Hôm nay,  

Bạo Động Trắng Đen

09/12/201400:00:00(Xem: 6184)

...có lẽ biểu tình là chuyện phải có để thay đổi quan hệ trắng đen ở Mỹ, thay đổi cách sử xự của cảnh sát...

Năm 2008, dân Mỹ bầu một người da đen với một quá trình trắng tinh làm tổng thống, với một hy vọng lớn nhất: đưa nước Mỹ vào kỷ nguyên đại đoàn kết “hậu kỳ thị”. Thực tế, sáu năm sau, quan hệ trắng đen ở Mỹ đã trở về tình trạng của nửa thế kỷ trước. Dân da đen ào ào xuống đường trên cả nước đòi công lý.

Như tất cả mọi người đều đã tiên đoán, một anh cảnh sát da trắng tại Ferguson đã không bị buộc tội gì sau khi bắn chết một anh da đen. Và cũng như tất cả mọi người đã tiên đoán, dân da đen tại đây ngay sau đó đã nổi loạn, biểu tình, cướp bóc, đốt phá, kể cả nhà thờ trong khu của họ.

Tại sao lại có chuyện tất cả mọi người đã tiên đoán đúng? Chỉ vì đây là câu chuyện tái bản đi tái bản lại. Kịch bản giống hệt nhau: cảnh sát trắng bắn chết da đen, nhưng vô tội, da đen nổi loạn đốt phá cướp bóc chính dân mình. Đã xẩy ra ở Los Angeles, New York, Chicago, Miami, và không biết bao nhiêu nơi khác.

Mà sau Ferguson, vẫn còn nữa. Tuần qua, một bồi thẩm đoàn 23 người ở Nữu Ước đã quyết định không truy tố anh cảnh sát trắng Daniel Pantaleo sau khi anh và ba anh cảnh sát nữa bắt anh đen Eric Garner, kẹp cổ vật anh ta xuống đất, rồi anh ta bị nghẹt thở, chết luôn. Lý do khiến bồi thẩm đoàn không truy tố đã không được công bố, nhưng có tin là tại vì cảnh sát được quyền sử dụng bạo lực kẹp cổ vật anh Garner; chẳng may là anh Garner bị béo phì, cao máu và suyễn nên bị ngộp chết.

Điều đáng nói là cái kịch bản cổ điển đó đã xẩy ra từ cả nửa thế kỷ qua, nhưng Nhà Nước liên bang cũng như tiểu bang, Dân Chủ hay Cộng Hoà, cũng chẳng thay đổi được gì. Không hiểu là không muốn hay không thể hay không biết cách.

Ta thử nhìn xa hơn biến cố Ferguson và Nữu Ước.

Sau khi anh Brown và cả anh Garner bị chết, công tố viên đưa cảnh sát ra trước đại bồi thẩm đoàn để quyết định xem cảnh sát có tội, có thể bị truy tố ra tòa hay không. Kết quả, cả hai anh cảnh sát đều không bị truy tố gì hết. Không đủ yếu tố để truy tố ra tòa.

Theo luật Mỹ, cảnh sát được bảo vệ rất kỹ vì hiển nhiên, không bảo vệ thì họ không thể thi hành nhiệm vụ được trong cái xứ mà gần như ai cũng có súng, và chẳng ai sợ cảnh sát cả. Khi cảnh sát chặn lại, tất cả mọi công dân, bất kể oan hay không, đều bắt buộc phải hợp tác, hay đúng hơn, nghe theo lệnh của cảnh sát một cách tuyệt đối. Khi bỏ chạy, cảnh sát hô đứng yên (“freeze”), là phải đứng yên, cấm nhúc nhích. Kháng cư hay tiếp tục chạy, cảnh sát có quyền dùng bạo lực, hay thậm chí bắn luôn. Đó là luật. Cảnh sát cũng bất khả xâm phạm, cấm không được đụng, đánh cảnh sát, cảnh sát có quyền bắn chết, mặc dù người đánh không có súng hay dao gì. Đó cũng là luật.

Bài học đầu tiên của hai vụ Ferguson và Nữu Ước là đừng bao giờ kháng cự cảnh sát. Đó là luật. Không quan hệ gì đến chuyện kỳ thị màu da, nghèo hay giàu, nhược tiểu hay văn minh. Và luật đó cần thiết để cảnh sát có thể duy trì an ninh trật tự công cộng trong cái xứ cao bồi này.

Dĩ nhiên dân da đen không chấp nhận quyết định của đại bồi thẩm đoàn tha bổng hai anh Brown và Garner.

Truyền thông cấp tiến cũng tiếp đổ dầu vô lửa. Chẳng hạn mô tả anh Brown như là một sinh viên gương mẫu, chuẩn bị vào đại học, tự nhiên vô cớ bị cảnh sát bắn chết. Báo chí lập lại những ca tụng anh Brown của bố mẹ anh, như một đứa trẻ to xác nhưng hiền lành không thể nào làm hại ai, hay đánh ai. Bất kể trong xóm, ai cũng biết anh Brown là xì ke, du đãng, sau khi chết, thử máu có ma túy. Bất kể cảnh sát đã có video quay cảnh trước khi đụng độ với cảnh sát, anh Brown đã vô tiệm chạp phô, lấy một hộp xì gà, xốc áo tính hành hung anh quản lý tiệm, rồi ngang nhiên đi ra tỉnh bơ. Những chuyện này thường bị lờ đi, như thể đó là những chuyện “bình thường” không đáng nói đến, phải chấp nhận vì đối với thanh niên da đen, như vậy là hiền ngoan lắm rồi. Xét cho kỹ, chính cách suy nghĩ này mới là kỳ thị. Bộ trưởng Tư Pháp Holder tỏ ý tiếc là khúc phim trong tiệm chạp phô đã bị xì ra. Nói cách khác, theo ý ông Holder, có những sự thật nên dấu cho kỹ.

Mỗi lần nhắc đến câu chuyện, báo nào cũng đăng “cảnh sát trắng bắn chết thanh niên đen không có súng” (white policeman killed young unarmed black). Một cách diễn tả với nhiều ý nghiã đằng sau.

Có ít nhất hai nhà báo cấp tiến đã viết bài cho rằng lời khai của anh cảnh sát không thể tin được, vì không thể có chuyện anh đen tay trắng dám chạy lại đánh cảnh sát có súng trong tay. Như vậy chắc họ tin chuyện anh cảnh sát có thể ngồi buồn không biết làm gì, vô cớ bắn anh đen chết để giải khuây sao?

Theo thống kê chính thức, năm 2012, có 77 cảnh sát bị giết, trong đó có 30 người da đen là thủ phạm, tức là 40% thủ phạm giết cảnh sát là dân da đen trong khi dân số da đen chỉ chưa tới 12% dân Mỹ. Chuyện dân da đen dám đánh hay giết cảnh sát có súng là chuyện bình thường ở Mỹ, chẳng có gì “không thể tin được”.

Tạp chí TIME đăng một bài bào chữa cho những bạo động tại Ferguson, cho rằng bạo động luôn luôn là mầm móng cho thay đổi xã hội. Chẳng hạn như cuộc bạo động gọi là Tea Party đã là mầm móng cho sự ra đời của Hiệp Chủng Quốc. Hai câu chuyện khác nhau xa. Cuộc nổi loạn của Tea Party (trong đó một số người ào lên tàu buôn Anh, vứt các lố trà xuống biển, không có hỏa hoạn, cướp bóc, cũng chẳng ai bị giết) xuất phát từ việc chống chính sách sưu cao thuế nặng của chính quyền thuộc địa áp dụng cho cả nước. Biến động tại Ferguson xuất phát từ một anh du đãng ăn cắp vặt đánh cảnh sát và bị bắn chết, khó có thể so sánh với cuộc đấu tranh dành độc lập của Hiệp Chủng Quốc. Cho dù là lý luận đúng, cũng không thể viết ra lúc này, vì chỉ là đổ dầu vào lửa, cổ võ cho bạo động, gây thêm đổ máu. Thái độ của TIME chẳng những phe đảng vô lối mà còn là vô trách nhiệm.

Đã vậy, lại còn những chuyên gia xách động, các mục sư Jesse Jackson và Al Sharpton, mỗi lần thấy lửa là vội đổ dầu vào để giữ tên và ảnh của mình trên các mặt báo và màn truyền hình.

Những câu chuyện này sẽ còn được nói đến rất lâu, vì đã thành biểu tượng, mang một ý nghiã rất quan trọng: xung đột trắng đen ở Mỹ vẫn còn là một vấn nạn to lớn cho nước Mỹ này, cho dù một người da đen đã được bầu làm tổng thống. Hay không chừng chính vì một người da đen được bầu làm tổng thống nên mâu thuẫn trắng đen đã bị khơi ra lại?

Phải nói ngay cho rõ: truyền thông và chính khách nói đến chuyện kỳ thị màu da –racism- một cách tổng quát. Nhưng nói vậy không chính xác, mà phải nói huỵch tẹt ra đây là xung đột trắng đen. Hiển nhiên giữa dân da trắng một bên với dân da vàng hay cả dân da nâu, không có vấn đề kỳ thị quá lớn. Hay giữa dân da đen một bên với dân da vàng và da nâu cũng chẳng có xung khắc gì quá đáng. Chỉ có vấn đề giữa dân da trắng và dân da đen thôi. Do đó, nói vấn đề kỳ thị màu da một cách chung chung là không đúng.

Ở đây không có nhu cầu nhắc lại nguồn gốc sâu xa là chuyện nô lệ của những thế kỷ trước, mà chỉ cần nhìn vào tình trạng hiện hữu.

Báo Mỹ trích dẫn thống kê cho thấy số lượng dân da đen bị cảnh sát bắt hay bắn, cũng như số lượng cảnh sát đi tuần trong các khu da đen cao hơn tỷ lệ dân số da đen rất nhiều, để chứng minh cảnh sát trắng kỳ thị, cố tình tìm bắt dân da đen nhiều hơn. Đây là một loại lý luận tréo cẳng ngỗng, lạ lùng nhất.

Tất cả những ai đã sống ở Mỹ đều biết những khu dân da đen sống đều là những khu “lộn xộn” nhất, thiếu an toàn nhất, xì ke ma túy, trộm cướp, bắn giết nhiều nhất. Theo thống kê chính thức, trong 100 người da đen bị giết, thì đã có tới 94 người bị giết bởi một người da đen khác ngay trong khu da đen. Việc cảnh sát đi tuần trong khu da đen nhiều hơn, và dân da đen bị bắt nhiều hơn là chuyện đương nhiên, chẳng liên hệ gì đến màu da, mà thật ra là điều tốt. Nếu không có cảnh sát đi tuần thường xuyên, ai biết được tình trạng an ninh trong những khu đó sẽ như thế nào. Cũng cần biết đại đa số cảnh sát đi tuần trong những khu da đen và bắt dân da đen cũng là cảnh sát da đen luôn.

Một câu chuyện cần lưu ý vì thật sự quan trọng hơn. Tất cả những ai đã có dịp đi Phi Châu, du lịch hay làm việc, đều có thể nhận thấy dân da đen Phi Châu hiền lành, lễ phép, rất ít khi cãi nhau ỏm tỏm ngoài đường, ít khi dùng những lời lẽ chửi thề, văng tục, hay đánh lộn ngoài đường. Trái lại, đại đa số ăn nói nhỏ nhẹ, rất thân thiện, vui vẻ, rất dễ kết bạn. Họ coi trọng tình bạn, rất coi trọng lễ giáo, liên hệ và vai vế gia đình, và có mức tín ngưỡng tôn giáo rất cao.

Dĩ nhiên đã có những cuộc chiến bộ lạc, giết người đẫm máu như ở Rwanda cách đây hai thập niên, hay ở Uganda và Nigeria hiện nay. Nhưng đó là vài nhóm quá khích, bị khai thác, lừa gạt bởi một vài cá nhân nhiều tham vọng quyền hành và quyền lợi.

Nói chung, dân da đen Phi Châu khác rất xa dân da đen Mỹ.

Tại sao cùng màu da, cùng gốc chủng tộc, mà hai cách sống, tính tình hoàn toàn khác biệt? Có phải do văn hoá và xã hội, do điều kiện sống, môi trường, lịch sử Mỹ đã tạo nên những con người hung hăng, coi bạo động là giải pháp cho mọi chuyện không? Nếu dân da đen ở Mỹ bớt hung hãn, sử xự tương đối ôn hòa hơn như dân da nâu hay da vàng nói chung, thì họ có được cảnh sát đối xử nhẹ tay hơn không? Người ta cũng có thể nói sự hung hãn của dân da đen chỉ là hậu quả tất yếu của những bất công, áp bức quá mức họ đã chịu từ bao thế hệ. Rồi bây giờ lại phải trực diện với sự mạnh tay của cảnh sát, và bất công của công lý Mỹ.

Nói đến cảnh sát và hệ thống công lý Mỹ thì cũng phải xét cho kỹ để khỏi thiên vị.

Công bằng mà nói, việc anh Brown đánh cảnh sát –nếu có thật- và anh Garner kháng cự là hoàn toàn trái luật, không thể khoả lấp, hay chấp nhận hay lờ đi. Mặt khác, anh cảnh sát Wilson cùng lắm cũng chỉ cần bắn một hay hai phát đạn cho anh Brown bị thương, ngã xuống là quá rồi, không có gì biện minh được việc phải bắn tới gần cả chục phát. Bắn như vậy thì quá rõ không phải chỉ để tự vệ, mà là cố tình bắn cho chết. Để rồi trước một thái độ có thể nói là “cố sát” như vậy mà vẫn được coi như vô tội, thì công lý Mỹ quả có vấn đề lớn, không chấp nhận được. Đối với anh Garner, việc gì mà phải chặn cổ họng đến ngộp thở chết, bất chấp anh Garner gào hét “tôi không thở được” vì anh bị suyễn nặng. Anh Garner chỉ có cái “tội” là bán thuốc lá lẻ trên lề đường không giấy phép.

Trong cả hai trường hợp, có người chết mà không bị đưa ra tòa, chỉ bị đưa ra trước đại bồi thẩm đoàn để quyết định xem có đủ yếu tố để đưa ra tòa hay không thôi. Và cả hai bồi thẩm đoàn đều quyết định “không đủ yếu tố” nên không truy tố ra tòa. Có người chết mà vẫn chưa đủ yếu tố để đưa ra tòa là sao? Tại nhiều tiểu bang, chỉ chạy xe quá tốc độ cũng bị ra tòa rồi, huống hồ gì có người chết. Có tội hay không, tại sao không để tòa quyết định?

Trong hai câu chuyện trên, ta có thể tranh cãi nguyên thủy tại cảnh sát da trắng thường quá mạnh tay trước hay tại dân da đen hung hãn trước? Cũng như tranh cãi con gà có trước hay quả trứng có trước. Chẳng có ích lợi gì. Vấn đề là hướng về tương lai, tìm giải pháp. Giải pháp cho dân da đen.

Giải pháp mà khối cấp tiến đề xướng vẫn là cái giải pháp đã áp dụng cả mấy chục năm nay rồi mà chẳng có kết quả gì. Trái lại là khác. Đó là những biện pháp nâng đỡ dân da đen bằng vài ưu tiên, như ưu tiên đi học, ưu tiên có việc làm, ưu tiên thăng chức, ưu tiên trúng thầu, … trong khuôn khổ cái gọi là “affirmative action”, tức là những hành động xác định bình đẳng.

Cái ý định thì đúng và tốt. Nhưng hậu quả thực tế là đưa đến tình trạng nhiều người da đen có khi chưa đủ năng lực lại loại được nhiều người da trắng có khả năng hơn, trong trường học, sở làm và ngay cả trong chính trị. Gây nên bất mãn trong giới da trắng. Ngay cả một số sinh viên da vàng cũng đã khởi kiện đại học Harvard vì kỳ thị, không nhận họ mà nhận sinh viên da đen với điểm thi thấp hơn họ.

Một tình trạng mà nhiều người gọi là kỳ thị ngược. Đưa đến câu hỏi kỳ thị dân da trắng có phải là giải pháp cho vấn nạn kỳ thị da đen không? Kỳ thị ngược để hoá giải kỳ thị xuôi?

Một giải pháp nữa của khối cấp tiến là trợ cấp. Trợ cấp dưới đủ hình thức như tiền an sinh xã hội, tiền thất nghiệp, trợ cấp đông con, Medicaid, phiếu thực phẩm, miễn thuế, v.v… Với lý luận nâng đỡ đời sống vật chất trước cho họ sống tạm được thì mới tính chuyện cải thiện những cái khác được. Có thực mới vực được đạo, như các cụ ta đã nói từ lâu lắm rồi.

Nhưng vấn đề là trợ cấp nhiều quá có biến con người thành những nô lệ mới, nô lệ của trợ cấp không? Rồi sinh ra ỷ lại, lạm dụng, ngồi không ăn trợ cấp, rồi sinh ra chuyện … nhàn cư vi bất thiện?

TT Bush 43 nhìn vào giáo dục như là căn gốc vấn đề, phải cải cách giáo dục mới thay đổi được xã hội. Ông bắt tay với một thượng nghị sĩ cấp tiến nhất, Ted Kennedy, để ra luật No Child Left Behind (Không Bỏ Lại Đứa Trẻ Nào), nhằm cải tổ tận gốc chính sách và hệ thống giáo dục tiểu và trung cấp ở Mỹ. Đại khái bắt buộc các trường và các thầy giáo phải đạt được tiêu chuẩn tối thiểu nào đó về phẩm chất giáo dục. Ra được luật, nhưng rồi cuối cùng luật cũng chẳng được áp dụng. Chỉ vì nếu áp dụng đúng luật thì sẽ có rất nhiều thầy cô bị mất việc và trường học bị đóng cửa, vì không đạt tiêu chuẩn. Do đó, các nghiệp đoàn giáo chức đã tìm đủ cách hoá giải luật để bảo vệ quyền lợi giáo chức, bất cần hậu quả trên tương lai các con em.

Trong mấy tuần qua, tại cả trăm thành phố, cả ngàn người đã biểu tình, hai tay dơ lên, miệng hô “Hands up! Dont shoot!”. Họ lập lại thái độ của anh Brown, dơ tay đầu hàng năn nỉ cảnh sát đừng bắn, để rồi vẫn bị bắn chết. Hình ảnh này có thể không đúng sự thật, nhưng dù sao, cũng mang ý nghiã biểu tượng. Biểu tượng của một người dân tay trắng, xin chịu thua, để phản ánh những bất công, áp bức mà dân da đen đang hứng chịu. Biểu tượng chống sự tàn bạo của cảnh sát Mỹ. Dĩ nhiên không thấy người biểu tình nào hô “Đừng cướp tiệm tôi! Đừng đốt nhà tôi!”.

Chưa ai biết biểu tình sẽ đi đến đâu. Chỉ biết đổ lỗi một chiều cho một bên sẽ không bao giờ là giải pháp. Một mặt, khối dân da đen phải thay đổi, mặt khác, cảnh sát và hệ thống tư pháp cũng phải thay đổi.

Sau cả mấy ngày họp hành, TT Obama đưa ra một giải pháp: bỏ 75 triệu đô ra để bắt tất cả cảnh sát phải đeo máy quay phim để mọi sự được rõ ràng. Đây là chuyện tốn tiền vô bổ, làm cho có. Trường hợp anh Garner ở Nữu Ước, được quay phim đầy đủ từ đầu đến đuôi, nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì: vẫn là anh đen bị chết, cảnh sát trắng vô tội, và dân da đen nổi loạn kêu oan cho anh đen.

TT Obama phải trực diện và có giải pháp đối với vấn đề căn gốc là quan hệ trắng đen ở Mỹ. Đeo máy quay phim là biện pháp của các cảnh sát trưởng địa phương, không phải là chuyện của quốc trưởng lo.

Cả nước biểu tình đòi hỏi công lý phải thay đổi, có thể không công bằng với cảnh sát, nhưng đi xa hơn, có lẽ biểu tình là chuyện phải có để thay đổi quan hệ trắng đen ở Mỹ, thay đổi cách sử xự của cảnh sát, thay đổi cách dân da đen đối xử với cảnh sát, và thay đổi cách phản ứng của dân da đen, và thay đổi luôn cả hệ thống công lý Mỹ. (07-12-14)

Vũ Linh

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.

Ý kiến bạn đọc
10/12/201407:18:00
Khách
Eric Garner ( New York ) và Michael Brown ( Ferguson) đều bị bắt quả tang đang phạm pháp . Cả hai đều kháng cự chống lại cảnh sát .
Theo đoạn tin đăng trên báo The New York Times -một trong những tờ báo lớn nhất nước Mỹ - thì trước khi đưa đến quyết định không truy tố cảnh sát viên da trắng (đã bắn chết Michael Brown), bồi thẩm đoàn đã trải qua 25 ngày lắng nghe 60 nhân chứng thuật lại trong vòng 70 tiếng đồng hồ , nghe lại các cú truyền tin gọi qua lại giữa các cảnh sát viên, các tài liệu khám nghiệm y tế , các cuốn băng thu lại những cuộc phỏng vấn những người qua lại nơi hiên trường của cơ quan F.B.I.
Theo tạp chí Time, thành phần bồi thẩm đoàn xử vụ Eric Garner gồm 1/2 là da trắng, 1/2 còn lại gồm da đen và người Hispanic .
Sau khi vụ cướp bóc, đốt phá ở Ferguson xảy ra, tổng thống Obama lên tiếng bất bình về cuộc bạo loạn này .
09/12/201415:19:41
Khách
Xin lỗi viết sai một đoạn: đại bồi thẩm đoàn tha bổng hai anh Wilson và Pantaleo, là hai anh cảnh sát; chứ kg phải Brown và Garner.
Tác giả.
09/12/201413:36:51
Khách
Tôi không nghĩ là biểu tình có thể thay đổi được điều gì trong những thay đổi mà tác giả đề nghị. Điều mà người ta có thể thay đổi là sẽ để cho cảnh sát đa đen làm việc trong các khu vực da đen. Khi đó số lượng các vụ cảnh sát dùng bạo lực sẽ tăng lên, (vì cảnh sát da đen hiểu rõ người da đen hơn), nhưng cảnh sát đa đen bắn chết dân đa đen thì không có ồn ào gì hết.
Không phải là người Mỹ không biết chuyện dùng người da đen trị người đa đen, mà là họ không muốn có quá nhiều bạo lực ở các khu vực da đen.
Những cuộc biểu tình chống cảnh sát da trắng, những bài báo chống cảnh sát da trắng sẽ là những điều kiện thuận lợi cho tiến trình dùng người da đen trị người da đen.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.