Hôm nay,  

Cộng Sản Việt Nam Rơi Mặt Nạ

06/07/201922:30:00(Xem: 8093)

 

CỘNG SẢN VIỆT NAM RƠI MẶT NẠ


ĐIỆP MỸ LINH

 
Như thường lệ, sau khi dùng điểm tâm, tôi đọc tin trên Yahoo, CNN, VOA tiếng Việt, BBC tiếng Việt và Tin Thời Tiết rồi vào mailbox đọc emails của bạn hữu và báo Việt Nam.

Hôm nay, nhận được bản tin của báo Người Việt, mở ra, thấy hình thủ tướng cộng sản Việt Nam (c.s.V.N.) Nguyễn Xuân Phúc đang tươi cười, “xum xoe” với cử chỉ nịnh bợ bên tổng thống Hoa Kỳ – Donald Trump mà tôi thường đùa, gọi là ông Xì-Trump –  tôi cười lớn, cười lâu.


blank

Chưa bao giờ nghe tôi cười lớn, cháu nội của tôi từ dưới lầu hốt hoảng chạy lên, vừa thở vừa hỏi: “Ba Noi! Ba Noi! Are you okay?”

Vì cháu còn bé, chưa hiểu biết gì, tôi chỉ trấn an, cảm ơn cháu và bảo cháu trở xuống bếp, ăn cho xong bữa ăn sáng.

Còn lại một mình, nhìn vào tấm hình thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc tỏ thái độ ve vuốt, nịnh bợ ông Xì-Trum – trong khi ông Xì-Trump khoanh tay, bặm môi, nét mặt trông rất hách – tôi không cười được nữa mà tôi lại cảm thấy nhục và tội nghiệp cho những người lãnh đạo, đảng và người c.s.V.N.!

Không nhục sao được khi mà suốt hơn nửa tế kỷ qua đảng và người c.s.V.N. cứ hoang tưởng, “tự sướng”, khoe ầm lên rằng đảng và người c.s.V.N. đã thắng hai đế quốc sừng sỏ là Pháp và Mỹ; thế mà bây giờ ông Xì-Trump – Tổng Tư Lệnh một quân đội tinh nhuệ nhất hành tinh mà lúc nào đảng và người c.s.V.N. cũng kết tội là “đế quốc” Mỹ – chỉ nói lên sự thật: “Việt Nam gần như là kẻ lạm dụng thương mại tồi tệ nhất” để lên án c.s.V.N. về việc Việt Nam giúp Trung cộng trong vấn đề mậu dịch không sòng phẳn, không ngay thật thì thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc vội khúm núm đến như thế!

 

Sống tại miền Nam Việt Nam, từ ngày đủ hiễu biết, chưa bao giờ tôi thấy bất cứ một nhân vật nào trong nội các của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (V.N.C.H.) tỏ thái độ “khúm na khúm núm” đối với bất cứ vị lãnh đạo của một quốc gia nào cả.

 

Ngược lại, nhân vật lãnh đạo – nhất là thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc – cũng như đảng và người c.s.V.N. chỉ biết “chụp lấy thời cơ” chứ không biết thể hiện tư cách của một chính trị gia!

Thật vậy! Lúc nào xuất hiện trong vài sự kiện quan trọng trên chính trường quốc tế,  thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc cũng làm trò cười cho mọi người trên thế giới! Riêng người Việt Nam thì cảm thấy bị “quê”; vì có ông thủ tướng gì mà thiếu  lịch sự và kém xã giao – quạt ‘phành phạch” trong buổi hòa nhạc giao hưởng tại Đức – và không hiểu được “tiếng Anh thông dụng”, sau cuộc họp thượng đỉnh ASEAN-US tại Vientiane, 08/09/16. Hôm đó, trước khi các vị lãnh đạo từ giã nhau, ai cũng nắm tay nhau tỏ dấu đoàn kết thì thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc lại đưa tay vẫy chào!

Bây giờ, hình ảnh thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc “khúm núm” bên “kẻ thù xưa” trước bao nhiêu đôi mắt của các vị lãnh đạo trên thế giới thì tôi và gia đình tôi lại cảm thấy nhục và tự ái dân tộc bị tổn thương – dù rằng ông Nguyễn Xuân Phúc chỉ là thủ tướng của c.s.V.N. chứ không phải là thủ tướng của chúng tôi – vì hành động thiếu tự trọng của ông Phúc.

Viết đến đây tôi …giật mình, chợt nhớ rằng người c.s.V.N. làm gì có lòng tự trọng mà thể hiện! Một người có lòng tự trong là một người lương thiện, biết giữ lời hứa, giữ sự cam kết, giữ sĩ diện của mình – dù trong hoàn cảnh riêng tư hay là giữa “bàng quân thiên hạ”.

Muốn biết người c.s.V.N. có lương thiện hay không, kính mời độc giả đọc vài đoạn trong bản tin đài VOA của tác giả Phạm Chí Dũng, July/01/19. Theo bản tin này thì: “…chỉ ít tháng sau khi nhậm chức, Tổng Thống Donald Trum đã giương cao ngọn cờ ‘công bằng và đối ứng’, một đòn thương mại liệt Việt Nam vào danh sách 16 quốc gia ‘gây thiệt hại cho Mỹ và đòi hỏi Bộ Thương Mại và Bộ Tài Chính Mỹ phải thực thi những biện pháp quyết liệt về hàng rào thuế quan thương mại đối với hàng Việt Nam…Trong vụ tung ra biện pháp trừng phạt đánh thuế ‘thép Việt Nam có nguồn gốc Trung Quốc’ vào tháng 12 năm 2017, Bộ Thương Mại Hoa Kỳ đã xác định rằng có đến 90% sản phẩm thép từ Việt Nam nhập cảng sang Mỹ xuất xứ từ Trung Quốc…”

Qua đoạn tin của ông Phạm Chí Dũng, độc giả hẳn đã nhận ra ai làm tay sai cho ngoại bang; thế mà lúc nào c.s.V.N. cũng tuyên truyền một cách láo lếu rằng V.N.C.H. làm tay sai cho ngoại bang.

Sở dĩ người c.s.V.N. luôn luôn láo lếu là vì ông Hồ Chí Minh, đảng và người c.s.V.N. đã áp dụng một cách triệt để và “nghiêm túc” câu nói của nhà độc tài, khát máu Adolf  Hitler: “If you tell a big enough lie and tell it frequently enough, it will be believed.” 

Vì bản tính dang dối, lọc lừa, “sớm đánh, tối đàm”, người c.s.V.N. luôn luôn vi phạm các hiệp định ngưng chiến cho nên chính phủ, Người Lính V.N.C.H. cũng như người dân miền Nam phải gánh chịu không biết bao nhiêu hậu quả đắng cay, khóc hận, từ năm 1975!

Thế mà, từ 1975 – dù phải “tha phương cầu thực”, vươn lên từ đau thương – chúng tôi chưa hề “khúm núm” trước bất cứ một người nào,  kể cả người Mỹ.

Nhờ đâu chúng tôi có được lòng tự trọng, đức tính tự tin, bản chất thành thật, trái tim biết thương yêu đồng loại? Thưa, đó là nhờ những bài đức dục, công dân giáo dục chúng tôi học được từ thời tiểu học cho đến trung học.

Cũng nhờ sự giáo dục từ học đường mà xã hội V.N.C.H. có một ngăn nắp, thứ tự không do ai phân chia, kỳ thị cả. Nếu độc giả không tin tôi, kính mời xem youtubes và những hình ảnh cũ của V.N.C.H. thì sẽ rõ. Chỉ cần nhìn cách phục sức của một người, người ta có thể biết người ấy thuộc thành phần nào trong xã hội.

Thật vậy! Trong xã hội V.N.C.H., học sinh, sinh viên – nam cũng như nữ – thường mặc đồng phục, rất kín đáo. Nghệ sĩ, ca sĩ, các “em ca-ve”, bán “bar” mặc y phục có vẻ “tươi mát”, hấp dẫn, lòe loẹt. Mệnh phụ, phu nhân của các vị lãnh đạo hoặc vợ sĩ quan: Y phục chững chạc, vóc dáng thướt tha, tư cách đoan trang, dịu dàng. Công chức và các vị chính khách, nam cũng như nữ, đều ăn mặc lịch duyệt, thái độ điềm đạm không thua bất cứ một chính trị gia nào trên thế giới.

Còn xã hội c.s.V.N. – ngoài những hành động khó tha thứ của thủ tướng c.s.V.N. Nguyễn Xuân Phúc – mọi người còn thấy cách ăn mặc thiếu lễ độ của tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. Một người giữ hai chức vụ quan trọng đến như thế mà mỗi khi xuất hiện trước công chúng ông Nguyễn Phú Trọng thường mặc áo sơ-mi ngắn tay, bỏ ngoài quần – khác màu với áo! Đây là hành động xem thường công chúng chứ không phải là thái độ bình dân.

Trước 1975, đôi khi tôi thấy vài chính khách V.N.C.H. mặc áo sơ-mi ngắn tay, bỏ ngoài quần; nhưng áo và quần cùng màu và áo có bốn túi. Chúng tôi gọi y phục kiểu đó là “bộ đồ lãnh tụ”.

Y phục nam lãnh tụ của đảng c.s.V.N. thì có tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng “đại diện” như tôi đã viết ở đoạn trên; còn phụ nữ phuc vụ trong guồng máy đầy ác tính của c.s.V.N. – nhất là chủ tịch quốc hội Nguyễn thị Kim Ngân – và phu nhân của các nhân vật cao cấp của c.s.V.N. thì như thế nào?

Xin mở ngoặc ở đây: Chủ tịch quốc hội c.s.V.N. Nguyễn thị Kim Ngân – dù đã lớn lên và hấp thụ sự giáo dục của V.N.C.H. – có Bố là Việt Cộng “gốc”, lại sống trong xã hội c.s.V.N. gần nửa thế kỷ, thì bà Nguyễn thị Kim Ngân đã bị đồng hóa với người c.s.V.N. về mọi phương diện rồi; như Ông Bà mình thường bảo “Rau nào thì sâu đó!”

Xin trở lại với vấn đề tư cách của các phụ nữ phục vụ cho nhà cầm quyền c.s.V.N.

Thưa – ngoài hành động quê mùa, thiếu nữ tính của bà Nguyễn Thị Kim Ngân, lúc bà Ngân cầm xô nước đổ “cái ào” xuống hồ trong khi tháp tùng phái đoàn của Tổng Thống Obama cho cá ăn tại khu nhà sàn Hồ Chí Minh – các bà phục vụ cho nhà cầm quyền c.s.V.N. phục sức lòe loẹt giống như “phường tuồng”, đào cải lương, đào hát bội! Các bà bắt chước các cô “choi choi”, mặc áo dài màu hoặc vẽ hoa rực rỡ và quần “loe” màu tương phản với áo dài.

Các bà không còn trẻ nữa! Hãy giữ tư cách của các bà ở vị thế mà các bà được đặt để. Các bà hãy nhìn hình của vài vị nữ chính khách, các mệnh phụ, phu nhân thời V.N.C.H. – như phu nhân Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, thượng nghị sĩ Phan Minh Nguyệt, thượng nghị sĩ Nguyễn Thị Quỳnh Anh, phu nhân Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm, v.v… – mà tự thẹn!

Ngày trước chúng tôi đã mặc quần “loe” với áo dài. Chiếc áo dài của Việt Nam rất khác biệt và được nhiều người trên thế giới yêu thích vì hai tà áo dài nổi bậc trên nền quần trắng hoặc quần đen.

Sau 1975, các “nhà thiết kế y phục c.s.V.N.?” dựa theo y phục diêm dúa của Trung cộng để thay quần đen, quần trắng của phụ nữ Việt Nam thành quần màu – cho giống “chị em” của mấy “thiếm” Xẩm bên Trung cộng!

Thời V.N.C.H., chỉ có ca sĩ, nghệ sĩ, nữ tài tử xi-nê thì mới có nhu cầu sửa sắc đẹp; đại đa số phụ nữ khác thì “Cha Mẹ sinh sao để vậy”; và chúng tôi được dạy rằng: “Cái nết đánh chết cái đẹp”.

Đã đành sắc đẹp là do Trời ban; nhưng các bà chính khách cũng như phu nhân các cấp lãnh đạo của c.s.V.N. không có khiếu thẩm mỹ; không biết được rằng trang điểm hoặc ăn mặc quá lố chỉ làm nổi bậc những khuyết điểm của chính các bà mà thôi!

Viết đến đây tôi chợt nhớ mẫu tin trên Yahoo về cô người mẫu “tự phong” – và không ai mời cả – đã tham dự đại hội Cannes để “khoe của”; nhưng cô không có “của thật” mà chỉ là “của bơm, độn” từ dao kéo và bàn tay của bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ!

Cô người mẫu “tự xưng” cũng khoe cô là nhà thiết kết thời trang (!).
Là một phụ nữ Á Đông và tự xưng là nhà thiết kế thời trang (!) mà cách phục sức của cô này lại bị Yahoo – phương tiện truyền thông của một đất nước rất cởi mở trong vấn đề trang phục phụ nữ – lên án nặng nề với tựa đề bản tin như thế này: “This model could be fined for wearing an 'offensive' naked dress to Cannes.”



Xin trích một câu trong bản tin trên Yahoo để độc giả tường: “Vietnamese model, Ngoc Trinh, arrived at the 2019 red carpet screening of ‘A Hidden Life’ wearing a backless look consisting of a black thong bodysuit with a halter-neck top and black swirl embellishment, paired with a sheer black skirt at the front and back.”

Không hiểu lãnh đạo c.s.V.N. nghĩ như thế nào về cách phục sức lỏa lồ của cô người mẫu “tự phong” này trước thế giới và bản tin trên Yahoo; riêng tôi, tôi cảm thấy bị nhục lây – vì trót mang dòng máu Việt Nam!

Dưới chính thể V.N.C.H., tại sao phụ nữ chúng tôi nhận thức được cách phục sức nào thích hợp với cương vị của chính mình, của Cha Mẹ mình, của người hôn phối của mình và hoàn cảnh cũng như địa điểm chúng tôi xuất hiện?

Thưa, đó là nhờ chúng tôi đi học và lớn lên trong một xã hội với nền đạo đức cao và đầy nhân bản. Tôi còn nhớ, dưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nữ sinh các trường công lập – vì phải mặc đồng phục trắng – buộc phải mặc “áo lót” bên trong áo dài.

Trong khi chúng tôi được học về đức dục và lễ nghĩa thì thầy cô giáo trong xã hội c.s.V.N. lại – theo chỉ thị của đảng và người c.s.V.N. – dặn dò trẻ em về nhà để ý xem Ông Bà, Bố Mẹ ăn gì, nói gì, hôm sau mách lại với thầy cô để thầy cô cấp bằng khen “cháu ngoan bác Hồ”!

Thử hỏi, một người, từ bé đã được dạy làm những điều khuất tất, phản Ông Bà, phản Cha Mẹ thì lớn lên người đó có sống lương thiện được hay không? Đây là nguyên nhân đích thực tại sao người c.s.V.N. không bao giờ là người lương thiện!

Vì đã quen sống không lương thiện cho nên người c.s.V.N. đã lừa gạc người dân, lừa gạc bộ đội cụ Hồ rồi gán cho Quân Lực V.N.C.H. là lính đánh thuê.

Về danh từ kép “lính đánh thuê” mà suốt cuộc chiến và sau cuộc chiến, người c.s.V.N. đã gán cho Người Lính V.N.C.H. thì Người Lính V.N.C.H. và chúng tôi không “care”; vì chúng tôi rất tự tin, tự biết Ông Cha, anh chị em, chồng và bạn hữu của chúng tôi chiến đấu cho ai và chiến đấu vì cái gì.

Đảng và người c.s.V.N. càng “sống” lâu bao nhiêu và người Tàu hiện diện trên đất nước Việt Nam càng nhiều bao nhiêu thì hình ảnh Người Lính V.N.C.H. càng ngời sáng trong tâm tưởng của người Việt Nam bấy nhiêu – dù người c.s.V.N. manh tâm hủy hoại tất cả hình ảnh, sách vở, lịch sử của V.N.C.H.!

Người Lính V.N.C.H. đã chống quân ngoại xâm – trận hải chiến Hoàng Sa, với Trung cộng, năm 1974 – cũng như bảo vệ lãnh thổ và bác người dân miền Nam khỏi sự tấn công tàn bạo của c.s.V.N..

Thật vậy! Năm 1975, trong khi Người Lính V.N.C.H. tận dụng mọi phương tiện để cứu đồng bào và quân bạn từ Cao Nguyên, vùng I, vùng II Duyên Hải để đưa họ về nơi an toàn thì c.s.V.N. tấn công những đoàn người di tản bằng hỏa tiễn 122 ly! Hỏa tiễn 122 ly của c.s.V.N. rơi liên tục, rơi dai dằng, rơi bất tận, rơi điên cuồn ngay vào những dòng người đang cố chạy về phía Người Lính V.N.C.H. để được bảo vệ! Chỉ có Trời mới biết được, thời điểm đó, những đoàn người miền Nam trốn chạy khỏi cuộc xâm lăng của c.s.V.N. từ phương Bắc đã phải nhận chịu bao nhiêu ngàn hỏa tiễn 122 ly – được chế tạo tại Nga!

Nhắc đến sự viện trợ – có điều kiện – của Nga cho c.s.V.N. không thể nào tôi không đề cập đến sự kiện đau lòng mà đảng và người c.s.V.N. đã bưng bít suốt nhiều thập niên qua.

Sự đau lòng này được VNExpress tường thuật ngày 08-05-2019, tựa đề là Hơn 1.000 Người Diễu Hành Tưởng Niệm ‘Trung Đoàn Bất Tử’ Tại Hà Nội.

Theo bản tin của VNExpress thì: “Trung tâm Khoa học và Văn hóa Nga tại Hà Nội cùng Đại sứ quán Nga sáng nay tổ chức lễ tưởng niệm ‘Trung đoàn bất tử’ tại Hoàng thành Thăng Long. Đây là lần thứ ba sự kiện diễn ra ở Việt Nam, nhằm vinh danh và tưởng nhớ công lao của các chiến sĩ hai nước trong Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại (1941-1945) và Kháng chiến chống Mỹ.”

Xin hỏi người c.s.V.N.: “… Các chiến sĩ hai nước…” là hai nước nào? Có phải là nước Nga và nước Việt Nam hay không? Thế thì, từ năm 1941 đến 1945, Việt Minh – tiền thân của đảng c.s.V.N. – đã đưa bộ đội cụ Hồ sang Nga đánh giặc và chết thế cho lính Nga để đổi lại vũ khí thì bộ đội cụ Hồ không là lính đánh thuê thì ai là lính đánh thuê?

Quân Lực V.N.C.H. được thành lập sau hiệp định chia đôi đất nước Việt Nam, năm 1954 – sau ngày c.s.V.N. đưa bộ đội cụ Hồ sang Nga làm lính đánh thuê cho Nga những  09 năm lận!

Từ  1954 đến nay, không ai thấy hoặc có bằng chứng về bất cứ một quân nhân nào thuộc Quân Lực V.N.C.H. sang chiến đấu trên đất nước khác – như c.s.V.N. đã thực hiện trong “cuộc chiến tranh vệ quốc vỹ đại” tại Nga từ 1941đến 1945 và “nghĩ vụ quốc tế” tại Cao Miên sau năm 1975!

Và cũng không có đại diện của bất cứ nước nào trên thế giới cảm ơn Quân Lực V.N.C.H. về chiến thắng trên đất nước của họ cả.

Xin mở ngoặc ở đây để người c.s.V.N. khỏi giả vờ hiểu lầm: Từ 1975, sau khi thoát khỏi sự trả thù tàn độc và đê hèn của người c.s.V.N., người miền Nam chúng tôi nhận Hoa Kỳ là Quê Hương thứ hai.

Để đền ơn một đất nước đã cưu mang chúng tôi trong khi chúng tôi bị người đồng chủng cố tình giết hại, con em của chúng tôi tình nguyện tham gia vào quân đội Hoa Kỳ để bảo vệ đất nước mà chúng tôi thọ ơn. Và tập thể quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đã có vài vị lên Tướng.

Một trong những vị Tướng gốc Việt này là nạn nhân trực tiếp và cũng là nhân chứng sống trong cuộc tàn sát đẩm máu do người c.s.V.N. thực hiện – và sau 1975, hằng năm, c.s.V.N. tổ chức ăn mừng chiến thắng rất “hoành tráng” vì giết được quá nhiều người Việt – tại miền Nam Việt Nam, năm 1968, Tết Mậu Thân!

Trong cuộc “giết người hằng loạt” năm Mậu Thân, do c.s.V.N. thực hiện một cách  man rợ trên khắp miền Nam Việt Nam, nạn nhân này chỉ mới 10 tuổi. Bố của nạn nhân này là đại tá Thiết Giáp V.N.C.H., bị c.s.V.N. buộc phải đưa chìa khóa và hướng dẫn c.s.V.N. cách thức xử dụng xe thiết giáp – để c.s.V.N. dùng các xe thiết giáp đó tàn sát thêm nhiều người miền Nam nữa! Đại tá từ chối.

Sau khi không thể thuyết phục được vị đại tá Thiết Giáp V.N.C.H. can cường, c.s.V.N. hạ lệnh cho nhóm khủng bố Bảy Lốp giết vị đại tá bất khuất và giết cả gia đình của Ông – gồm vợ và sáu người con của Ông.

Không hiểu sự kỳ diệu nào đã phù hộ cho một trong sáu người con của vị đại tá V.N.C.H. oai hùng được sống sót để trở thành một trong nhiều sĩ quan ưu tú gốc Việt của quân đội Hoa Kỳ!

Tôi muốn đề cập đến Hải Quân đại tá Nguyễn Từ Huấn – con của cố đại tá thiết giáp V.N.C.H.  Nguyễn Tuấn – đã được Ủy Ban Quân Sự Thượng Viện Hoa Kỳ chuẩn thuận vào ngày 27-06-2019 để vinh thăng Phó Đề Đốc. Lễ thăng cấp sẽ được tổ chức vào tháng 10-2019.

Sự thành công vượt bậc của người Việt tỵ nạn thế hệ thứ II rất đáng vui mừng, rất đáng hãnh diện! Chúng tôi càng hãnh diện hơn khi tập thể quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt tự nhận là Hâu Duệ V.N.C.H.!

Hành động và ý nghĩa của Hậu Duệ V.N.C.H. rất cao cả. Người c.s.V.N. – nếu biết suy nghĩ và biết tự thẹn – sẽ không cố tình “nhập nhằn” Hậu Duệ V.N.C.H. với những người Việt Nam đã bị cụ Hồ, đảng và người c.s.V.N. đưa sang Nga đánh giặc thuê từ thập niên 40 của thế kỹ XX!

Xin trở lại với bản tin trên VNExpress. Bài tường trình của nhà báo Vũ Anh viết tiếp: “Họ đeo trên ngực trái dải băng Thánh Gregory biểu tượng chiến thắng của dân tộc Xô-Viết, diễu hành khoảng 100m từ cổng Hoàng thành Thăng Long vào sân khấu chính trong nền nhạc ‘Cuộc chiến tranh thần thánh’ của Liên Xô. Dọc hai bên đoàn diễu hành là ảnh chân dung của những chiến sĩ đã ngã xuống cho độc lập, tự do của tổ quốc.”

Người c.s.V.N. hãy trả lời và người Việt trong nước nên đặt vấn đề: Tại sao cụ Hồ, đảng và người c.s.V.N. đưa Người Việt Nam sang Nga chiên đấu và chết cho “chiến thắng của dân tộc Xô Viết… trong nền nhạc ‘Cuộc chiến tranh thần thánh’ của Liên Xô?… chân dung của những chiến sĩ đã ngã xuống cho độc lập, tự do của tổ quốc”… Tổ quốc này là tổ quốc nào?  Hai chữ “tổ quốc” ở cuối câu – trong bài báo của Vũ Anh – đã xác định là tổ quốc của Nga Sô chứ không phải là tổ quốc Việt Nam!

Nếu người Việt trong nước chưa tin rằng cụ Hồ, đảng c.s.V.N. đã đưa người Việt Nam sang Nga làm lính đánh thuê từ xưa thì kính mời quý vị đọc tiếp đoạn sau đây: “Nước Nga không bao giờ quên được chiến công của những chiến sĩ Việt Nam đã hy sinh thân mình tại vùng ngoại ô Moskva trong giai đoạn 1941-1942. Chúng tôi cảm phục sự dũng cảm, chủ nghĩa anh hùng mà quân và dân Việt Nam thể hiện trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và kháng chiến chống Mỹ.” Đại tá hải quân Roman Boitsov, tùy viên quân sự Nga tại Việt Nam, cho biết.

Đấy “hai năm rõ mười” rồi đấy nhé! Đại tá tùy viên quân sự Nga – Roman Boitsov – đã xác định thời gian và không gian mà ông Hồ Chí Minh, đảng và người c.s.V.N. đã đưa bộ đội cụ Hồ sang Nga đánh thuê cho Nga và chết thế cho lính Nga rồi đấy!

Mặt nạ của ông Hồ Chí Minh, đảng và người c.s.V.N. đã rơi xuống rồi!

Người Việt Nam trong nước – nhất là người trẻ – nghĩ gì về sự thật đốn mạc này? Các bạn có đau lòng, có xót xa cho dân tộc, cho đất nước bị tủi nhục và bị c.s.V.N. lừa gạc suốt mấy mươi năm dài hay không? Hay là các bạn cứ muốn tiếp tục để c.s.V.N. “ru ngủ” bằng những lễ hội “hoành tráng” và “các em chân dài” để rồi một ngày nào đó, các bạn hoặc con cháu của các bạn cũng sẽ trở thành lính đánh thuê cho Nga và Trung cộng?

Chỉ có bạn mới có thể quyết định được cuộc đời của bạn và mở đường cho con cháu của bạn sau này.

Như Govinda đã nói: “All of us start from zero. We take the right decision and become a hero.” 

ĐIỆP MỸ LINH

https://www.diepmylinh.com/



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.