Hôm nay,  

Chết Vẫn Chưa Yên

29/01/200700:00:00(Xem: 2706)

Chết Vẫn Chưa Yên

Ở huyện Thanh Châu, tỉnh Thiểm Tây, có Chu Thuận Đình nổi tiếng thờ mẹ rất có hiếu, đến nỗi lúc ngồi lai rai với bạn, cũng nhớ phần mẹ mang về. Có người không nhịn được tò mò. Thắc mắc nói:
- Một xị mở mang trí hóa. Hai xị đả phá cơn sầu. Ba xị chỉ nhớ mình em - mà còn nghĩ tới mẹ - là cớ làm sao"
Đình thủng thẳng đáp:
- Theo lẽ bình thường, thì chuyện hỏi cưới cha mẹ đều bỏ tiền ra lo láng. Nay đệ chưa có gia cang, mà không nhìn tới mẹ. Lỡ một mai mẹ đoàn tụ với tổ tiên, thì vợ đẹp con khôn mần răng có"
Người khác lại hỏi:
- Đồ nhậu. Chỉ toàn nghêu sò ốc hến, thỉnh thoảng mới có cua, thì không biết có tiện cho bá mẫu… bằm chơi không nữa"
Đình tươi cả nét mặt. Hớn hở đáp:
- Quê của mẹ đệ ở biển đông. Quanh năm chơi đồ hải sản. Kể từ khi xuất giá tòng phu, mới bấm ruột bấm gan mà chơi gà thử vịt. Nay được quay về bến xưa. Sống lại những lúc ở tuổi thơ luộc con còng con cáy, khiến lòng đặng bồi hồi, tấc dạ lâng lâng, ắt tuổi thọ sẽ kéo dài theo năm tháng.
Có kẻ còn lấn cấn trong bụng, khiến gan ruột không yên, bèn ào tuôn hỏi tới:
- Mồi chỉ phát huy hết tác dụng khi đi kèm với rượu. Còn mẹ đệ chỉ… phá mồi. Chẳng uổng lắm ư"
Đình ngửa cổ tu một phát, rồi cười to đáp:
- Mẹ đệ thường nói: "Tửu nhập tâm như hổ nhập… lâm". Đệ có được tửu lượng hôm nay là nhờ mẹ nâng đỡ tập tành. Chớ để tự bản thân, ắt không thể ngon lành chơi như thế!
Người ngồi bên Đình, phía tay phải, nghe Đình giải bày như vậy, buồn thiu nói:
- Chỉ cần mẹ của ta được một phần mười mẹ của đệ, thì mẫu tử thiêng liêng, sẽ sâu hoài thâm tới.
Rồi có kẻ hình như chưa được mãn lòng nguyện ý, liền thắc mắc hỏi tiếp:
- Ngoài những lời ở trên, mẹ đệ còn nói gì nữa không"
Đình cao hứng đáp:
- Còn. Còn nữa!
Cả bọn trố mắt ra mà nhìn, rồi nhao nhao nói:
- Vui cùng hưởng. Rượu thịt cùng chia, mà dấu diếm kiểu này, thì so với Lương sơn bạc thuở xưa, đã thua nhiều thua lắm.
Đình nghe vậy, bèn với tay cầm chung rượu ực cho một phát, rồi oang oang đáp:
- Mỗi lần ngồi… tập tửu với nhau, mẹ đệ thường hay nói: "Phi rượu bất thành lễ. Đấy con coi. Quan hôn tang tế đều nhờ rượu mà nên, hạnh phúc chung thân cũng do rượu mà thành. Thậm chí được ly dị ly thân cũng tìm rượu mà chia xẻ. Vui cũng nó. Buồn cũng nó. Thảng hoặc không có gì làm cũng mượn rượu tìm vui. Có việc làm thì nhờ rượu để tìm thêm hứng thú. Ngay đến chuyện xã tắc non sông cũng nhờ rượu mà tăng thêm lòng can đảm. Bởi vậy, làm trai mà không biết uống thì có khác gì tấm ván giữa biển khơi. Không chèo không lái!".
Lúc ấy, có Thiên thị là chủ quán rượu, đang ngồi đợi… gió heo may ở quầy, nghe Đình kể chuyện về mẹ hiền như vậy, bèn rúng động tâm can. Lẩm bẩm nói:
- Khu vực ta ở. Chỉ cần chừng mười mẹ hiền như vậy, thì cho dù Bố Tát có nhã ý đưa ta về miền miên viễn. Ta cũng lắc mạnh xin thôi, bởi chẳng thể đành lòng đi như thế.
Một hôm, Chu thị thấy trong người hơi oải, liền chạy ra vườn hái trái khổ qua, những mong vị đắng kia sẽ giúp cho thể xác thêm nhiều sức lực. Nào dè bị ong vò vẽ độp cho một phát, nên mắt phải vù sưng, khiến trong phút chốc cơ hồ đi không được, bèn lôi tên… chồng ra mà rủa. Đình trong nhà nghe vậy, liền hốc tốc chạy ra. Hơ hãi nói:
- Nghĩa tử nghĩa tận. Cha đi bán muối đã hơn mười năm rồi, mà mẹ vẫn không tha, là cớ làm sao"
Chu thị tức tối đáp:
- Cưới người ta về, tưởng đâu sẽ răng long đầu bạc. Nào dè hương đang nồng. Phấn đang đậm, lại vội dứt áo ra đi. Mần răng không tức"
Đình, vừa chậm rãi dìu mẹ vô nhà. Vừa nặng nhọc tâm thân. Đau khổ nói:
- Sống chết tại Trời. Cha vì… số gọi mà đi. Chứ thực ra chẳng phụ vong gì hết cả!
Chu thị nghe Đình giải bày như vậy, biết là con chưa hiểu lòng mình, liền uất ức nói:
- Gái một con trông mòn con mắt. Mẹ biết thế mạnh của mình, nhưng cha con lại… chậm ra đi, khiến mẹ không làm sao binh được. Chớ phải chi lúc con còn trong bụng, hoặc khỏe khoắn nằm nôi, thì duyên phận lứa đôi đã ngon lành neo bến khác.
Đình, dù trong dạ không vui, nhưng thấy chỗ bị sưng cứ to hoài to tới, bèn lẹ mau đưa mẹ vào nhà, rồi chạy tới đại phu. Lo âu nói:
- Mẹ của tai hạ bị ong cắn. Mắt sưng tù vù. Đi lại khó khăn. Thiệt họa tai tới ào như súng bắn!
Đại phu từ tốn đáp:
- Có bệnh thì chữa. Có họa thì gánh. Đã là người còn tránh được hay sao"
Đình nghe đại phu trả lời trớt quớt, liền xanh cả mặt mày. Hu hu nói:


- Cứu mẹ như cứu hỏa, mà đại phu tà tà kiểu này. Thiệt khiến cho tai hạ phải điên lên mà chết.
Đại phu nghiêm mặt lại. Thận trọng đáp:
- Thân làm đại phu, nhưng cũng cần ăn mà sống. Ngươi đến đây nhờ ta chữa bệnh, mà trắng bạch đôi tay, thì chuyện cứu mẹ ngươi đã vào nơi xa vắng!
Đình sợ đại phu không chịu cứu mẹ mình, liền cắn răng nói:
- Tai hạ sẵn sàng làm thân trâu ngựa, ở mướn mần thuê. Miễn mẹ được bình an thân xác.
Đại phu lắc đầu, đáp:
- Ta cần tiền chớ không cần người làm. Ngươi hãy về đi. Chớ đừng ở đây mà quấy rầy ta nữa.
Đình nghe vậy, chợt thấy cả một trời u tối, nhưng cũng vớt vát nói:
- Lương y như từ mẫu. Đại phu là người hành y, thì phải lấy chuyện cứu nhân làm quan trọng. Nay đại phu lại đang tâm bỏ đi cái… từ mẫu của mình, thì còn coi đặng hay sao"
Đại phu bực mình quát:
- Từ mẫu mà đói, thì không bằng… ác mẫu mà no. Ta thà chết no chớ không thà chết đói!
Đình biết là hết đường thương lượng, bèn thất thểu ra về. Lúc đến nơi, thấy mẹ ngồi ở bậc thềm, liền chạy tới gần bên. Ưu tư nói:
- Mẹ đã bị một bên, còn ngồi ở bậc thềm. Lỡ bị thêm cú nữa, thì phải làm sao"
Chu thị bình tĩnh đáp:
- Thì chịu chớ làm sao nữa!
Đình ngạc nhiên đến cùng cực. Chửa biết nói sao. Chợt nghe Chu thị bình tâm nói tiếp:
- Bệnh tật ở xác thân, coi có vẻ dữ tợn nhưng vẫn có thể chữa lành được - còn bệnh tật tâm hồn - thì cho dẫu Biển Thước có vùng dậy tái sinh, cũng vòng tay thôi cứu.
Rồi ung dung ngồi ca vọng cổ. Nhắp tí rượu ngon, thoạt trông qua giống như người đang nhàn hạ. Thuận Đình thấy vậy, bụng dạ hổng yên, nên chạy tới chạy lui tìm cách chữa trị, thậm chí ai chỉ gì cũng dày công chơi láng, nhưng kết cục vẫn không xong, khiến Đình bỏ cả ngủ ăn vẫn hổng biết mần răng cho thoát.
Một hôm, Đình ngủ mê, thấy cha hiện về trong giấc mộng. Nói:
- Ong chích mà bị sưng thì không cần chạy chữa, càng không cần tìm đến đại phu. Chỉ tổ tốn tiền vô ích. Nay ta chỉ cho con phương thuốc thần diệu này. Trước là tiết kiệm được kim ngân, sau mẹ con sẽ phục hồi mau chóng.
Rồi quay người chỉ về hướng đông. Chắc nịch nói:
- Lưu thị, có đứa con gái đang học may. Con qua đó mượn cục nam châm đặng đè lên chỗ sưng của mẹ, thì chỉ trong ít hôm, sẽ tan tành mất dấu.
Đình ú ớ hỏi:
- Sao đến giờ này cha mới nói"
Chu ông vội vàng đáp:
- Ta để cho bà ấy chịu đựng, là muốn bà nếm biết sự đắng cay. Điều mà mẹ của con đã mang đến cho ta khi nhào vô chung sống.
Đình giật mình thức dậy, thấy mồ hôi ướt tràn ra cả trán, bèn chạy sang nhà bên cạnh. Gấp gáp nói:
- Lưu thị có đứa con gái đang học may, là ai vậy"
Người ấy đáp:
- Nhắm về hướng đông, đi độ nửa canh giờ, sẽ gặp một căn nhà mái lá, sân trước rặt trồng tiêu, thì đó là nhà của Lưu thị.
Đình buột miệng hỏi tiếp:
- Cô gái ấy tên gì" Bao nhiêu tuổi" Sao lại học may"
Người ấy mĩm cười đáp:
- Nghi Thủy. Mười bảy tuổi. Còn lý do đi học may thì thiêt tình không biết.
Đình về nhà, thấy mẹ còn đương ngủ, bèn tất tả ra đi. Lúc đến nơi, bỗng thấy một cô gái đang dạo chơi ở trước, cổ đeo một thước dây, bèn mừng rơn chạy tới, mà nói rằng:
- Phải Nghi Thủy đây không"
Cô gái đực mặt ra nhìn Đình. Thảng thốt nói:
- Công tử là ai, mà hỏi đến tiểu thư nhà tôi"
Đình cầu thân đáp:
- Mẹ tôi bị ong cắn, cần gấp cục nam châm để hút nọc độc ra, nên tôi chẳng quản sự sang hèn, tự thân đến đây, những mong tiểu thư của cô vui lòng cho mượn - để niềm đau của mẹ được cất đi - thì ơn nghĩa ấy nguyện suốt đời báo đáp.
Cô gái cười cười nói:
- Mượn một chút mà báo đáp cả đời. Có lỗ quá chăng"
Đình hoảng hốt đáp:
- Báo đáp là chuyện nhỏ. Cứu mẹ là chuyện lớn. Tôi không thể vì chuyện nhỏ mà nhìn mẹ khổ đau. Ngàn giây nhức nhối!
Cô gái ấy ngẫm nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi phải vào thỉnh ý của tiểu thư mới được.
Đoạn, quay người lui gót. Lúc vào đến nhà trong, gặp Nghi Thủy đang ngồi ăn bánh xèo, bèn chạy tới đem chuyện của Đình ra mà kể. Lúc kể xong, mới hí hửng nói:
- Giúp một chút mà lời lãi cả đời. Thiệt là hết ý!
Nghi Thủy cười cười đáp:
- Lời hứa không mất tiền mua, nên dẫu có hứa càn hứa ẩu, vẫn thoải mái lên cân. Chớ chẳng sứt mẻ ký lô nào hết cả.
Thị tỳ vội nói: "Khuôn mặt hiền hòa, dáng điệu thong dong, ắt là người lương thiện. Lại nữa, vì mẹ mà quên cả bản thân - thì với vợ - hổng biết sẽ quên tới cái gì đây nữa…"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.