Hôm nay,  

Trung Hoa Và Sa Mạc Năng Lượng Trên Nóc Thế Giới

17/10/202500:00:00(Xem: 475)

Solar

Trung tâm của hệ thống này là Talatan Solar Park, thuộc huyện Cộng Hòa (Gonghe), tỉnh Thanh Hải – một vùng bán sa mạc thưa dân, nằm trong phần đất mà người Tây Tạng gọi là Amdo, nơi chào đời của Đức Đạt Lai Lạt Ma hiện nay đang sống lưu vong.


Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa.

Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.

Trung tâm của hệ thống này là Talatan Solar Park, thuộc huyện Cộng Hòa (Gonghe), tỉnh Thanh Hải – một vùng bán sa mạc thưa dân, nằm trong phần đất mà người Tây Tạng gọi là Amdo, nơi chào đời của Đức Đạt Lai Lạt Ma hiện nay đang sống lưu vong. Chỉ riêng Talatan đã có công suất gần 17.000 megawatt, đủ cho mọi gia đình ở thành phố Chicago, và vẫn đang mở rộng với mục tiêu gấp mười lần diện tích Manhattan trong ba năm tới. Bao quanh là 4.700 megawatt điện gió và hơn 7.000 megawatt thủy điện, hợp thành trục năng lượng tái tạo bền vững.

Theo chính quyền Thanh Hải, khí hậu lạnh và không khí loãng giúp hiệu suất pin mặt trời tăng cao, trong khi đất bằng phẳng thuận tiện cho việc vận chuyển và lắp đặt. Giá điện mặt trời tại đây rẻ hơn khoảng 40% so với điện than. Nguồn năng lượng này không chỉ đủ cho toàn tỉnh mà còn nuôi các trung tâm dữ liệu đang phát triển nhanh – nơi xử lý trí tuệ nhân tạo và điện toán quy mô lớn của Trung Hoa.

Dù vẫn đốt nhiều than hơn phần còn lại của thế giới cộng lại, Bắc Kinh đang nỗ lực viết lại hình ảnh năng lượng của mình. Tại Liên Hiệp Quốc hồi tháng trước, Tập Cận Bình tuyên bố Trung Hoa sẽ cắt giảm khí thải toàn diện và mở rộng năng lượng tái tạo lên gấp sáu lần trong những năm tới – một cam kết khiến giới ngoại giao quốc tế phải chú ý. Trong khi đó, Hoa Kỳ dưới thời Trump lại thúc đẩy các nước mua thêm dầu, khí và than Mỹ, thì Trung Hoa dồn lực chế tạo pin mặt trời, tua-bin gió, xe điện và pin lưu trữ, với tham vọng trở thành nhà cung cấp năng lượng sạch của toàn cầu.

Nhờ chính sách đầu tư và quy hoạch tập trung, các công ty điện lực quốc doanh đang giúp đất nước dần thoát khỏi lệ thuộc vào than, dầu và khí nhập cảng. Năng lượng sạch hiện cung cấp điện cho 48.000 cây số đường sắt cao tốc cùng hàng triệu xe điện, đồng thời bảo đảm giá rẻ để Trung Hoa tiếp tục sản xuất chính các tấm pin đang bán cho thế giới.

Bên cạnh đó, Bắc Kinh còn mở rộng công trình thủy điện tại Nam Tây Tạng. Vào tháng Bảy, Thủ tướng Lý Cường chủ trì lễ khởi công năm đập mới trên sông Yarlung Tsangpo – dòng sông chảy qua Ấn Độ và trở thành Brahmaputra ở hạ lưu. Giới phân tích cho rằng đây sẽ là dự án thủy điện lớn nhất thế giới, song cũng là nguồn căng thẳng mới, vì New Delhi lo ngại Bắc Kinh có thể thao túng dòng nước về phía đông Ấn Độ.

Những dự án này diễn ra trong vùng núi kín cổng, hầu như không cho báo chí ngoại quốc tiếp cận. Dẫu vậy, sự im lặng này không che khuất quy mô: chỉ riêng Thanh Hải đã sản xuất lượng điện sạch tương đương công suất đập Tam Hiệp – và cứ mỗi ba tuần, Trung Hoa lại lắp thêm số pin mặt trời đủ để tái tạo công suất ấy.

So với các nước khác, không nơi nào khai thác năng lượng ở độ cao đến thế. Thụy Sĩ từng thử lắp pin ở độ cao 5.900 bộ, nhưng chỉ đủ cung cấp cho 80 gia đình. Ở Chile, công ty nhà nước Trung Hoa hoàn thành dự án 480 megawatt tại sa mạc Atacama – vẫn chỉ là phần nhỏ so với Talatan. Gần Lhasa, một nhà máy khác đang đặt 150 megawatt pin ở độ cao 17.000 bộ.

Để khuyến khích đầu tư, trước đây các tỉnh miền tây còn cho doanh nghiệp thuê đất miễn phí, nhưng trung ương nay yêu cầu thu phí tượng trưng để khuyến khích sử dụng hiệu quả. Tại Talatan, nơi vốn là đồng cỏ chăn thả của người Tây Tạng, những tấm pin đầu tiên đặt quá thấp khiến đàn cừu khó gặm cỏ; nay toàn bộ đều được nâng cao hơn, cho phép súc vật đi lại dưới bóng pin.

Trung Hoa vẫn nhớ kinh nghiệm cay đắng của đập Tam Hiệp khi phải di dời hơn một triệu dân. Lần này, do vùng cao nguyên thưa thớt dân cư, việc giải tỏa ít gặp phản ứng. Nhưng chính quyền cũng cẩn trọng hơn: các dự án mới được mô tả là “chuyển đổi không cưỡng bức”, song thông tin thực tế hiếm khi được công bố.

Điện gió tại cao nguyên khó vận hành hơn vì không khí loãng khiến cánh quạt giảm lực, song nhờ gió thổi mạnh về đêm, hệ thống điện quốc gia có thể bù trừ cho lượng điện mặt trời ban ngày, tránh mất cân bằng tải. Thanh Hải còn gửi phần điện thừa về tỉnh Thiểm Tây; ngược lại, khi thiếu, Thiểm Tây bổ sung điện từ than.

Hai công trình thủy điện mới gần Talatan còn sử dụng kỹ thuật bơm nước lên núi bằng điện mặt trời thừa ban ngày, rồi cho chảy xuống tua-bin ban đêm – biến nước thành “pin tự nhiên” lưu trữ năng lượng.

Nguồn điện giá rẻ đã kéo nhiều kỹ nghệ mới đến vùng cao nguyên: các xưởng luyện thạch anh để sản xuất polysilicon, và các trung tâm dữ liệu cho trí tuệ nhân tạo. Nhờ không khí lạnh, các trung tâm này tiết kiệm đến 40% điện so với nơi khác, và hơi nóng tỏa ra từ máy chủ được dẫn qua ống ngầm để sưởi ấm nhà dân, thay thế nồi hơi than truyền thống.

Đến năm 2030, Thanh Hải dự tính tăng gấp năm lần công suất trung tâm dữ liệu. Hệ thống cáp quang quốc gia nối từ Thượng Hải lên cao nguyên giúp truyền dữ liệu cho các công ty công nghệ trong nước. Ngay cả chương trình múa rô-bốt trong dạ hội Tết Nguyên Đán vừa qua cũng được lập trình tại trung tâm dữ liệu ở Yushu, ở độ cao hơn 12.000 bộ.

Tuy nhiên, các ứng dụng cần phản ứng nhanh – như xe tự lái – vẫn phải đặt máy chủ ở miền đông, nơi dân cư đông và đường xá dày đặc. “Một trung tâm dữ liệu ở Thanh Hải không thể xử lý kịp khi xe gặp tình huống khẩn cấp,” phó giám đốc năng lượng tỉnh, Chu Viễn Thanh, nói.

Từ ánh nắng chói chang của Talatan đến dòng nước hung hãn của Yarlung Tsangpo, Trung Hoa đang tái định nghĩa khái niệm quyền lực năng lượng. Không còn là dầu, than và khí đốt, mà là nắng, gió và nước – những nguồn không ai chiếm hữu được, nhưng ai khai thác khôn ngoan sẽ nắm được tương lai.

Cung Mi sưu tầm
Nguồn: Why China Built 162 Square Miles of Solar Panels on the World’s Highest Plateau’ đăng trên tờ The New York Times.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.
Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình. Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
Con người? Nhân loại? Chúng ta đều biết những nhân vật này từ rất lâu. Họ đến từ một loài vượn đặc biệt có trí thông minh muốn vượt lên con vượn và họ trở thành con người, như nhà khoa học triết gia Charles Darwin đã lập thuyết. Hoặc họ được nặn ra từ đất sét rồi bị đuổi khỏi vườn địa đàng, đi lang thang khắp nơi tạo ra nhân loại như Thánh kinh đã ghi chép. Dù họ đến từ đâu, chúng ta đều phải ca ngợi khả năng tiến bộ không ngừng của họ. Dù họ xấu tính cách nào, hung ác ra sao, điên rồ cách mấy, chúng ta cũng phải ngưỡng mộ ý muốn cao cả của họ: Làm cho con người và đời sống tốt đẹp hơn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.