Hôm nay,  

Hiến Pháp Hoa Kỳ: Di Sản Lỗi Thời Hay Kim Chỉ Nam Vượt Thời Gian?

19/09/202500:00:00(Xem: 515)

hien phap
Được tạo ra với kỳ vọng sẽ liên tục phát triển và hoàn thiện, nhưng đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, Hiến Pháp Hoa Kỳ không có thay đổi nào có ý nghĩa. Giữa tình hình chính trường hiện nay, câu hỏi về tính hợp thời của văn kiện hơn 200 năm tuổi này lại một lần nữa được đặt ra. (Nguồn: pixabay.com)
Trong hơn hai thế kỷ qua, Hiến Pháp Hoa Kỳ đã “trưởng thành” cùng đất nước thông qua các tu chính án. Những sửa đổi mang tính lịch sử như Tu Chính Án 13 (xóa bỏ chế độ nô lệ) hay Tu Chính Án 19 (mang lại quyền bầu cử cho phụ nữ) là minh chứng rõ ràng cho tinh thần ấy: Hiến Pháp không phải là những điều bất biến, mà là một công trình luôn phát triển cùng thời đại.
 
Tuy nhiên, đã hơn 50 năm trôi qua mà Hiến Pháp Hoa Kỳ không có một sửa đổi trọng đại nào. Trả lời câu hỏi về việc liệu nước Mỹ có thể tiếp tục tiến bước mà không cần cải tổ Hiến Pháp, Jeffrey Rosen, Chủ tịch và CEO của National Constitution Center tại Philadelphia, nói: “Nỗi lo lớn nhất của các nhà lập quốc là chúng ta sẽ không còn lắng nghe nhau. Họ biết, giữ được một chính phủ tự trị không phải chuyện dễ, và chúng ta luôn phải bàn bạc và tranh luận nghiêm túc.
 
Hiến Pháp không tự nhiên xuất hiện trong một sớm một chiều. Trước đó, Hoa Kỳ từng trải qua hai cột mốc lớn: Tuyên Dương Độc Lập (Declaration of Independence) năm 1776 và Hiến Chương Liên Minh (Articles of Confederation) năm 1777, tức mười năm trước khi Hội Nghị Lập Hiến (Constitutional Convention) diễn ra.
 
Một khởi đầu không hề hoàn hảo
 
Trong cuốn sách tựa đề “We the People,” nhà sử học Jill Lepore nhấn mạnh rằng Hiến Pháp được chính người dân thông qua, và được thiết kế để chính họ có thể thay đổi khi thời thế đổi thay. Theo bà, điều đó có nghĩa là: chúng ta không bị buộc phải vĩnh viễn tuân theo từng dòng, từng chữ. Nhưng Lepore cũng lưu ý rằng “ngay từ đầu, mức độ ủng hộ thông qua Hiến Pháp không thực sự mạnh mẽ.
 
Ngoài việc quy định ba nhánh chính phủ có quyền lực ngang nhau và quy định bầu cử định kỳ, Hiến Pháp còn bao gồm một điều khoản đặc biệt là Điều V, cho phép chính văn kiện này có thể được sửa đổi (tu chính).
 
Lepore giải thích: “Đây là yêu cầu từ chính người dân, rằng nếu đã có một văn bản pháp lý được soạn thảo rõ ràng để họ phải tuân thủ, thì họ cần có quyền được sửa đổi khi cần thiết.
 
Bà cũng chỉ ra rằng, mặc dù hiện nay chúng ta thường xem Hiến Pháp là bản hoàn thiện, nhưng từ ban đầu, văn kiện vốn dĩ đã được xây dựng để có thể sửa đổi và cập nhật liên tục. “Hãy nhớ rằng, đã có khá nhiều người trong nhóm soạn thảo từ chối ký tên vì cho rằng văn kiện này chưa đủ tốt,” Lepore cho biết.
 
Trước khi đồng ý thông qua Hiến Pháp, các tiểu bang đã đưa ra rất nhiều đề nghị chỉnh sửa. Có hơn hai trăm đề nghị được trình lên, được chắt lọc còn mười điều và trở thành Luật Nhân Quyền (Bill of Rights) như chúng ta biết ngày nay. Được thông qua năm 1791, Bill of Rights chứa đựng những giá trị nền tảng của nước Mỹ hiện đại: tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, quyền được sở hữu vũ khí, và quyền được xét xử công bằng.
 
Thế nhưng, Hiến Pháp cũng là kết tinh của những thỏa hiệp đầy chia rẽ, trong đó đáng tiếc nhất là sự nhượng bộ đối với chế độ nô lệ và sự vắng mặt của phụ nữ trong chính trường.
 
Dù vậy, theo Rosen, James Madison (một trong những nhà soạn thảo Hiến Pháp) đã kiên quyết không nhượng bộ một điều: “Madison phản đối đưa bất kỳ điều khoản nào ủng hộ chế độ nô lệ vào Hiến Pháp. Con người không thể được coi là tài sản, và hậu thế sẽ xóa bỏ ý tưởng này.
 
Phải mất một thế kỷ cùng một cuộc nội chiến đẫm máu, Hoa Kỳ mới có được cái mà nhiều người gọi là “công cuộc lập quốc lần thứ hai.” Đó là khi các tu chính án được thông qua để xóa bỏ chế độ nô lệ, trao quyền công dân cho những người từng bị bắt làm nô lệ, và đảm bảo quyền bầu cử cho tất cả đàn ông, không phân biệt sắc tộc. Đây là nỗ lực để biến lời hứa cao cả trong Tuyên Dương Độc Lập trở thành hiện thực.
 
Nhớ lại thời khắc lịch sử ấy, Lepore nói: “Đó là một ngày vô cùng đặc biệt. Phòng họp của Hạ Viện chật kín người, và thậm chí cả phụ nữ cũng được cho vào. Charles Remond (con trai của Frederick Douglass) cũng có mặt. Và rồi Hạ Viện như bùng nổ trong một luồng năng lượng mãnh liệt.
 
Ngày nay, dù Hiến Pháp không thay đổi bất kỳ câu chữ nào, nhưng cách hiểu và diễn giải thì lại liên tục thay đổi bởi Tối Cao Pháp Viện (TCPV). Nghịch lý nằm ở chỗ, “không có nhà lập quốc nào ngờ rằng phần lớn những thay đổi về Hiến Pháp lại là từ TCPV,” Rosen cho hay.
 
Vấn đề là Hiến Pháp không hề trao cho TCPV quyền xác định tính hợp hiến của một đạo luật do Quốc Hội ban hành. Là tự TCPV khẳng định mình có quyền đó.
 
Và đây chính là tâm điểm của những lo ngại hiện nay. Rosen tin rằng Hiến Pháp vẫn là lời giải cho những vấn đề mà Hoa Kỳ đang phải đối mặt, chứ không phải nguyên nhân gây ra khủng hoảng. Tuy nhiên, cách mà Hiến Pháp đang được vận dụng (và bị lợi dụng) hiện nay lại rất đáng báo động.
 
Rosen giải thích: “Nhiều người đồng tình rằng cơ chế kiểm soát và cân bằng quyền lực hiện không còn phát huy hiệu quả như vốn dĩ phải có. Quốc Hội đã không còn làm tròn vai trò giám sát, đặc biệt khi Tổng thống là người trong cùng đảng. Còn hệ thống tòa án, đặc biệt là Tối Cao Pháp Viện, thì đang ngày càng mở rộng quyền lực, vượt xa mọi tính toán ban đầu của các nhà lập quốc. Họ can thiệp vào gần như mọi vấn đề chính trị, và luôn tự xem mình là tiếng nói quyết định sau cùng.
 
Ông nhấn mạnh: “Cho dù quý vị đánh giá thế nào về tình hình chính trị hiện nay, thì vẫn phải thừa nhận rằng: đây không phải là điều mà các nhà lập quốc từng mong muốn.
 
Cuối cùng, các nhà lập quốc chưa bao giờ tự nhận rằng họ đã kiến thiết nên một quốc gia hoàn hảo. Nhưng trong Hiến Pháp, họ đã cố gắng trao lại những công cụ thiết yếu để thế hệ mai sau có thể tiếp tục sứ mệnh xây dựng một “liên bang ngày càng hoàn thiện hơn.
 
Với những ai cho rằng Hiến Pháp đã lỗi thời, Rosen nhắc nhở: “Tuy ra đời từ thế kỷ 18, Hiến Pháp vẫn thể hiện các nguyên tắc cơ bản đã được chứng minh là đúng ngay cả trong những sự kiện mới nhất. Nền tảng của tự do là những quan điểm như: tổng thống không phải là vua, quyền lực có thể khiến người ta tha hóa, và chúng ta là một quốc gia thượng tôn pháp luật. Bất kỳ quốc gia nào từng quên đi những nguyên tắc ấy đều sa đà vào chế độ độc tài và bạo quyền. Xem thường Hiến Pháp là vô trách nhiệm với lịch sử. Hiến Pháp Hoa Kỳ là di sản vượt thời gian và trường tồn với năm tháng.

VB biên dịch
Nguồn: “A history of America's Constitution” được đăng trên trang CBSnews.com.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.
Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình. Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa. Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.