Hôm nay,  

Uganda: DB Đối Lập Bobi Wine Tới Mỹ Trị Bệnh, Tố Chế Độ Bạo Hành

09/09/201800:00:00(Xem: 3656)
KAMPALA  -   Cuộc tranh đấu vì sự thật tiếp tục giữa nhà cầm quyền Uganda của TT Museveni và dân biểu nhạc sĩ Robert Kyagulanyl, cũng được biết với tên Bobi Wine – dân biểu đối lập tuyên bố với cảm tình viên “Chúng ta phải thắng hoặc chết” cùng với lời hô hào toàn dân cùng tranh đấu vì tự do.

Trong buổi họp báo tại thủ đô Hoa Kỳ được các cơ sở truyền thông quốc tế tường thuật, ông tố cáo lính của chế độ đánh đập ông thô bạo.

Phát ngôn viên của chính quyền Museveni phản bác phát biểu của ứng viên tranh đấu như là vô nghĩa và vô căn cứ.

Ông Bobi Wine đang tìm kiếm điều trị đặc biệt tại Hoa Kỳ - phát ngôn viên Opondo hô hào ông Bobi Wine nhanh chóng về nước làm thủ tục kiện, để tòa hạ lệnh điều tra thấu đáo – ông xác nhận trong buổi họp báo tại thủ đô Hoa Kỳ ý định hô hào Washington đình chỉ quân viện cho nhà cầm quyền Kampala và điều tra về sự lạm dụng quân cụ trong việc tra tấn những người tranh đấu.

Luật sư của Bobi Wine tiết lộ: sẽ vận động để chính quyền Trump phát lệnh cấm nhập cảnh với các nhà lãnh đạo Uganda vi phạm nhân quyền.

Dân biểu 36 tuổi này khẳng định sẽ hồi hương tranh đấu khi việc điều trị hoàn tất, và thấy không ngạc nhiên về sự chối cãi của phát ngôn viên chính quyền Museveni.

TT Museveni 74 tuổi cầm quyền từ năm 1986, khi là 1 Tướng quân đội, và được tái cử trong các cuộc tranh cử mà đối lập luôn tố cáo là gian lận.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cô hồn theo quan niệm dân gian là những hồn ma lẻ loi, những linh hồn chưa được siêu thoát còn vất vưởng trên trần thế. Họ không cửa không nhà, không nơi nương tựa, lang thang vô định rày đây mai đó, họ rách rưới đói khát vì không được ai cúng cho ăn cho mặc. Họ rất tội nghiệp, họ là những kẻ khốn cùng bên kia thế giới.
Làm cho người khác được sung sướng không đòi hỏi ở ta công khó gì cả. Chỉ cần một cử chỉ thân ái, một lời nói làm đẹp lòng, chỉnh lại một chút những sai lệch nào đó trong tâm hồn. Frank Crane
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Văn nghệ gây quĩ làm việc từ thiện - Chương trình chính: Ý Lan & Trần Thu Hà -- Hoàng Công Luận đệm - với Lê Hồng Quang và Nhóm Bè Lớp nhạc LHQ góp mặt với một hợp ca.
Hiệp hội Cảnh sát các thành phố hoan nghênh Josh Lowenthal cam kết hỗ trợ các nỗ lực nhằm bảo vệ an toàn công cộng
Sài Gòn và Hà Nội có giàn nhạc giao hưởng thì Thủ đô Tị Nạn Người Việt Nam Hải Ngoại cũng có giàn nhạc giao hưởng Mỹ Việt do nhạc sĩ Nguyễn Khánh Hồng điều khiển và tổ chức các buổi hòa tấu hàng năm.
Văn phòng của ông Obama cho biết, vào Thứ Bảy (ngày 8 tháng 9), ông Obama sẽ vận động tranh cử ở miền Nam California cho 7 ứng cử viên tranh cử vào Hạ viện Hoa Kỳ.
“Nhiều Gia Đình đã không biết cách để tiếp cận đến những dịch vụ chữa trị tâm thần. Ngân khoản này sẽ giúp thay đổi sự thiếu sót này” Trích dẫn lời tuyên bố của Giám Sát Viên Andrew Đỗ, tác giả đề nghị.
việc phòng ngừa và điều trị vết sẹo kịp thời có thể làm giảm đáng kể sẹo. Và ngay cả với những vết sẹo hiện có, một số lựa chọn điều trị cũng có sẵn.
nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng ra đi ngày 13 tháng 9-2014 đã được 4 năm. Ngày 12 tháng 9/2018 thân quyến và bằng hữu sẽ tưởng niệm anh tại chùa Liễu Quán San Jose


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.