IMG_2007 fixed

Ảnh: Nguyễn Bá Khanh, chụp Khánh Trường
hồi tháng 4, 2024

Ê, Khánh Trường, thượng lộ bình an.

Ngu Yên

 

Houston mùa hè nóng có thể nướng thịt trên mui xe hơi.
Họa sĩ bò dưới đất vẽ chân dung kiếm tiền đổi rượu.

Nàng mẫu ngồi khép hở y phục lả lơi.

Đường nét sắc màu bỗng dưng tơi bời khung bố, trời đất sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu đàn ông không thích đàn bà, nếu bàn tay cứ chăm chú vẽ.

Tao không kể hết chuyện để người đọc tự đoán. Xe cứu thương chuẩn bị hụ còi. Bác sĩ xuất hiện. Mày ôm bức tranh nằm thoi thóp .

Tao thấy hết từ đầu qua khe cửa phía sau.

 

Tôi và Khánh Trường vui chơi với nhau như hai bàn tay, thỉnh thoảng vỗ vai, gặp gỡ nâng ly, rồi mỗi tay trở về thân thể.

Mỗi bàn tay bưng mỗi cuộc đời, cho có lệ, không mấy quan tâm vì bận rộn chăm lo tình ái. Có một bàn tay vô số ái tình.

Bàn tay cầm cọ vẽ, cầm chữ viết, bốc đồng múc nước uống nơi hai dòng sông hợp lại cuồng lưu. Bóng anh đứng như thân cây văn học, qua bốn mùa đùa giỡn.

Có mấy kẻ giang hồ vừa ý dù suốt đời phiêu lưu?

Trời sinh ra mày chơi màu sắc, liu xiu chữ nghĩa.

Hội họa một chiếc giày. Văn chương một chiếc giày. Xỏ vào đi vừa chật vừa rộng. Vậy mà cũng gần đến nơi.

Ê, mày đi đâu vậy?

 

Chuyện cũ kể lại, chớp ba mươi mấy năm, sấm ầm ì dĩ vãng.

Những đêm say Mai Thảo, Vũ Huy Quang.

Những trưa say Nguyễn Đình Thuần, Phan Nhật Nam, xỉn không

biết nam hay nữ.

Say không phải từ ngữ, là cách sống, song song với đời mà lơ lửng

loanh quanh.

Say nôn mửa là cách trả nợ công danh cơm áo.

Say ngủ mèm là cách khinh bỉ khổ sầu.

Có nghệ sĩ nào không say mà nổi tiếng?

Để tao kể tiếp nếu không người đời xấu miệng, sẽ tự nhiên hư cấu cảnh đóng cửa tắt đèn.

Trưa hôm đó, Houston nóng sôi sục.

Bạn tôi vẽ miệt mài với rượu. Không ăn. Không ngủ. Không dừng. Chân dung

quyến rũ ngày này qua ngày kia.

Đột nhiên rơi ly rượu.

Bạn tôi ngã xuống với bức tranh.

Rượu trộn sơn dầu thành màu kiệt sức.

 

Chúng mình già rồi, nhìn rượu đủ choáng váng.

Còn đàn bà xin dâng thư viện quốc gia.

Nghe tao kể hết những lần say cõng nhau nhẹ hơn nghệ thuật.

Đứa trên ghế bố, đứa dưới sàn nhà, hai tay buông thõng, ước vọng rơi.

Không có nghệ sĩ chân chính nào không ước ao bất tử.

Tiếc thay, tao cũng như mày.

 

Lâu quá không uống, nâng lên, ngửi một ly đỡ khát.

Ê, Khánh Trường, mày đi đâu vậy?

Kể chuyện cũ sao mày không nghe?

Mới đây, biến đâu mất?

Sao bỏ lại đôi giày?

 

Ngu Yên

Ghi: Viết để nhắn Khánh Trường: Đừng chờ tao.


*** 

Nguyễn bá khanh 1
Ảnh Nguyễn Bá Khanh

 

dù muốn / dù không

Đinh Trương Chinh

 

chết đi và sống lại

sống lại và chết đi

người họa sĩ luôn chọn đi dạng hai chân

ở đường biên giới

giữa mìn và kẽm gai

giữa  hoa hồng và móng vuốt.

 

cuộc đời nhị-nguyên.

 

người họa sĩ mãi tìm đường

đáo bỉ ngạn (*)

ba la yết đế

xa quá bờ kia

ông muốn thỏng tay vào trống không

mà ngày

đầy dây nhợ

 

cuộc đời phục-sinh.

 

người họa sĩ

đã sống bằng máu của anh em

vẽ bằng máu của chính mình

sức mạnh tự tạo

kéo dài hơi thở

kéo dài khổ nạn

uống rượu với thần chết

một trận mãi chưa xong.

 

chết đi . sống lại

sống lại rồi chết đi

sống tận với hệ lụy

để bài tiết

thành chữ / sắc / màu.

người họa sĩ tự phục sinh

đến chung cuộc

rũ sạch

chỉ treo lại  một hơi thở

ngoài kia.

 

cuộc đời mãi hợp-lưu.

dù muốn

dù không.

 

đinh trường chinh

(*) tên một loạt tranh của họa sĩ khánh trường

***

 

Lâm Chung

 

Lê Chiều Giang

 

Ta đi khơi khơi

Đã đến cuối đường

Nắng sớm gió chiều

Thổi bay phố xá

Mổ trái tim xem:

Không gì trong đó

Mở đôi bàn tay

Những thứ chẳng còn

 

Nhưng ta biết hết

Xa nơi tối tăm. Là nơi

Thế nào rồi ta cũng đến

Là nơi chúng ta chẳng bao giờ hẹn

Là nơi:

Đã sẵn cho một chỗ nằm

 

Gắng gượng mãi

Rồi đời cũng hết

Dù cứ tưởng rằng. Sống

Đến trăm năm.

 

Lê Chiều Giang

 

***

 

Chờ Tin Rút Ống Thở

 

Thận Nhiên

(Gởi theo KT)

 

giờ thì hết nhậu

hết chửi thề

hết bạt mạng

hết bù khú

hết yêu đương

hết vẽ

hết thơ

hết văn chương

hết hết

 

giờ thì

thở là gió

thổi đâu thì thổi

lắng nghe, lắng nghe

làm sao biết đi về nơi đâu

làm sao biết hết những bí mật

mặt trời mọc lên

mặt trời chìm xuống

lặng lẽ hi vọng

lặng lẽ tuyệt vọng

bên kia là mông quạnh

bên kia là tro bụi

cái kỳ vĩ nhất cũng chỉ chuyện giỡn chơi

còn nói gì nữa không

nói hết rồi

thôi, nằm xuống

 

Thận Nhiên

 

***

 

Nghe Tin Bạn Tự Nhủ


Phạm Quốc Bảo

 

Mười năm qua trông bạn sao phơi phới

Ngó sơ mà tôi cũng phải phát thèm:

Cuộc đời này đã chín mùi tân khổ

Vậy sống sao cho nhẹ gánh ưu phiền.

Tử sinh này giấc cô miên

Trước sau một bước chẳng thiên vị nào...

 

Phạm Quốc Bảo

 

***

 

Vĩnh Biệt Khánh Trường


Huỳnh Liễu Ngạn

 

 

đường xa

bóng đổ dương trần

một linh hồn đã

phong vân lên trời

 

chiều nay tay với

đôi lời

đưa anh tới giữa

nẻo đời thong dong

 

có gì trong cõi

mông lung

chỉ là hạt bụi

xoay vòng hóa thân

 

tiễn anh một đoạn

đường gần

thành muôn kiếp

của nợ nần trả vay

 

ngoài kia đời

vẫn cuồng quay

đành xin chắp lại

đôi tay cúi chào

 

trên trời

còn những vì sao

anh nương theo

kẻo lạc vào sắc không

 

hợp lưu nào

cũng xuôi dòng

trôi ra biển

rồi phiêu bồng về quê.

 

Huỳnh Liễu Ngạn

 

 

Chớp Mắt

Huỳnh Liễu Ngạn

khoảng cách của một

đời người

chỉ bằng cái chớp mắt

của khánh trường

thì cũng vẽ

cũng thơ cũng truyện

rồi xong

búng tay một cái

gấp lại trang sách viết dỡ

vặn lại ống màu

trả lại những bài thơ

những bức tranh

những trang giấy

rút cái ống thở

rồi hợp lưu.

 

Huỳnh Liễu Ngạn

 

***

 

Giấc Thụy

 Hoàng Xuân Sơn

 

[trước sau gì cũng

  ra đi yên thắm

  bạn ta, khánh trường]

 

Về những ngày này trôi lãng đãng

Nằm một chốn lụy phiền thăng ca

Hát như chiếc mắc áo lèn chỗ

Ẩn nấp thang âm nếp mạn già

 

Những mụn vá âm thần phong thổ

Vệt hồng tươi như yêu xa xưa

Chập chờn trong một phiên trác táng

Nhớ đời vui ai gặp mới vừa

 

Đền đài nguy nga ơi rừng rú

Quá vãng một thời vui anh em

Chuyến đi câu thơ vàng hổ phách

Quán đông vui lên những bực thềm

Ảo ảnh vệt bầm đau thân thể

Cái ngần ngật của trần gian treo

Sợi mỏng tang đêm dài hơn tối

 

Ảo ảnh vệt bầm đau thân thể

Cái ngần ngật của trần gian treo

Sợi mỏng tang đêm dài hơn tối

Phù sa bay một đóm lửa nghèo

 

Như một người đi tìm kỷ vật

Tờ lịch xưa đánh tráo góc mù

Con số nhảy múa trên triền dốc

Đời buồn như một chiếc mộng du

 

Hoàng Xuân Sơn

 

***

 

Phác Họa Một Chiều Thu

 

Phạm Cao Hoàng

  

Những mảng màu tối sáng

như màu của thời gian.

Dăm đám mây phiêu lãng

bay về phía đại ngàn.

Chàng đứng bên giá vẽ

lặng lẽ trong hoàng hôn.

Dưới chân người họa sĩ

mùa thu ngập lá vàng.

 

Phạm Cao Hoàng

 

kt xe lan
Ảnh: Nguyễn Bá Khanh, chụp tháng Tư, 2024.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Nguyên Yên, một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng ở hải ngoại. Cô chưa in một tập thơ nào, chỉ xuất hiện trên một số trang web như Việt Báo, Văn Việt, Hợp Lưu, Blog Trần thị Nguyệt Mai, Phố Văn… Ngoài những bài viết về thời sự, bình luận ký tên thật Nina Hòa Bình Lê với cái nhìn sắc bén và nhân ái, người đọc còn được biết đến Thơ của cô, với bút danh Nguyên Yên. Một tiếng thơ gây ngạc nhiên bởi ý tưởng, hình ảnh độc đáo, giản dị, mạnh mẽ, trữ tình. Tôi thực sự bị dòng thơ này lôi cuốn.
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Hãy tạm để những chuyện buồn nằm im dưới mâm cỗ ngày Tết, để ta chỉ được thấy màu xanh lá bánh chưng, màu đỏ ối ruột dưa hấu, màu vàng đỏ tung xòe trong những bao lì xì nhỏ, màu nắng chín nhấp nháy trên những trái quất… bây nhiêu đó có đủ để bạn đón hơi thở mới của đất trời? Hy vọng vậy để chúng ta được mọc lên như cỏ non trên khung rêu ngày tháng cũ. Bài thơ của Nguyễn Hồng Kiên tôi đọc được từ trang của trường Mầm Non Cự Khối, bài thơ được dạy cho các em lứa 4 tuổi, như một lời chúc tết hồn nhiên.
Cho nhân dân tôi, thức dậy trong bóng tối, những người hát bài ca im lặng, những người than thở trong im lặng, những người nổi giận trong im lặng, những người yêu nhau trong im lặng, lời cầu Nguyện cho nhân dân tôi, những người đi trên đường, chạy tất bật từ sáng đến tối, cho bữa ăn của người nghèo đói, hít thở khói và bụi, những người già trước tuổi, những người không bao giờ biết hát, những người không bao giờ biết cười, những người không bao giờ biết nói dối
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.