Hôm nay,  

Suy Đoán Đúng Hay Sai Không Quan Trọng Bằng Việc Xóa Sổ CSVN

1/19/201511:25:00(View: 6350)

Suy Đoán Đúng Hay Sai Không Quan Trọng Bằng Việc Xóa Sổ CSVN

Le Nguyen

Nhà nước xã hội chủ nghĩa hay đúng hơn chế độ cộng sàn luôn nhồi nhét vào đầu các cán bộ đảng viên của một đảng chính trị tự xưng là đảng cầm quyền, về một nhà nước của dân, do dân, vì dân - tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân và tự khen chế độ mình là một chế độ dân chủ vạn lần hơn dân chủ của các nước dân chủ “tư bản bóc lột”? Ngày nay như những gì loài người chứng kiến là kết quả thịnh vượng, quyền tư do cơ bản của người dân được bảo đảm cũng như hậu quả đói nghèo, quyền tự do cơ bản của người dân bị bóp ngẹt thô bạo đã chỉ ra cho mọi người thấy mô hình tổ chức cai trị, thể chế chính trị nào thực sự là nhà nước dân chủ...tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân?

Hậu quả do chủ nghĩa cộng sản gây ra đã cho nhân loại thấy chính thể cộng sản không chỉ yếu kém, không hiệu quả trong mô hình tổ chức cai trị mà nhân cách, đạo đức, tài năng... của các lãnh đạo cộng sản còn kém xa các lãnh đạo của các nước dân chủ đã hoàn thiện lẫn đang trên đường tự hoàn thiện. Sự thật này không phải là bịa đặt hay xuyên tạc, nếu những ai có đọc lịch sử thế giới về việc làm cách mạng thiết lập chính thể dân chủ - cụ thể là lịch sử cách mạng Hoa Kỳ và lịch sử cách mạng Liên Xô đều nhận ra sự thật hiển nhiên này.

Hẳn khi đọc lịch sử lập quốc Hoa Kỳ ai cũng biết George Washington - tổng thống đầu tiên của thể chế chính trị dân chủ của Hoa Kỳ, ông đã từ chối làm lãnh đạo suốt đời, không lợi dụng quyền lực tối cao để thành lập “vương triều” Washington cho giòng họ truyền đời cai trị, không lợi dụng quyền lực để thu tóm quyền lợi cho cá nhân và chia chác lợi ích cho phe nhóm.

Ưu điểm khác của chính thể dân chủ Hoa Kỳ là các “đồng chí” kế tục George Washington cũng không ai giở thủ đoạn lưu manh bịa đặt, vu khống loại trừ tiêu diệt nhau để tranh cướp quyền lực lãnh đạo tối cao và việc chuyển giao quyền lực nhà nước suốt mấy trăm năm, luôn trong vòng trật tự theo cách văn minh lẫn thông minh qua các cuộc bầu cử tự do, do dân chọn lựa chứ không do đảng cử dân bầu như trong chính thể cộng sản! Cách thức chuyển giao quyền lực này mới thật sự là dân chủ, dù còn hạn chế nhưng đã được các nước trên thế giới nhân rộng ra, lưu truyền cho đến ngày nay, dù chính thể dân chủ của các nhà nước thời nay, tồn tại ít nhiều khác biệt do đặc thù văn hóa, xã hội của mỗi dân tộc.

Khác với các lãnh đạo “đế quốc” Hoa Kỳ cạnh tranh quyền lãnh đạo theo thể thức đấu tranh ôn hòa trong khuôn khổ luật pháp quy định của chính thể dân chủ thì cách chuyển giao quyền lực của các lãnh đạo trong chính thể cộng sản luôn là những cuộc đấu đá gió tanh mưa máu, tranh giành quyền lãnh đạo cách sắt máu, man rợ như lịch sử cộng sản đã chỉ ra.

Cụ thể là Stalin đã sử dụng “khủng bố đỏ”ra tay tàn sát, tiêu diệt các đồng chí khai quốc công thần dựng nên “đế chế Liên Xô” để cướp quyền lãnh đạo suốt đời. Ai cũng thấy mô hình giết đồng chí, loại trừ đồng chí để cướp quyền lãnh đạo suốt đời lẫn truyền đời cai trị đã được nhân rộng, lưu truyền phổ biến trong các chế độ cộng sản. Điển hình là các lãnh tụ cộng sản, lãnh đạo suốt đời, nổi tiếng khát máu, chống nhân loại và tất cá chúng nó đã giết chết hàng trăm triệu người như các tên Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhất, Fidel Castro... Đó là sư thật về cái gọi là nhân cách, đạo đức, tài năng của các lãnh đạo đảng cộng sản, độc quyền lãnh đạo nhà nước, xã hội trong các chế độ cộng sản.

Để thấy rõ hơn về cảnh quang gió tanh mưa máu, tranh giành quyền lực man rợ của các “đồng chí” cộng sản và dễ nhận ra nhất cho người dân Việt Nam là tìm hiểu, quan sát cách đấu đá tranh giành quyền lực loại trừ nhau của các lãnh đạo đảng CSVN hiện nay, ở ngay thời điểm này.

Việc đấu đá, tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng CSVN như đến hẹn lại lên theo chu kỳ tái cơ cấu nhân sự then chốt trong nội bộ đảng, nhà nước – nghĩa là các đồng chí CSVN ngoài miệng hô hào “đoàn kết, nhất trí” nhưng trong bụng thì chứa một bồ dao găm, mưu tính giở trò, rình rập sử dụng thủ đoạn tàn độc hạ gục đồng chí nào lơ là thiếu cảnh giác để giành lấy các vị trí lãnh đạo tối cao như tổng bí thư đảng, chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ, chủ tịch quốc hội, trưởng ban tổ chức trung ương đảng...

Tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng CSVN có nhiều chiêu trò ngoạn mục. Thuở còn lạc hậu chỉ có loa đài là công cụ tuyên truyền chủ lực thì các “đồng chí” CSVN sử dụng cách rỉ tai, truyền miệng và làm ra tài lệu mật với các thông tin thật giả lẫn lộn như bát quái trận đồ, có nguồn gốc đóng mộc đỏ từ các cơ quan an ninh, mật vụ, tình báo... để bôi nhọ, bỏ tù nhau, thậm chí giết chết nhau. Ngày nay với công cụ kỹ thuật truyền thông hiện đại các đồng chí nhà đảng ta đấu đá bôi bẩn nhau không còn theo lối mòn truyền thống như rỉ tai, truyền tay nhau “tờ rơi” mà các “đồng chí”đã biết sử dụng đường truyền internet thiết lập bờ lốc, bờ leo để vạch mặt thật, vạch mặt giả của nhau nhằm loại ra khỏi cuộc đấu đá tranh giành quyền lực đảng, nhà nước những đồng chí nào “lưu manh kém”.

Để hiện đại hóa âm mưu đấu đá loại trừ nhau, có trang mạng nổi đình nổi đám hiện nay là trang mạng Chân Dung Quyền Lực đã điểm mặt một số nhân vật lãnh đạo cộm cán có khả năng thay thế những nhân vật quyền lực đến tuổi hưu hoặc tiến lên vị trị lãnh đạo cao hơn trong đảng, nhà nước.

Mở màn cho cuộc đấu đá, tranh giành quyền lực của các lãnh đạo là lời qua tiếng lại của chủ tịch Trương Tấn Sang với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về nợ công, về năng lực lãnh đạo nhà nước. Tiếp theo sau là thông tin về tài sản khủng của gia đình Nguyễn Sinh Hùng, với nhân vật trung tâm là Nguyễn Hồng Phương em gái ruột của Nguyễn Sinh Hùng.

Khi chuyện lùm xùm về tài sản khủng của gia đình Nguyễn Sinh Hùng tạm lắng xuống thì thông tin về khối tài sản khủng từ trong nước rải ra tới nước ngoài của phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bị phơi ra! Cùng lúc với nguồn thông tin liên quan đến Nguyễn Xuân Phúc là vụ việc trưởng ban nội chính Nguyễn Bá Thanh bị nhiểm phóng xạ sinh ra bệnh ung thư máu sắp đi gặp bác hồ đươc cho là Nguyễn Xuân Phúc mượn tay Trung Nam Hải loại trừ ông “hốt liền, hốt hết” Nguyễn Bá Thanh (?)

Theo sau thông tin không tốt cho đảng, nhà nước về các đồng chí lãnh đạo suy thoái đạo đức lối sống là thông tin về chuyện quan hệ bất chánh với cách chơi siêu xe, siêu du thuyền và tài sản siêu khủng của đại tá Phùng Quang Hải con trai của bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh. Nhân vật được báo đài, loa đảng ca ngợi là một nhân vật trẻ đầy tiềm năng, thấm nhuần tư tưởng đạo đức cần kiệm liêm chính, chí công vô tư và luôn tâm niệm học tập làm theo bác giống như là đánh răng rửa mặt hàng ngày(?)...

Tất cả những thông tin liên quan đến chuyện tiêu cực của gia đình các ông Nguyễn Sinh Hùng, Nguyễn Xuân Phúc, Phùng Quang Thanh đều kèm theo bằng chứng tài liệu, hình ảnh, số liệu cụ thể...nhìn chung chỉ có cơ quan điều tra cấp cao của đảng, chính phủ nhà nước ta, nhà nước Tàu mới có đủ sức lực, nguồn lực làm ra, phát tán và muốn xác minh hư thực đảng, nhà nước CSVN phải tập trung mọi nguồn lực chính trị vào cuộc, may ra mới có thể xác định được các nguồn thông tin làm rúng động nội bộ đảng CSVN là thật hay giả!

Những ai tiếp cận các thông tin thuộc loại quý hiếm được đăng tải trên trang mạng Chân Dung Quyền Lực liên quan đến lãnh đạo cao cấp Việt Nam, với văn phong kèm theo các bằng chứng, văn bản rất giống với nghiệp vụ của an ninh nội bộ CSVN và nếu không nằm trong trung tâm quyền lực của đảng CSVN khó mà biết được, có được? Thế cho nên đã có một số cây bút quen thuộc lẫn không quen thuộc với các trang báo lề dân đi vào lý luận, phân tích tiên đoán cá nhân, phe phái nào đứng đằng sau trang mạng Chân Dung Quyền Lực?

Theo phân tích, suy đoán của tác giả Vũ Đông Hà, Kami thì Chân Dung Quyền Lực có bàn tay của Nguyễn Tấn Dũng nhúng vào nhưng với lập luận của tác giả Nguyễn Hưng Quốc thì có thể là Nguyễn Bá Thanh dấu mặt đứng phía sau? Với tác giả Nguyễn Tiến Dân thì dẫn dắt dư luận nhắm vào Nguyễn Phú Trọng là kẻ chủ mưu và với tác giả Phan Châu Thành thì cho rằng chân dung quyền lực là chân dung quyền lực Tàu?

Có lẽ theo suy đoán Chân Dung Quyền Lực có bàn tay Tàu Cộng đạo diễn là xác suất có thể gần đúng nhất do những lý do sau:

Thứ nhất thông tin làm cho nội bộ đảng CSVN càng rối loạn, nghi ngờ lẫn nhau thì chúng càng dễ nắm đầu những lãnh đạo chưa dứt khoát tư tưởng theo Tàu phải chui vào tay áo của chúng để tồn tại và để nội tuyến của chúng dễ cài cấm tay chân vào những vị trí then chốt nhằm vào mục tiêu thực hiện mưu đồ biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung Quốc, theo như nội dung ký kết ở nghị hội bí mật Thành Đô vào năm 1990 của thế kỷ trước.

Thứ hai là Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Phúc chỉ là hai trong bầy sâu tham nhũng của trung tâm quyền lực CSVN và hai nhân vật này có khả năng được tái cơ cấu, được sắp xếp vào vị trí quyền lực của đảng, nhà nước nên thông tin thực hư lẫn lộn về tham nhũng, về quan hệ mật thiết với Tàu của ông Thanh, ông Phúc, không ngoài mục đích thúc bách hai ông này chui vào tay áo Tàu Cộng nhanh hơn nếu không sẽ bị các “đồng chí” sử dụng làm bằng chứng buộc tội “làm thịt” Thanh, Phúc.

Thứ ba là những thông tin của trang Chân Dung Quyền Lực thu thập đăng tải trên mặt báo thuộc vào loại tuyệt mật, có trình độ nghiệp vụ an ninh, tình báo ở tầm cao và ai có điều kiện lẫn nguồn lực đủ mạnh để thực hiện “điệp vụ” này nếu không phải do Tàu Cộng qua các tay chân an ninh, mật vụ nằm vùng trong bộ đầu não đảng CSVN hay chính an ninh mật vụ của CSVN?

Ngoài các thông tin mờ mờ, ảo ảo do Chân Dung Quyền Lực đưa ra cùng với một số lý do nêu trên và thời gian gần đây chúng ta còn thấy có bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh đã dẫn đầu phái đoàn mười mấy tướng lãnh quân đội sang triều kiến Bắc Kinh và bộ trưởng công an Trần Đại Quang cũng đã dẫn dắt tướng lãnh công an sang Bắc Kinh làm điều tương tự(?) Ngoài hai nhân vật đứng đầu công an, quân đội còn có phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tiếp cận tổng lãnh sự Tàu cộng ở Sài Gòn và đã xé rào giao lưu với đại sứ quán Tàu Cộng ở Vientiena khi đi Lào công tác. Gặp gỡ để làm gì  chỉ  có các ông Thanh, Quang, Phúc với đại diện Tàu Cộng biết(?)

Vào thời điểm gần đến kỳ sắp xếp lại nhân sự lãnh đạo, thấy các lãnh đạo cao cấp cộng sản lăng xăng lích xích tìm cách tiếp cập quan thầy Tàu tìm chỗ dựa đã thấy sợ... nhưng đáng sợ hơn cả là việc tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng “vận động hay bị động” phục hồi, củng cố mối quan hệ lẫn nguyên tắc làm việc giữa hai đảng cộng sản anh em. Nối lại quan hệ của hai đảng Tàu - Việt có nghĩa rằng theo cơ cấu tổ chức quốc tế cộng sản thì Việt Nam chỉ là chi bộ của đảng cộng sản Tàu, phải chịu nằm dưới sự lãnh đạo của Tàu Cộng và quân đội, công an là trụ cột để bảo vệ độc lập, chủ quyền lại nằm dưới sự chỉ đạo của quân đội, công an Tàu Cộng theo nguyên tắc tổ chức chỉ đạo hàng dọc của đảng cộng sản đàn anh Tàu thì còn gì là độc lập, chủ quyền của Việt Nam?

Do đó để thực hiện hoàn hảo âm mưu xâm lược biến Việt Nam thành một tỉnh của Tàu Cộng thì việc cài cấm nhân sự, đặt vào vị trí tổng bí thư đảng, thủ tướng chính phủ để phối hợp cùng các lãnh đạo công an, quân đội để trước hết củng cố sức mạnh bạo lực bảo vệ đảng, nhà nước độc tài CSVN. Sau cùng là qua các công cụ tay sai tổng bí thư đảng, thủ tướng chính phủ, “chi bộ” công an, quân đội tiến hành trấn áp lực lượng chống lại âm mưu sáp nhập Việt Nam vào lãnh thổ Tàu như việc sáp nhập các nước thời cổ đại, trung đại và thời cận đại có Tân Cương, Tây Tạng, một phần lãnh thổ Mông Cổ ...vào lãnh thổ tàu.

Nói chung những thông tin tham nhũng, hủ hóa...thuộc loại thâm cung bí sử của các lãnh đạo cao cấp CSVN chỉ đáng ghê tởm chứ chưa thật sự đáng sợ. Đáng sợ chăng là âm mưu nằm đằng sau các thông tin của trang blog Chân Dung Quyền Lực phơi bày trên mặt báo mà chưa ai nhận ra mục đích, chân dung thật sự của Chân Dung Quyền Lực muốn nhắm tới nằm ở đâu? Suy cho cùng mọi lý luận, tiên đoán đúng hay sai cũng không quan trọng bằng việc dồn mọi nổ lực, nguồn lực vào mục tiêu xóa sổ chế độ cộng sản, thiết lập chính thể dân chủ, một chính thể có khả năng mang đến đời sống tự do, ấm no, hạnh phúc cho đất nước, dân tộc Việt Nam mà loài người tiến bộ đang hướng tới.

 

 

 

  


.
,

Reader's Comment
1/20/201519:49:16
Guest
Cái đáng nói là làm răng " xóa sổ chế độ cộng sản, thiết lập chính thể dân chủ". 40 năm rồi người Việt hài ngoại vẩn chưa tìm ra đáp số, ngoài trừ đấu đá nhau..không thể trông chờ mỷ vì.họ chỉ theo "quyền lợi" - ,mà hiện tại là ..giúp vc để ngăn chận tàu..Tìm đươc chổ đứng của mình là đi gần 50% rồi đó.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và chuyển đổi thể chế, phương Tây và Việt Nam đang phải đối diện trước những thách thức nghiêm trọng về cải cách chính sách để cho phù hợp với nhu cầu của thời đại mới, nhất là vai trò của pháp luật. Pháp luật là nền tảng thiết yếu cho sự vận hành ổn định và công bằng của xã hội. Là hệ thống quy phạm điều chỉnh hành vi con người, pháp luật không chỉ bảo vệ quyền lợi cá nhân và tập thể mà còn thúc đẩy sự phát triển bền vững. Trong xã hội hiện đại, vai trò của pháp luật được thể hiện rõ nét qua các lĩnh vực như bảo vệ an ninh quốc phòng, duy trì trật tự xã hội, bảo đảm quyền tự do cá nhân, phát triển phúc lợi xã hội, và thúc đẩy tinh thần hợp tác cũng như hội nhập.
Ngày 30 tháng 9 năm 2025, tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến ở Quantico, Virginia, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth bước lên sân khấu trước hàng trăm tướng và đô đốc được triệu tập từ khắp nơi trên thế giới. Ông tuyên bố sẽ “cải tổ văn hóa quân đội” bằng mười chỉ thị mới, nhằm quét sạch cái mà ông gọi là “rác rưởi thức tỉnh” và khôi phục “tinh thần chiến binh”. Cụm từ ấy – nửa ca tụng bạo lực, nửa tán dương cơ bắp – nay đã trở thành thương hiệu chính trị của Hegseth. Trong cuốn Cuộc Chiến Chống Lại Những Chiến Binh (2024), ông cho rằng việc phụ nữ được đưa vào các vai trò chiến đấu đã “làm cạn kiệt” tinh thần này, khiến quân đội Hoa Kỳ “ít sát thương hơn.” Nghe qua, người ta tưởng quân đội chỉ tồn tại để đong máu đếm xác.
Ông bà xưa đã nói, nắm thì “nắm kẻ có tóc ai nắm kẻ trọc đầu.” Cách nói dân gian này rất cụ thể và dễ hình dung, người có tóc thì dễ bị nắm, bị túm, còn người trọc đầu thì không thể nắm được. Mang câu nói này vào chính trường Mỹ hiện tại, quả là khôi hài, nhưng không kém màu bi kịch. Nó phản ánh một sự thật trần trụi và không thể tránh khỏi: Quyền lực, chính sách, sắc lệnh hành pháp, các cuộc chiến pháp lý và ‘tuổi thọ’ chính trị của người đứng đầu nhánh hành pháp đang phụ thuộc vào sự phục tùng của các nhà lãnh đạo và những tài phiệt. Họ là ai? Họ là một mạng lưới của các quan chức, nhà lập pháp, giám đốc điều hành truyền thông, nhà tài trợ…, những người đã chọn chọ họ một thế đứng, xuôi theo những gì tổng thống muốn.
Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đang đánh một đòn nguy hiểm: huy động các văn phòng công tố đi điều tra mạng lưới từ thiện Open Society Foundations của gia đình Soros, một quỹ từ thiện quốc tế, nổi tiếng với việc tài trợ cho các dự án dân chủ, giáo dục và nhân quyền trên khắp thế giới. Danh sách cáo buộc nghe cứ như “vật lạ”: từ đốt phá đến tài trợ khủng bố. Open Society Foundations lập tức phản đối, khẳng định mình hoạt động hợp pháp, và nhắc lại điều mà bất cứ người tỉnh táo nào cũng hiểu: khi chính quyền có thể tùy tiện lấy một nhóm dân sự làm vật tế, thì quyền của mọi nhóm khác cũng chẳng còn gì bảo đảm.
Trong nhiều thập niên qua, giải pháp hai nhà nước luôn được xem là phương án khả thi nhằm mang lại hòa bình cho khu vực Trung Đông. Tuy nhiên, tiến trình này vẫn chưa đạt được kết quả cụ thể. Gần đây, cuộc tranh luận về việc công nhận nhà nước Palestine đang có những chuyển biến mới khi Pháp và Ả Rập Xê Út tổ chức một hội nghị quốc tế tại New York, ngay trước thềm Đại hội thường niên của Liên Hiệp Quốc.
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.