Hôm nay,  

Đảng CSVN vẫn tai điếc, mắt mờ

18/07/202221:12:00(Xem: 5022)

Chính luận

xuanphuc


Có ai biết đảng Cộng sản Việt Nam đang sợ việc gì xẩy ra cho họ không?

 

Họ sợ đảng tan, cán bộ đảng viên “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa”. Họ sợ suy thoái tư tưởng chính trị và đạo đức lối sống của cấp lãnh đạo chủ chốt. Và họ sợ tham nhũng, tiêu cực sẽ ăn sống nuốt tươi chế độ lúc nào không hay. Trong bằng đó cái sợ, đảng nhìn nhận “suy thoái tư tưởng chính trị”  của Đảng là cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì tư tưởng là con đẻ của Chủ nghĩa Mác Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh. Vì vậy, đảng đã nói đi nhắc lại đến mỏi tai các chữ “phải kiên định” xây dựng đất nước đặt trên nền tảng của Chủ nghĩa này. Họ cũng răn đe cán bộ, đảng viên từ trung ương xuống cơ sở phải tuyệt đồi trung thành với đảng và phải đẩy mạnh “Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh”.

TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH

Nhưng tư tưởng Hồ Chí Minh có cái gì mà phải học hết năm này qua năm khác?

Đảng Cộng sản Việt Nam định nghĩa về tư tưởng Hồ Chí Minh thế này: “Tư tưởng Hồ Chí Minh là một hệ thống quan điểm toàn diện và sâu sắc về những vấn đề cơ bản của cách mạng Việt Nam, là kết quả của sự vận dụng và phát triển sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lênin vào điều kiện cụ thể của nước ta, kế thừa và phát triển các giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tiếp thu văn hoá nhân loại.”

Cốt lõi vẫn là phải đi theo Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lênin, nhưng khi cán bộ, đảng viên chán học làm theo Mác và “Bác” và không muốn thi hành các Nghị quyết của đảng như bây giờ thì họ bị lên án “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa”, mơ hồ hay mất định hướng; bị các thế lực thù địch và những kẻ cơ hội chính trị trong nước xuyên tạc, tuyên truyền lôi kéo làm mất niềm tin vào đảng.

MẤT NIỀM TIN

 

Nhưng tại sao đảng viên lại mất niềm tin và lười học lý luận chính trị? Đảng đổ ngay cho “mặt trái của kinh tế thị trường” đã tạo ra tham nhũng, làm hư hỏng đội ngũ cán bộ không kiềm chế được tham vọng của chủ nghĩa cá nhân.


Đảng viên và người dân mất niềm tin vì đảng nói một đường lại làm một nẻo, hay chỉ đánh trống bỏ dùi là chính. Tỷ dụ như đảng tuyên bố chống tham nhũng không trừ một ai, bất cứ ở địa vị nào, không khoan nhượng thì tham nhũng vẫn tồn tại nghiêm trọng, tinh vi và phức tạp khắp mọi cơ quan, tổ chức đảng và trong doanh nghiệp nhà nước. Điều này cho thấy đảng CSVN đã công khai vi phạm di huấn của ông Hồ về nguyên tắc “cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư”.

Vì vậy, nếu so sánh tình trạng tham nhũng trong chế độ Cộng sản với chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 ở miền Nam thì thấy ngay cán cân suy thoái, xuống cấp đã nghiêng về đảng CSVN. Do đó đã có kết luận trong dân rằng nhà nước được gọi là pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam không còn khả năng loại trừ tham nhũng, tiêu cực.

 

“Một bộ phận không nhỏ” người dân trong nước, bao gồm nhiều trí thức và người trẻ cũng đã khuyến nghị đảng phải nhìn minh trong gương để tự sửa đổi, không thể cứ mãi duy trì chế độ thất bại hiện nay. Người dân cũng cho rằng, chừng nào họ còn phải đứng ngoài cuôc chiến chống tham nhũng, lãng phí thì nhà nước không thể thành công khi một mình giành độc quyền chống tệ nạn này. Bởi vì chỉ có cán bộ đảng viên có chức có quyền mới có thể tham nhũng. Nhưng khi đảng chống người của mình thì nếu không “huề vốn” thì thành công được bao nhiêu?

Người dân, nạn nhân của chế độ, không có bất cứ quyền hành gì trong cuộc chiến này. Ngay cả báo chí của đảng cũng chỉ có quyền hạn chế với tham nhũng, vì báo chí không đượt tự do phát hiện và điều tra tham nhũng trước khi cơ quan điều tra ra tay hay kết luận.

Bằng chứng này được ghi trong Khoản 1 Điều 6, Luật phòng, chống Tham nhũng năm 2018: “Cơ quan thông tin, truyền thông và cơ quan, tổ chức, đơn vị khác, trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình, có trách nhiệm tuyên truyền, phổ biến, giáo dục về phòng, chống tham nhũng nhằm nâng cao nhận thức cho công dân và người có chức vụ, quyền hạn.Thêm vào đó, báo chí cũng chỉ được làm những việc ghi trong Điều 75: “1/ Cơ quan báo chí, nhà báo có trách nhiệm đấu tranh chống tham nhũng, đưa tin về hoạt động phòng, chống tham nhũng và vụ việc tham nhũng. 2/ Cơ quan báo chí, nhà báo có quyền yêu cầu cơ quan, tổ chức, đơn vị, cá nhân có thẩm quyền cung cấp thông tin liên quan đến hành vi tham nhũng. Cơ quan, tổ chức, đơn vị, cá nhân được yêu cầu có trách nhiệm cung cấp thông tin theo quy định của pháp luật về báo chí và quy định khác của pháp luật có liên quan. 3/ Cơ quan báo chí, nhà báo có trách nhiệm phản ánh khách quan, trung thực và chấp hành các quy định khác của pháp luật về báo chí, quy tắc đạo đức nghề nghiệp khi đưa tin về hoạt động phòng, chống tham nhũng và vụ việc tham nhũng.

Như vậy thì tính trung thực và quyền tự do của nhà báo đã bị hạn chế khiến tình trạng đảng “vừa  đá bóng” (chống tham nhũng), “vừa thổi còi” (xử lý kẻ tham nhũng” đã biến thành trò hề.

Đó là hậu quả nhãn tiền và tất nhiên của chế độ toàn trị và độc tôn ở Việt Nam. Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam , tuy được tuyên truyền là “của dân, do dân và vì dân”, nhưng dân chỉ là thứ bung xung của chế độ một đảng độc tài cai trị.


Đảng Cộng sản và Nhà nước này đã thất bại khi chống tham nhũng, và càng rệu rã hơn khi để cho những kẻ tham nhũng tiếp tục đục khoét tài sản quốc gia

CHÍNH DANH CHỖ NÀO?

Ấy thế mà đảng vẫn gân cổ lên cãi lấy được là họ đã được nhân dân lựa chọn để lãnh đạo toàn xã hội. Và rằng “Trong lịch sử hình thành và phát triển của mình, tính chính đáng của Đảng Cộng sản Việt Nam đã được lịch sử chứng minh và nhân dân thừa nhận.” (Tạp chí Cộng sản (TCCS), ngày 13/07/2022)

Chả có “lịch sử nào” đã chứng minh cho tính tất yếu cầm quyền của đảng CSVN, hay đã được “nhân dân thừa nhận”, nói chi đến lập luận “Cho đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam luôn được nhân dân tin tưởng, thừa nhận là đảng duy nhất lãnh đạo Nhà nước và xã hội.” (TCCS, ngày 13/07/2022)

Đảng đã tự phong mình trong Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội Việt Nam”. Rồi Đảng lại “tự biên” trong  Điều lệ Đảng để quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền… Đảng lãnh đạo hệ thống chính trị, đồng thời là một bộ phận của hệ thống ấy”.

Cuối cùng, Đảng “tự khoe” để hợp pháp hóa hành động tiếm quyền: “Các bản Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1980, năm 1992 và năm 2013 đều có điều quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam … là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. (TCCS, ngày 13/07/2022). Nhưng Hiến pháp cũng chỉ là bản sao của Cương lĩnh đảng.

Dù đảng có quanh co và mưu mẹo cách mấy chăng nữa thì mọi ngưởi cũng biết tiến trình đặt Đảng vào vị trí cầm quyền là do đảng tự chế ra cả. Nhân dân, chủ nhân ông của đất nước dù biết cũng không làm gì được, dù muốn thay đổi. Họ đã bị áp đặt chấp nhận đảng cai trị mà không được quyền từ chối, vì Việt Nam không có Tòa án Hiến pháp để cho dân kiện.

Vì vậy, câu tuyên truyền "dân biết, dân làm, dân bàn, dân kiểm tra, dân giám sát và dân thụ hưởng” đã trở thành trơ trẽn, nhạt nhòa trong thực tế.

TỰ BÔI TRO VÀO MẶT

 

Bài viết trong TCCS, cơ quan  lý luận hàng đầu của Trung ương đảng, còn nói bốc đồng rằng: “Trong suốt quá trình cầm quyền của mình, Đảng Cộng sản Việt Nam không ngừng xây dựng đội ngũ cán bộ ngày một lớn mạnh, nhằm giới thiệu cho nhân dân những đảng viên ưu tú để nhân dân bầu vào các cơ quan quyền lực nhà nước từ Trung ương đến địa phương. Trải qua hơn 92 năm ra đời, hơn 77 năm cầm quyền, ngay từ cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên năm 1946 đến cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2021 - 2026, đảng viên được Đảng giới thiệu ra ứng cử luôn chiếm đa số trong các cơ quan quyền lực nhà nước từ Trung ương đến địa phương.”

Ăn nói vung xích chó như thế mà không biết xấu hổ khi công tác phòng, chống tham nhũng đã chứng minh những kẻ “ưu tú” lại cũng là đội ngũ “tay đã nhúng chàm” để tham nhũng ngập đầu.

Nhưng TCCS lại hợm hĩnh khi che đậy để khoe khoang: “Tình trạng tham nhũng, tiêu cực, suy thoái, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong Đảng và hệ thống chính trị từng bước được kiềm chế, ngăn chặn. Điều này đã chứng minh được rằng, khi chúng ta có được một đảng cầm quyền liêm chính, trong sạch, tất cả vì lợi ích của quốc gia, dân tộc, lợi ích của nhân dân thì khi đó niềm tin của nhân dân sẽ được củng cố và nâng cao, tính chính đáng của đảng cầm quyền được khẳng định, không có thế lực nào có thể chống phá được.”

Nếu đã ngăn chặn được thì tại sao, tại phiên họp thứ 21 của Ban Chỉ đạo Trung ương về Phòng chống tham nhũng, tiêu cực ở Hà Nội ngày 20/01/2022, , Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phải đặt câu hỏi: “Vì sao chống tham nhũng mạnh mẽ như thế, xử lý nghiêm nhiều hành vi vi phạm như thế, nhưng tham nhũng tiêu cực vẫn cứ trơ. Sai phạm xảy ra ngay trong quá trình kiểm tra. Liệu có ai là chỗ dựa, có ai chống lưng cho hành vi tham nhũng tiêu cực hay không?"

DÂN CHỦ CHỖ NÀO?

Ngoài ra khi nói đến bầu cử, TCCS còn bịa đặt khi viết: “Trong suốt những năm qua, dưới sự lãnh đạo của Đảng, các cơ quan nhà nước đã không ngừng hoàn thiện thể chế bầu cử, ứng cử nhằm mở rộng dân chủ để các cuộc bầu cử ngày càng chặt chẽ, dân chủ, tạo sự đồng thuận, tin tưởng của nhân dân vào sự lựa chọn của mình. Đảng viên của Đảng được nhân dân lựa chọn sẽ là những nhân tố hạt nhân để duy trì, củng cố niềm tin của nhân dân vào sự cầm quyền của Đảng và bảo đảm cho ý chí của Đảng được thể chế hóa một cách nhanh chóng, đầy đủ trong hệ thống chính sách để đến được với nhân dân.”

Ăn nói như vòi nước máy chảy ở ngã tư thành phố như vậy mà không biết xấu hổ à? Nếu dân được quyền lập đảng đối lập, hay được tự do ứng cử và bầu cử thì làm gì có các Hội đồng Nhân dân và Quốc hội có số đảng viên chiếm 99,9%? Và, nếu dân có quyền phủ quyết thì làm sao mà Mặt trận Tổ quốc có thể thao túng từ chọn người, hiệp thương rồi đề cử người ra ứng cử  cho dân “bỏ phiếu hợp thức hóa” thủ tục “đảng cử dân bầu”?

Tất cả những thứ nhố nhăng nêu trên đã cho thấy, chừng nào đảng CSVN còn tai điếc, mắt mờ để cai trị dựa trên chủ nghĩa thoái trào “Mác-Lênin và Chủ nghĩa Xã hội Hồ Chí Minh”  thì chừng đó nhân dân còn tụt hậu và đất nước chưa thể ngóc đầu lên được.

Phạm Trần

(07/022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm nay, ngày 27 tháng 5, là ngày sinh nhật 46 tuổi trong tù của Phạm Đoan Trang, sinh nhật thứ ba sau song sắt. Theo báo cáo mới nhất của PEN America, cô nằm trong số 19 nhà văn hiện đang bị bỏ tù ở Việt Nam vì viết lách. Chúng tôi kêu gọi mọi người trên toàn thế giới ủng hộ Phạm Đoan Trang bằng cách tham gia chiến dịch #WritetoTrang (#ViếtgửiTrang) để viết thư và gửi bưu thiếp cho cô ấy. Những lời nói đoàn kết của bạn có sức mạnh thể hiện sự ủng hộ toàn cầu cho sự nghiệp của cô ấy. Những tin nhắn của bạn cũng sẽ mang lại sự động viên rất cần thiết và cho Đoan Trang đồng thời cho thấy rằng thế giới vẫn chưa quên Cô. Viết thư cho Cô cũng có thể gây áp lực lên chính quyền Việt Nam để dẫn đến việc trả tự do cho Cô. Xin vui lòng gửi thư của bạn đến: Phạm Đoan Trang, Nhà tù An Phước, xã An Thái, huyện Phú Giáo, Tỉnh Bình Dương, Việt Nam.
Ngày 6 tháng 6, Toà án Nhân dân tỉnh Đắk Lắk đã kết án ông Đặng Đăng Phước, Giảng viên trường Cao đẳng Sư phạm Đắk Lắk tám năm tù giam và bốn năm quản chế với tội danh "tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước", vì các hoạt động giúp đỡ dân oan và ủng hộ tự do, dân chủ, nhân quyền một cách ôn hòa của nhà giáo này, theo tin từ BBC và RFA.
Hiệp định về chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam được ký kết ngày 27 tháng 1 năm 1973 tại Paris, gồm có 9 chương và 23 điều khoản. Nội dung mà Chính phủ Hoa Kỳ, Chính phủ VNDCCH, Chính phủ VNCH và Chính phủ CMLTMNVN đồng thuận không phải là thoả hiệp giữa hai phe thắng và thua, mà nhằm quy định việc ngưng mọi cuộc giao tranh, Hoa Kỳ rút quân trong vòng 60 ngày ra khỏi Việt Nam, QĐNDVN được ở lại miền Nam; bù lại, Hà Nội trao trả các tù binh Hoa Kỳ, VNCH và MTGPMN cùng hoạt động trên lãnh thổ của mình...
Làm sao để giữ vững tư tưởng trong Quân đội và Công an là vấn đề sống còn năm 2023 của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN). Lý do vì năm con Mèo (Quý Mão) có Hội nghị Trung ương giữa nhiệm kỳ Khóa đảng XIII, dự trù vào khoảng tháng Sáu, để bỏ phiếu tín nhiệm các cấp Lãnh đạo từ Trung ương xuống địa phương. Cuộc bỏ phiếu này sẽ là cơ hội cho các cấp tranh đua, chạy chức, chiếm quyền lãnh đạo. Và kết quả cuộc bỏ phiếu này sẽ đặt nền tảng cho Đại hội đảng khóa XIV để bầu lên Tổng Bí thư và Bộ Chính trị mới nhiệm kỳ 2026-2031...
Chứ chả lẽ cái chết thảm thiết của bà Cát Hanh Long và của hàng bao nhiêu triệu lương dân khác nữa (ở khắp ba miền đất nước, từ hơn nửa thế kỷ nay) thì đất/trời có thể dung tha được hay sao?
Từ lâu, dân gian tự hỏi không hiểu giữa người làm báo đảng và báo cáo viên, tuyên truyền viên nhà nước có khác nhau gì không hay cùng một loại. Tìm hiểu ra thấy rằng, tuy hai nhiệm vụ khác nhau nhưng cùng có một mục tiêu là tuyên truyền để bảo vệ chế độ, kể cả những sai trái...
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Đảng cầm quyền Cộng sản Việt Nam nên từ nhiệm để bảo vệ danh dự sau 15 năm không chống nổi “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong cán bộ, đảng viên...
Khó mà phủ nhận được rằng Hun Sen là một tay bản lĩnh (có thừa) nhưng bản lĩnh của ông, tiếc thay, đã không giúp được cho dân tộc Khmer có đủ áo cơm, dù đã phải cầm cố gần nửa phần (45%) đất đai của Cambodia!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.