Hôm nay,  

Ân Xá QT Đòi Bảo Vệ Đỗ Thị Minh Hạnh

7/4/201800:00:00(View: 8717)
HANOI -- Nhà nước CSVN ngày càng tấn công táo bạo các nhà hoạt động dân chủ.

Bản tin VOA cho biết rằng nhà của chị Đỗ Thị Minh Hạnh bị tấn công, Ân xá Quốc tế lên tiếng.

Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International) hôm 2/7 yêu cầu chính quyền Việt Nam “phải hành động lập tức để đảm bảo sự an toàn cho bà Đỗ Thị Minh Hạnh, nhà hoạt động vì quyền của người lao động, sau khi côn đồ dùng đá tấn công nhà bà 3 lần trong tuần rồi.”

Từ thị trấn Di Linh, tỉnh Lâm Đồng, bà Đỗ Thị Minh Hạnh, Chủ tịch Phong trào Lao Động Việt, nói với VOA:

“Trong tuần vừa qua gia đình của chúng tôi đã bị khủng bố tại gia 3 lần, chưa kể một lần tôi bị đánh bên ngoài. Gần một tháng nay tôi bị canh giữ tại nhà của mình.”

Trong một thông cáo phổ biến hôm 2/7, Tổ chức Ân Xá Quốc Tế nói: “Chính quyền thị trấn Di Linh phải hành động ngay lập tức để đảm bảo sự an toàn cho nhà hoạt động vì quyền của người lao động Đỗ Thị Minh Hạnh.”

Theo Hội Ân xá Quốc tế, nơi bà Minh Hạnh cư ngụ đã bị tấn công lần đầu vào tối 24/6, khi hàng chục người đàn ông ném đá vào nhà của cha bà ở Di Linh. Căn nhà lại bị tấn công vào ngày 27/6, lần này có thêm một vật liệu nổ được ném vào, cuộc tấn công ‘dữ dội nhất’ diễn ra vào ngày 30/6. Bà Minh Hạnh cho biết thêm chi tiết:

“Trong các đợt tấn công này thì đợt 1 chưa có thiệt hại gì nhiều, ném đá làm vỡ vài thứ ở ngoài sân. Đợt 2 thì họ ném đá nhiều hơn và họ quăng cả chất nổ có tẩm xăng vào. Đợt ba là đợt khủng kiếp nhất: tất cả cửa kiếng đều vỡ, từ trước đến sau, kể cả máy nước nóng năng lượng mặt trời. Gia đình tôi không có nơi trú ẩn, các phòng đều có cửa sổ và chúng tôi phải bịt kín lại.”

Bà Đỗ Thị Minh Hạnh cho VOA biết là gần đây bà đã chuyển về nhà tại thị Trấn Di Linh, tỉnh Lâm Đồng để chăm sóc người cha cao tuổi, hai cha con đều có mặt ở nhà trong khi diễn ra 3 cuộc tấn công mới đây. Minh Hạnh cho biết đã gọi điện cho công an khu vực sau cuộc tấn công đầu tiên và cuộc tấn công ngày 2/7, nhưng cho đến nay vẫn chưa nhận được phản hồi từ cơ quan thi hành công lực này...

Về lý do gia đình bà bị tấn công, Minh Hạnh nói:

“Thời gian tôi bị khủng bố cũng chính là thời gian những người công nhân xuống đường. Là một thành viên của Phong trào Lao động Việt, tôi luôn luôn bên cạnh công nhân - tôi luôn liên kết với công nhân để xem tình trạng của họ ra sao. Có lẽ chính vì vậy mà an ninh mật vụ ở đây đã hành xử với tôi như vậy.”

Sau khi bị cấm xuất cảnh sang Đức ngày 16/5/2018, Đỗ Thị Minh Hạnh cho biết bà về Di Linh ở với thân phụ và từ đó về sau, căn nhà này luôn luôn bị canh gác.

Theo Tổ chức Ân xá Quốc tế, vào ngày 27/6 blogger Đinh Văn Hải tới nhà thăm gia đình bà Đỗ Thị Minh Hạnh. Khi ra về, ông bị côn đồ địa phương chặn lại và hành hung, khiến ông bị gãy tay và vai.

Năm 2006, bà Đỗ Thị Minh Hạnh đồng sáng lập Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, một công đoàn độc lập tranh đấu để đòi tăng lương cho công nhân và cải thiện an toàn lao động.

Tháng 10/ 2010, Minh Hạnh bị kết án 7 năm tù về tội “xâm phạm an ninh quốc gia” theo bộ luật hình sự 1999. Vào tháng 6/2014, bà bất ngờ được trả tự do sớm sau khi bị giam 4 năm 4 tháng.

Theo Wikipedia chị Đỗ Thị Minh Hạnh (sinh ngày 13 tháng 03 năm 1985 ở Di Linh, Lâm Đồng) nguyên là sinh viên Cao đẳng Kinh tế, từng tham gia các phong trào công nhân biểu tình và đình công để đòi tăng lương và bảo đảm an toàn lao động. Cô bị bắt vào tháng 2 năm 2010 vì rải truyền đơn kêu gọi công nhân một công ty giày da ở Trà Vinh đình công, và ngày 27 tháng 10 năm 2010 bị kết án 7 năm tù giam, nhưng đã được trả tự do vào ngày 26 tháng 6 năm 2014.

Hạnh sinh trưởng trong một gia đình mà ông nội là lão thành cách mạng, làm việc cho cộng sản qua hai thời kỳ trước và sau 1975, bà nội là liệt sĩ thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Trước năm 1975, ba của Minh Hạnh (biệt động quân) đã từng bị Cộng sản bỏ tù gần 2 năm, sau này cha là thành phần trung nông, còn mẹ đã từng là cán bộ xây dựng nông thôn của Việt Nam Cộng hòa trước 1975 tại Nha Trang, sau này trở thành cán bộ hội chữ thập đỏ của địa phương. Chính vì thành tích ông bà nội của Minh Hạnh mà nhà nước xem gia đình Minh Hạnh là gia đình có công với cách mạng, chứ cha mẹ cô không phải là đảng viên đảng cộng sản. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Minh Hạnh vào Sài Gòn học trường Cao đẳng Kinh Tế thành phố HCM.

Minh Hạnh bắt đầu tham gia hoạt động xã hội vào những năm 2003, ban đầu chỉ là giup đỡ nhũng người cùng khổ., lang thang kiếm sống. Sau đó,Hạnh tìm hiểu thực trạng xã hội qua mạng intenet. Vào năm 2004 Hạnh tự mình in ấn các tờ rơi và phát tán kêu gọi mọi người trong nước cùng đứng lên chống lại sự bành trướng của Trung quốc đang lấn hiếm biển đảo quê hương. Đầu năm 2005 Hạnh làm cuộc hành trình từ nam, ra bắc tìm kiếm nhũng người quan tâm đến vận mệnh đất nước và bất đồng chính kiến với nhà nước cộng sản Việt Nam liên kết cùng họ tranh đấu và bị nhà nước cộng sản Việt Nam bắc giam, tra khảo thẩm vấn tại Bộ công an Hà Nội. Vì không có chứng cứ buộc tội, sau nhiều ngày bị thẩm vấn và cô được gja đình bảo lãnh nên sau đó cô được trả tự do....

Về với gia đình tại Di Linh - Lâm Đồng, sau 3 tháng bị gia đình quản thúc cô vào lại Sài Gòn và tiếp tục hoạt động bí mật...

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Công Viên Vườn Phật tọa lạc tọa lạc 25 cây số phía Đông Nam Thủ Đô Vientiane của nước Xãû Hội Chủ Nghiã Ai-Lao. Trong công viên có hơn 200 bức tượng có tính cách tôn giáo gồm Phật giáo và Ấn giáo lớn nhỏ cho nên được gọi là Wat Xieng Khuan (Chùa Xieng Khuan) Công viên nằm bên bờ sông Mekong du khách dứng trên cái trái bì cao trong công viên có thể nhìn thấy Thailan ở bên kia bờ sông.
Mỗi khi đài KBTC 9 ở tiều bang tôi sống chiếu lại phim phóng sự của cựu sĩ quan hải quân Mỹ tên Dick Proenneke từ bỏ cuộc sống hào nhoáng ở đô thị để lên sống một mình hơn hai mươi năm ở một nơi hẻo lánh trên Alaska trong lòng tôi lại dâng lên niềm khâm phục và ao ước được như ông.
Vì sao một người cha lại hành hung 2 đứa con nhỏ? Chuyện xảy ra ngay tại Hà Nội. Nhưng không thấy công an can thiệp… Thế là bà ngoại 2 đứa trẻ phải can thiệp.
Mùa hè, 16 tháng 9, ngày quân lực VNCH. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Ông sinh năm 1939. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang. Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị bắt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư tại Houston, Texas. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Chào World Cup 2018, một tháng say mê theo dõi 64 trận đá banh từ 14/6/2018 đến trận chung kết là ngày chủ nhật 15/7/2018. Đội nào sẽ đoạt cúp, câu trả lời thật hấp dẫn... Đời người có mấy lần được xem World Cup!
Bức ảnh đại tướng Ngô Xuân Lịch và thượng tướng Võ Trọng Việt dùng trụ sở quốc hội để trao đổi thuốc kích dục hiện đang thu hút nhiều sự chú ý trên các mạng xã hội.
Lần thứ nhì trong hai năm liên tiếp, Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn vừa đệ trình nghị quyết công nhận ngày 19,Tháng Sáu là ngày Cựu Chiến Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Do thái độ vô can và thiếu kiên quyết của Hoa Kỳ, nên viễn kiến chung cho khu vực Ấn độ-Thái Bình Dương đưa tới tự do, cởi mở và dân chủ có thể nhường bước cho một trật tự khu vực đàn áp, mất tự do mà Trung Quốc có toàn quyền kiểm soát
quan trọng hơn cả, càng bị trấn áp càng phải kết nối, xiết chặt tay, phối hợp với các anh chị em khác. Không bỏ cuộc nhưng cũng không làm việc gì một mình.
TT Trump đã công bố Chiến Lược An Ninh Quốc Gia mới, coi Trung Cộng và Nga không còn đối tác mà đã thành “đối thủ của Mỹ”. Nhiều dấu chỉ gần đây cho thấy Mỹ đã, đang thực hiện chiến lược mới này. Chánh quyền và quân đội Mỹ ba mặt giáp công TC.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.