Hôm nay,  

Hôm Nay Tôi (đi Học) Ra Trường

14/06/200800:00:00(Xem: 3914)

Những sinh viên tốt nghiệp năm 1983 trong buổi họp mặt 2008 (Ảnh Bùi Văn Phú)
Các trường ở Mỹ vừa kết thúc một niên học để bước vào muà hè. Trên các báo Việt ngữ từ vài tuần qua đã có những lời chúc mừng tân khoa là những tân bác sĩ, kĩ sư, luật sư hay những cô cậu cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ thuộc đủ mọi ngành nghề. Trong những buổi lễ tốt nghiệp, nhất là ở bậc trung học, những thủ khoa và á khoa lên đọc diễn văn đã có nhiều em học sinh mang họ Việt như Nguyễn, Lê, Trần, Phạm.

Đối với sinh viên tốt nghiệp đại học và chuẩn bị bước vào đời sống với công việc và một tương lai sáng lạn thì ngày tốt nghiệp là một ngày khó quên trong đời vì người Việt thường nói: “Đại đăng khoa rồi mới tiểu đăng khoa”, hay theo như truyền thống xa xưa: “Ngựa anh đi trước, võng nàng theo sau”. Ra trường, đi làm, xây dựng gia đình là nhịp sống trong văn hoá Việt.

Nhưng ở Hoa Kỳ, đời sống không nhất thiết theo tiến trình có thứ tự như trên vì nơi sân trường đại học lúc nào cũng có người lớn tuổi, không chỉ toàn những sinh viên của lứa tuổi đôi mươi nữa. Có nhà cả vợ chồng, con cái đều rủ nhau đi học. Dù ở tuổi nào, ngày được nghe xướng tên, bước lên lãnh nhận mảnh bằng cũng là một ngày đáng ghi nhớ trong lòng những cô cậu, ông bà sinh viên.

Tôi tốt nghiệp đại học đúng một phần tư thế kỉ trước.

Tháng 5.1983, Hội Sinh Viên Việt Nam tại Đại Học Berkeley - VSA, Vietnamese Students Asscociation - có tổ chức liên hoan mừng 22 sinh viên gốc Việt tốt nghiệp bằng một bữa tiệc và một chương trình văn nghệ với sự có mặt của gia đình và bạn bè, tất cả chừng 150 người. Lúc đó tôi không có gia đình ở bên nên nhiều bạn học chính là người thân. Tôi còn nhớ mãi ngày này.

Hôm đó nhiều sinh viên đã hát cho nhau nghe lần cuối trước khi rời mái trường thân yêu với nhiều kỉ niệm. Ban AVT thời đại với Hùng Ngô, Hoà Đỗ và Đảm Bùi hát bài “Mảnh bằng” là một ca khúc hài về văn hoá trọng giáo dục cũng như bằng cấp của người Việt.

Ngày xưa, lúc tuổi còn ấu thơ

Bố tôi thường nói con ráng học cho chuyên cần

Học nhiều thì ấm vào thân

Biếng lười sau chỉ vác chân đàn bà

Vợ con nó bắt coi nhà

Đuổi gà mà biết nhục, thì ráng học mà làm to…

*

Cái bằng nó chỉ một gang thôi

Mà sao con gái họ mê quá trời.

Theo nếp suy nghĩ của người Việt, không chỉ thiếu nữ mê người có bằng cấp mà trong gia đình bố mẹ, ông bà đều mong ước con cháu đỗ đạt, thành tài. Ngoài dấu ấn văn hoá bằng cấp in đậm trong lòng người Việt, nhiều người trong chúng tôi khi rời bỏ nơi sinh ra đã là thanh niên hay đang ở tuổi vị thành niên nên trong trí nhớ còn đọng lại nhiều câu thơ, bài hát, áng văn, điệu hò của quê hương.

Tân khoa Thăng Nguyễn chia tay bạn bè bằng mấy câu văn nhại bài “Tôi đi học” của Thanh Tịnh:

Mỗi năm cứ vào cuối xuân

Khi lá hai bên đường bắt đầu… nở

Bồ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi

Dắt đi trên con đường ngoằn ngèo

Hôm nay tôi ra trường

*

Tối 24.5.2008 vừa qua, những sinh viên tốt nghiệp Đại Học Berkeley trong khoảng từ 1980 đến 1986 đã tổ chức dạ tiệc họp mặt tại Thung Lũng Hoa Vàng ở miền Bắc California. Khoảng 200 sinh viên và người phối ngẫu đã về dự.

Rừng núi giang tay nối lại biển xa

Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà

Mặt đất bao la, anh em ta về

Gặp nhau mừng như bão cát

Quay cuồng trời rộng

Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam...

Gặp nhau chúng tôi lại cất tiếng hát những lời ca đã từng vang vang nơi sân trường đại học.

Tựa bài hát cũng được chúng tôi đặt tên cho tờ báo sinh viên: “Nối Vòng Tay”, là nơi nhắn gửi thương yêu, môi trường sáng tác, nơi chọc ghẹo nhau bằng ngôn ngữ Việt, là món ăn tinh thần trong những ngày ở đại học. Ngày xưa có Kòm làm thơ tình, đăng báo gửi Kẹp Tóc, hôm nay có Hoà Đỗ và Diệu Thúy, á hậu áo dài của thế kỉ trước, tuổi đời bây giờ đã thêm hai bó rưỡi nhưng vẫn còn thích làm thơ chọc ghẹo nhau, không còn e thẹn giấu tên, mà đọc to cho bạn cũ cùng nghe:

Cô ơi, cô biết tôi vẫn ế

Diện chi cho lắm vẫn bị chê...

*

Anh ơi tôi biết anh rất ế

Diện chi cho lắm vẫn thấy ghê

Thôi đừng lẽo đẽo theo tôi nhé

Theo chi cho mệt cái thân dê

*

Cô ơi cô ế tôi cũng ế

Chi bằng mình giải cả đôi bên...

*

Xin anh nhớ rõ tôi không ế

Bận tâm chi đến chuyện đôi bên

Thương ai cứ việc, nhưng đừng thương tôi nhé

Đêm nằm tôi sợ thấy con dê.

Trong khung cảnh “Gợi áng mây xưa” - là chủ đề ban tổ chức đặt cho buổi họp mặt - giữa những gam mầu xanh và vàng của trường cũ, tìm lại những giảng đường thân thương, ngồi cạnh Sather Gate, tháp Campanelli, sinh viên được xem lại những hình ảnh xưa, nghe lại những tiếng nói, giọng hát, câu hò ngày cũ, được thêm một lần nghe Vương Thiên Nga (Ti), Bảo Khanh, Thăng Nguyễn, Anh Thư, Hùng Hawaii, Hùng Phạm hát; được lần đầu thưởng thức những giọng ca của thời đại karaoke như Frank Thành Nguyễn, Đào Kiều Liên, Hiệp, Mai Thanh Tùng, Rosanna, James hát với ban nhạc trong đó có cây ghi-ta Hương Phạm và tay trống Song Xuân Nguyễn là những cựu sinh viên Berkeley. Cô nha sĩ Xuân ngày xưa thích làm văn nghệ, thích đọc “Nói với tuổi hai mươi” nhưng hôm nay biểu diễn đánh trống làm ngạc nhiên nhiều bạn cũ. Ban AVT bây giờ có Hùng (Hawaii) Trần, thay cho Hùng (râu) Ngô ở xa không về được, cùng với Hoà Đỗ và Đảm Bùi hát lại bài “Mảnh bằng”.

Một phần tư thế kỉ sau ngày tốt nghiệp, là lúc gần thấy hoàng hôn của trí nhớ nếu tính theo câu hát: “Em ơi có bao nhiêu, 60 năm cuộc đời”. Với hơn nửa đời sống ở Mỹ, không biết nếp suy nghĩ của những cựu sinh viên có khác với các cụ ta ngày xưa, hay vẫn mang tinh thần gia trưởng, chồng chuá vợ tôi, trọng nam khinh nữ khi mà những con số thống kê mới nhất từ trường cũ như đã xác nhận một thực tế khác hơn.

Trong khoá học muà thu 2007, Đại Học Berkeley với 24.636 sinh viên ban cử nhân, chỉ có 46% là nam sinh viên. Sinh viên gốc Việt có 844 thì 57% là phe kẹp tóc. Nếu chia theo từng năm, từ năm thứ nhất đến năm thứ tư, tỉ lệ nữ sinh vẫn cao hơn trong mọi cấp lớp. Ba mươi năm trước tỉ lệ này ngược lại. Trong số sinh viên gốc Việt thời đó, nam sinh hơn nữ sinh rất nhiều.

Như thế thì câu hát: “Cái bằng nó chỉ một gang thôi, mà sao con gái họ mê quá trời” thời đó hát nghe vui, chứ bây giờ không chừng lại là một lời hát chọc giận phái nữ. Sự thực những ngày còn ở sân trường chúng tôi quây quần bên nhau, sinh hoạt quanh VSA với rất nhiều kỉ niệm vui. Chúng tôi còn hồn nhiên quá, cái gì cũng có thể giễu cười mà chẳng sợ bị mang tiếng là phân biệt nam nữ, kì thị nọ kia.

Tối hôm họp mặt, anh Hùng Phạm bồi hồi kể chuyện VSA như một thứ “trouble maker, gây phiền toái”, và ít nhiều đã là nguyên do khiến cho có bạn phải bỏ lớp, điểm học tụt xuống, chậm trễ ra trường. Nhưng chính nhờ có “nghiệp đoàn chuyên viên mua việc” mà sinh hoạt của VSA đã để lại cho chúng tôi nhiều kỉ niệm về quãng đời đại học và những tình bạn đến hôm nay.

Về họp mặt có Dư Minh Trọng là tổng thư ký đầu tiên của VSA và chủ tịch hội của những năm sau là Nguyễn Khánh, Mai Thanh Tùng, Đỗ Anh Thư, Trúc Đặng và Ngô Như Phú Việt. Những sinh viên thời chúng tôi bây giờ hầu hết làm kĩ sư, bác sĩ nhưng cũng có luật sư, giáo sư đại học. Nổi tiếng có kĩ sư Nguyễn Hùng Việt của hãng Boeing, có nhà văn Andrew Lâm, tức Lâm Quang Dũng. Còn đang ở phương xa có Ninh Kim làm đại diện cho một quỹ phát triển quốc tế tại Việt Nam, có Cao Lệ Huyền nghiên cứu về các loại thuốc tiêm chủng về bệnh liệt kháng ở châu Phi, có Đặng Khải Minh, có lẽ là luật sư gốc Việt đầu tiên tốt nghiệp từ Berkeley, vẫn còn đâu đó trong vùng Đông Nam Á.

Một cựu sinh viên có con gái vừa tốt nghiệp Berkeley, đúng 25 năm sau, là con của Bảo Nguyễn. Ngày xưa đa số theo học những ngành khoa học, thế hệ sinh viên gốc Việt sau này theo đuổi đủ mọi ngành nghề: Mina Nguyễn làm việc trong chính quyền liên bang, Thuý Vũ là phóng viên kênh truyền hình CBS-5 ở San Francisco, đạo diễn Đức Nguyễn mới hoàn tất phim tài liệu Bolinao 52 về người vượt biển, hoạ sĩ Trần Thuỷ Châu với những tác phẩm gây phản ứng sôi nổi trong cộng đồng người Việt.

Thời chúng tôi đi học, ngôn ngữ điện toán là fortran, pascal, viết thảo chương với cả một hộp cạc IBM, ra đường nghe nhạc với walkman. Bây giờ nghe nhạc bằng iPod và iPhone đang trở nên thịnh hành mà giá chỉ 200 đô-la, bằng thời giá của một máy tính cao cấp TI hay HP vào đầu thập niên 1980. Ngày xưa chúng tôi liên lạc với nhau bằng lời nói qua điện thoại, bây giờ dùng e-mail, bàn luận trong những nhóm qua mạng thông tin toàn cầu. Đi đâu bên tai cũng đeo bluetooth trông như người từ hành tinh khác du hành qua trái đất.

Cho dù kỹ thuật thay đổi nhanh, gặp lại nhau trong buổi tối họp mặt, tôi ngạc nhiên khi thấy nhiều cựu nữ sinh vẫn duyên dáng áo dài làm tôi nhớ lại hình ảnh buổi trình diễn văn hoá Việt ở Sproul Plaza trong ngày “Open House” 25 năm về trước.

Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc

Áo nàng xanh anh mến lá sân trường

Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương

Anh pha mực cho vừa mầu luyến thương

Những nữ sinh ngày xưa, một phần tư thế kỉ sau vẫn xinh tươi trong tà áo cổ truyền hay áo cách tân, có áo may bên này, nhiều áo may ở Việt Nam, đủ mầu cam, tím, hồng, xanh.

Nhắc lại thời đại học, trên môi chúng tôi vẫn rộn ràng ngôn ngữ Việt và trong lòng lại xôn xao những kỉ niệm thân thương nơi sân trường cũ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.