Hôm nay,  

Đi Đâu Mà Trật

29/03/200900:00:00(Xem: 2886)

Đi Đâu Mà Trật – Mõ Sàigòn

Đặng Thành Đức, người ở Khai Phong, tỉnh Hà Nam, nghe chúng bạn bàn chuyện, cho rằng huyện Duyên Châu ở Sơn Đông công việc nhiều mà sinh hoạt lại rẻ, thêm con gái thùy mị đoan trang, nên  trong lòng ngập tràn khoan khoái. Nhân lúc mẹ vừa hốt hụi xong, bèn nói với mẹ rằng:
- Quốc gia có lúc thịnh lúc suy, nhưng vợ đẹp không phải lúc nào cũng có. Chẳng phải vậy sao"
Mẹ của Đức là Hàn thị, sửng sốt đáp:
- Vợ đẹp dành để… tiêu tiền. Gia đình mình chỉ mới đủ ăn. Hà cớ chi lại mộng mị xa vời ra như thế"
Đức cười to đáp:
- Mẹ đừng lo. Cũng như ở đây coi vàng là quý, nhưng khi đến mỏ vàng, thì cái quý ấy đã không còn nguyên vẹn. Cũng vậy, người đẹp ở đây sở dĩ làm cao, là vì người đẹp không nhiều, chớ đến nơi người nào cũng đẹp. Còn cao giá đặng hay sao"
Hàn thị nghe con trả lời một cách mạnh bạo như vậy, bèn trố mắt nói:
- Con từ nào tới giờ chỉ lo vườn tược, chăm sóc hoa màu, mà bây giờ bỗng đổi hệ đổi tông. Thiệt khiến cho mẹ khó ngăn điều thắc mắc!
Đức nhìn mẹ, thấy cả trời ngạc nhiên, bèn thưa với mẹ rằng:
- Chăm hoa để mưu sinh. Còn để ý tới… hoa người là làm cho đời mình nhiều ý nghĩa. Con đã tới tuổi chăm người, mà mẹ vẫn an nhiên, thì thiệt không biết mẫu tử thiêng liêng phải nghĩ làm sao cho đúng"
Hàn thị. Nghe con trả lời trớt quớt như vậy, bèn rúng động châu thân. Thảng thốt nghĩ rằng: "Trời không ngừng có phong ba, thì người cũng sáng phước chiều họa. Tuy là mẫu tử tình thâm, nhưng không phải chỉ trong một chốc mà giải thích cho con hiểu tường hiểu tận. Lại nữa, con có trách mình - thì cũng là dịp cho mình suy xét - hầu có thể trở thành gương tốt cho vợ nó về sau…". Nghĩ vậy, bèn cố tạo vẻ mặt hòa dịu. Thân thiết nói:
- Ở đời con sẽ gặp rất nhiều người, nhưng duy nhất chỉ có một người sẽ ở với con mà thôi. Nếu chọn đúng, con phẻ phắn một đời, bằng ngược lại, con ân hận quên thôi. Suốt đời trong tăm tối!
Rồi thở ra một cái, mà nói rằng:
- Con tới tuổi chăm người. Vậy người ở đâu" Sao chưa bao giờ nghe nói đến"
Đức lật đật đáp:
- Ở huyện Duyên Châu, tỉnh Sơn Đông. Con sẽ đến đấy đưa về, đặng mẫu tử gặp nhau, cho nồng ấm có nhiều hơn lúc trước.
Hàn thị. Nghe tới đâu hoảng hồn theo tới đó, nhưng sợ ném chuột vỡ đồ, chạm tự ái của con, nên nắm chặt đôi bàn tay lại. Gắng gượng nói:
- Cái gì con khiêng lên có thể bỏ xuống được, nhưng chuyện tình cảm. Không thể muốn bỏ là bỏ xuống được đâu. Con còn nhỏ, tương lai còn dài, thêm trường đời chưa trải. Mẹ chỉ sợ trong một phút yếu lòng, hoặc nông cạn nghĩ suy, rồi va vào điều tủi nhục, thì trước là con hổng đặng vui, sau đến lúc nhắm mắt cũng chẳng yên lòng đi xuống!
Thành Đức. Nghe mẹ bàn ra như vậy, bèn xoay chuyển ý nghĩ trong đầu thật nhanh, rồi bảo dạ rằng: "Mẹ là phận gái, ta là phận trai, thì ngay cội rễ căn nguyên đã đôi đường khác biệt. Nếu cãi lại thì ra tuồng bất hiếu, thời sao bằng im mẹ nó thì hơn, rồi đợi lúc thuận tiện chơi luôn mới không điều ân hận.". Nghĩ vậy, bèn từ tốn nói:
- Con lấy vợ là vì muốn nhìn thấy nụ cười của mẹ, nhưng bây giờ mẹ không cười, thời bỏ qua một bên. Chớ con không muốn thấy mẹ với dâu chưa gì… xăn tay áo!
Mấy ngày sau, nhân lúc mẹ đi qua làng bên hốt thuốc, Đức mới vào thu gom đồ đạc, cùng chôm một ít tiền, rồi lẹ làng ra cửa. Vừa đi vừa nói:
- Tiền này tiếng là của mẹ, nhưng cũng là của ta, bởi… di chúc đã bảo rằng: Y như thế!
Lúc đến địa giới của Duyên Châu, Thành Đức may mắn xin được một công việc dọn dẹp ở văn phòng kế toán, nên sinh kế cũng đỡ lo, lại còn được chủ nhân sốt sắng tìm nơi cư ngụ. Tuy chẳng đặng cao sang, nhưng so với bao kẻ thiếu trước hụt sau cũng nằm mơ không có.
Ngày nọ, Đức đang ngồi uống cà phê buổi sáng, bất chợt thấy bóng người xẹt qua ngõ nhà mình, bèn lật đật bước ra, thời thấy một người con gái tuổi chừng đôi tám, tóc cột đuôi gà, liền sửng sốt nói:
- Tiểu thư và tiểu sinh chưa hề quen biết. Sao lại đi vô"
Người con gái lớn giọng quát:
- Ta vào đây không phải đi tìm ngươi mà tìm… mèo. Vậy, ngươi có thấy con mèo tam thể của ta chạy qua đây không"
Đức! Từ khi trốn mẹ mà đi, cứ mãi giữ trong tâm tư là con gái xứ này vừa ngoan vừa đẹp, nay thực tế sờ sờ ra trước mắt - mới hiểu giữa cái nghĩ và cái thực nhiều khi lại quá xa - bèn nghe lòng bực bội, toan lớn tiếng cãi tràn, nhưng khi chạm đến ánh mắt buồn bã của người ta, bèn hào khí xìu hơn phân nửa. Lầm thầm bảo dạ: "Mèo chỉ là thú vật. Chưa biết có mất hay không, mà thần sắc ủ dột, giọng nói muốn đứt hơi, thì không biết lúc có chồng, sẽ yêu thương đến chừng mô đây nữa"". Nghĩ vậy, liền cẩn trọng nói:


- Tìm mèo là chuyện nhỏ, nhưng giữ gìn sức khỏe mới là chuyện lớn. Tiểu sinh tình thực không nhìn thấy con mèo chạy qua, nhưng lại nhìn thấy sắc diện của cô nương có phần không đặng, nên muốn nhắn nhủ một điều, là: Mèo có lạc cũng hổng sao, nhưng cô nương có bề gì thì lấy ai mà báo hiếu"
Người con gái đang âu lo là vậy, bỗng nghe đến chữ con mèo lạc mất, bèn quên là mình đang ở trong nhà người lạ. Tức tối hét:
- Ăn nói điều xúi quẩy. Thiệt là đáng ghét!
Nay lại nói về Trình tiểu thư. Hôm ấy mất một ngày đi tìm mèo mà không gặp, bèn ủ dột mày ê, ngồi ở góc phòng, đến độ mực nướng nai khô chẳng thèm đếm xỉa tới, bỗng có tiếng hỏi rằng:
- Tiểu thư mất mèo mà đau đớn như thế này. Có hiểu tại sao không"
Trình tiểu thư ngước mắt lên, thời thấy Chu Sương là tì nữ mà nàng hằng yêu mến, bèn chán nản đáp:
- Không!
Lúc ấy, Chu Sương mới ngồi xuống dưới chân. Nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu thư buồn không phải vì mất mèo, mà mất đi nơi chốn để tiểu thư… đổ tình thương vào trong đó. Cái này giới đại phu gọi là tâm bệnh. Vậy để chữa tâm bệnh, thì phải bắt đầu từ cái gốc. Chỉ có vậy thôi!
Trình tiểu thư đang âu sầu là vậy, mà chỉ vài lời, lại thấy cả ngày mai, bèn ấp úng nói:
- Ngươi hiểu rõ ta còn hơn… ta. Vậy, muốn chữa tâm bệnh, thời ta phải làm sao"
Chu Sương thấy thái độ của chủ nhân mình như vậy, thì biết bệnh tình chỉ còn hơn phân nửa, bèn hăng hái đáp:
- Hạnh phúc thì ngắn ngủi, nhưng đau khổ rất là dài, và bởi vì dài nên cần có sự xẻ chia, bớt đi phần gánh nặng. Nay tiểu thư thay vì yêu mèo, thì hãy đổi lại là yêu người, thời tâm bệnh sẽ tiêu diêu, ngàn khơi xa tuốt .
Trình tiểu thư ngẫm nghĩ một chút. Chợt cười, chợt nhăn, rồi thở dài áo não, khiến Chu Sương không nén được tò mò. Gấp rút nói:
- Tì nữ theo hầu tiểu thư đã gần mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy sắc mặt tiểu thư đổi thay làm vậy. Theo ngu ý của kẻ hèn này : Chắc là trong tâm tưởng đã có phần mơ mộng, ruột dạ xuyến xao, hẳn tâm ý đã dồn vô nơi mới.
Trình tiểu thư bỗng dõi mắt vào cõi xa xăm, rồi nghiêm mặt hỏi:
- Lầm lỗi mà muốn xin lỗi với người ta, thì phải làm sao"
Chu Sương lẹ miệng đáp:
- Thượng sách là gặp mặt. Trung sách là nhờ người. Hạ sách là chờ bên nọ nguôi ngoai, cho thời gian chôn lấp.
Trình tiểu thư im lặng một chút, rồi bất chợt nói:
- Thượng sách thì gấp. Hạ sách thì chậm. Trung sách thì vừa. Có điều ta không tiện nhờ người, thì phải làm sao"
Chu Sương nhanh nhẩu đáp:
- Không nhờ được người thì nhờ giấy mực. Chỉ có vậy thôi!
Trình tiểu thư nghe đến giấy mực, bèn lộ mối ưu tư. Thảng thốt nói:
- Giấy mực. Có ăn chắc thật không"
Chu Sương nồng nhiệt đáp:
- Xa, thời tiện nữ không biết, nhưng gần thì có ngay bên cạnh. Cách đây năm năm, tiện nữ lần đầu nhận được lá thư tình, vì sợ cha mẹ biết, nên phải đợi đến đêm nhờ ánh trăng mà đọc. Suốt khoảng thời gian đó, trong đầu óc của tiện nữ, bao nhiêu là nghi vấn, bao nhiêu là lo sợ, bao nhiêu là mừng vui, bao nhiêu là hồi hộp. Tóm tắt lại là cái cảm giác đó suốt quảng đời thanh xuân của tiện nữ chưa hề được trải qua. Nó réo rắt, nó ngọt ngào. Nó làm cho tiểu nữ cảm thấy tăng thêm phần sức mạnh. Không trang điểm mà vẫn đẹp. Không son phấn mà vẫn ngon. Không cắt sửa lôi thôi mà vẫn tin mình hơn… hoa hậu…
Trình tiểu thư nghe tới đây, bỗng ửng hồng lên đôi má, mới ấp a ấp úng mà nói rằng:
- Mình là con gái, lại chưa quen mà gởi thư. Có tệ lắm chăng"
Chu Sương mĩm cười đáp:
- Nam nữ bình quyền. Con trai gởi được thì con gái cũng gởi được. Sao lại phải lo"
Trình tiểu thư nghe vậy, liền đưa móng tay lên cắn cắn mấy cái, rồi e thẹn hỏi:
- Lỡ người ta không nhận, thời phải làm sao"
Chu Sương đầu thì lắc, tay xua lịa xua lia. Lẹ miệng đáp:
- Tiểu thư với người ta chưa quen ắt phải lạ, mà đàn ông thấy gái lạ như quạ thấy gà con, thì sao lại có chuyện… không nhận nằm vô trong đó"
Trình tiểu thư nghe vậy, lặng người đi một chút rồi lẩm bẩm:
- Trên đời. Cái khó nhất là tự biết mình. Ta chỉ vì muốn quên mà gởi thư cho người khác, thì trước là xem nhẹ mình, sau tội cho người ta, bởi đang không trở thành… phao cấp cứu. Chi bằng ráng chịu thì hơn!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.