một thời đã mất? Tôi tự hỏi nếu trước ngày về đây, tựa đề của hai bài hát vừa kể ở trên được đúc kết lại thành một ý khi viết về mùa thu Hà Nội chẳng hạn như “Nhớ mùa thu Hà Nội...ngày tháng cũ” thì có lẽ tôi không bị thất vọng và ngỡ ngàng như bây giờ!

Hà Nội đang sửa soạn đón cái rét đầu đông. Đường Cổ Ngư hay Tràng Thi nơi có những cây hoa sữa mang mầu bụi trần ở rất xa nơi này thế mà tôi vẫn ngửi thấy mùi hoa ấy thoang thoảng quanh đây... Giã từ mùa thu Hà Nội, tôi đang đi đến ga Hàng Cỏ lấy chuyến tầu tốc hành xuôi Nam và không hẹn ngày về...

Cao Đắc Vinh (11 / 11)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.