Hôm nay,  

Ca Trù Sắp Tuyệt Chủng

05/12/199900:00:00(Xem: 7048)
Bạn thân,
Tôi biết là bạn chưa biết bộ môn nghệ thuật này của quê nhà, dĩ nhiên tôi cũng vậy. Những người dân trưởng thành tại Sài Gòn như bạn và tôi hình như chưa một lần nghe qua môn ca trù, kể cả trên truyền hình hay radio, chứ đừng nói gì tới cơ may ngồi trước một nữ nghệ nhân tài sắc. Vậy mà bộ môn ca trù đang gặp nguy cơ tuyệt chủng trên quê nhà mình, theo bài báo với nhan đề cực kỳ bi thảm “Còn ai sẽ hát tiếp khúc ca trù"” trên báo Văn Hóa, nội dung trích lược như sau.

Thuở xưa, ca trù đã từng một thời làm nghiêng ngả cung đình và ăn sâu vào phong tục, nghi lễ trong đời sống hàng ngày của người dân miền Trung - Bắc Bộ. Người xưa hát ca trù ở mọi nơi, từ trong cung Vua, phủ Chúa, cửa đình nông thôn cho tới các phố phường, quán trọ. Họ say mê ca trù tới quên ăn, quên ngủ, quên cả lối về.

Bây giờ vẫn còn vương lại tiếng tăm của các nghệ nhân lão luyện như: Quách Thị Hồ, Phạm Thị Mùi, Phó Thị Kim Đức - những người đã từng một thời sống còn với nghề hát “cô đầu” ở Hà Nội. Tôi được biết rằng lớp học trò của họ sau này như Bạch Vân, Kim Dung... cũng không nhiều, có lẽ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay và thế hệ tiếp tiếp nữa hầu như chẳng còn ai... Cũng có một vài ca sĩ trẻ hát ca trù trong các tiết mục đan xen của các buổi diễn, song người nghe thì chẳng hiểu gì lắm và người hát thì hình như cũng vậy. Các ông bầu phần vì muốn thay đổi khẩu vị cho chương trình, phần vì muốn lấy tiếng đã cho chen vào một chút nhạc dân gian nên các ca sĩ chớp lấy hợp đồng và vội vã tìm tới các nghệ nhân để xin học hát lớp cấp tốc không quá một tuần. Thực ra đó chỉ là học thuộc lòng một cách máy móc rồi lên sân khấu diễn như thật.

Và khi hết hợp đồng biểu diễn thì với họ những bài hát ấy cũng vội vàng theo gió bay đi... Họ đâu biết rằng, một số khán giả cao tuổi khi xem họ biểu diễn trên sân khấu đã phải tỏ thái độ thất vọng.

Hát ca trù rất khó, học được cách gõ phách cho hài hòa, nhịp nhàng với tiếng hát lại còn khó hơn, đòi hỏi một sự công phu, tỉ mỉ và say mê hết lòng. Người đào nương xưa đã phải học đàn, học phách mất hàng năm, thậm chí vài năm mới tạm gọi là biết chứ nói gì tới một tuần. Người nghe hát ca trù cũng phải có một kiến thức nhất định thì mới mong thấy hết được cái hay, cái đẹp của bộ môn nghệ thuật này. Khán giả trẻ ngày nay đến với ca trù rất ít cũng một phần họ chẳng hiểu gì về nó và cũng chẳng có mấy ai giúp cho họ hiểu. Đã từ lâu do có những cái nhìn sai lệch về ca trù mà người ta đã thờ ơ với nó. Hiện tại các lớp học, các khóa đào tạo hầu như không còn. Các nghệ nhân thì không có mấy học sinh muốn theo học một cách nghiêm túc. Chính vì lẽ ấy họ cũng không muốn truyền đạt lại kinh nghiệm dân gian của mình cho những ai không hết lòng vì nghệ thuật. Ca trù thực sự đang bị mai một dần.

Tôi tìm tới một buổi sinh hoạt ca trù của Câu lạc bộ ca trù Hà Nội ở Bích Câu Đạo quán của nghệ sĩ Bạch Vân. Rất nhiều những hội viên ở khắp các tỉnh như Hải Dương, Nam Định, Thanh Hóa... Thực ra những người say mê ca trù cũng vẫn còn không ít nhưng họ toàn là những bậc cao niên vào cái tuổi cổ lai hy. Những người của lớp trước có may mắn là được truyền đạt lại những kiến thức cơ bản về nghệ thuật này nên khi câu lạc bộ ra đời, đã cùng nhau tìm tới đâyđể hòa chung tiếng nhạc tiếng lòng. Thực sự cảm động trước hình ảnh của những người già cả ấy. Không quản đường xá xa xôi, tuổi cao sức yếu tìm đến vớt nhau chỉ tất cả một tấm lòng đam mê. Thế mới biết ca trù đã có nét quyến rũ tới mức nào... số người nước ngoài yêu nghệ thuật VN đã tìm tới những địa chỉ thế này để tìm hiểu. Vậy mà chính chúng ta lại đang thờ ơ với cái vốn quý đang có trong tay.

Bạn thân,
Thời gian rồi sẽ đẩy lui nhiều thứ vào quá khứ, nhưng nếu những gì mà dân tộc chúng ta một thời trân quý vẫn gặp cơ nguy tuyệt chủng thì cực kỳ bi thảm. Vì sao nhân loại lo cứu cá voi, cọp, voi... mà không lo cứu một bộ môn nghệ thuật khó tìm"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Cuộc chiến thương mại vẫn xảy ra chung quanh hàng Việt Nam xuất cảng…Báo Diễn Đàn Doanh Nghiệp ghi nhận: Sau khi áp thuế chống trợ cấp 12% với ống thép không gỉ từ Việt Nam, Ấn Độ lại tiếp tục điều tra chống trợ cấp đối với ván sợi bằng gỗ.
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Xây cầu, rủ nhau xây cầu… Nhà nước xây không nổi, cạn tiền, nên vay tiền quốc tế để xây cầu…
Thiếu thịt heo, đặc biệt là dịp Tết sắp tới… Báo Vietnam Finance ghi nhận: Từ đây đến Tết, mỗi tháng sẽ thiếu khoảng 70.000 tấn thịt heo.
Vậy là huề… Trận bóng đá mọi người hồi hộp chờ, vậy là huề. Bản in TTXVN kể: Tuyển Việt Nam và tuyển Thái Lan đã cầm hòa nhau 0 - 0 ở lượt trận thứ 5 bảng G vòng loại World Cup 2022 diễn ra trên sân Mỹ Đình tối 19/11.
Nhức nhối vẫn là chuyện mua hàng ngoại về rồi dán thương hiệu hàng Việt… Infonet ghi lời một quan chức về tình hình “Nhập hàng nước ngoài về cắt mác dán nhãn Made in VN: Chúng ta đang tự giết chúng ta!”
Có nên hợp pháp hóa mại dâm để câu du khách? Các quan chức Hà Nội đã “bức xúc” nêu câu hỏi như thế.
Tình hình ung thư của dân mình có những con số đáng ngại: 70% biết có bệnh ung thư khi đã vào giai đoạn cuối… nghĩa là tới lúc khó chữa trị.
Bán nước với giá cắt cổ, hay giá rẻ mạt? Đó là chuyện Hà Nội mua “hớ” có phải không? Báo Tiền Phong kể chuyện nước sông Đuống bán giá khủng: Hà Nội 'hớ' khi chọn nhà đầu tư?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.