Hôm nay,  

Bất Chiến Tự Nhiên Thành

12/11/202121:26:00(View: 6010)

wife
Ba đồng một mớ đàn ông
Đem bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một vị đàn bà
Đem về mà trải chiếu hoa cho ngồi.
(Ca dao)

 

Có nhiều người giải thích sự bất bình đẳng giữa nam/nữ trong bài hát thể hiện tinh thần phản kháng của nữ giới trong dân gian, chống lại cái trật tự gia đình và xã hội dưới chế độ quân chủ nho giáo «Nhứt nam viết hũu, thập nữ viết vô».

 

Đến cuối thế kỷ XIX, nền học thuật theo Tống Nho thật sự chấm dứt, nhường chỗ cho chế độ Tây học, với chữ quốc ngữ phổ biến trên cả nước, thì địa vị người phụ nữ chẳng những được phục hồi mà còn có bề được ưu đãi. Phải biết trọng phụ nữ hay «nịnh đầm» là nét văn minh mới du nhập vào từng lớp thị dân và Tây học. Nhưng đà văn minh này không chỉ dừng ở đó, mà nó từng bước thay đổi hẳn thân phận người đàn ông. Không phải bình đẳng nam/nữ, mà địa vị người đàn ông tuột xuống hàng chót, tức không còn hạng nào nữa hết.

 

Ở Pháp, xứ của văn minh «nịnh đầm», thì trong gia đình, công việc hằng ngày lo đời sống gia đình được phân chia đồng đều giữa vợ và chồng. Đó là phước đức cho ngài đàn ông. Vì thường, đàn ông phải lãnh những công việc phức tạp và mất nhiều thì giờ hơn. Khi đàn ông thất nghiệp thì thân phận của chàng không khác gì một chị ở. Có khi còn tệ hơn!

 

Đã vậy, khi bực mình gây nhau, chị vợ kêu cảnh sát, bảo anh chồng muốn hành hung. Lập tức, cảnh sát đưa anh chồng về bót, lập biên bản, và cũng để cô lập kẻ nguy hiểm. Khi cảnh sát cho về, vợ không cho vô nhà. Thân phận đàn ông bắt đầu thấm thía thật sự. Có tiền ở khách sạn. Không tiền, không có một hội, một tổ chức xã hội nào giúp đỡ. Cho tới nay, chỉ có hội phụ nữ, hội bảo vệ nữ quyền. Chánh quyền cũng tổ chức những chỗ đón tiếp phụ nữ, cung cấp chỗ ngủ, bữa ăn, áo quần, giúp giải quyết khó khăn bất ngờ cho phụ nữ. Đàn ông chưa có. Hay không bao giờ có!

 

Nghe nói ở Hoa Kỳ, nấc thang giá trị xã hội được xếp: trẻ con và người già, phụ nữ, chó mèo, rồi mới tới đàn ông! Có lẽ điều này đúng nên gần đây, ở Hoa Kỳ mới vừa xuất hiện quyển sách bán chạy hơn tôm tươi «The Surrendered Wife» của bà Laura Doyle?  Bestseller liền được Jean-Pierre Ricard dịch ra tiếng Pháp dưới cái tựa vô cùng hấp dẫn (Les femmes soumises/ Các bà khuất phục/ Phụ nữ đầu hàng).

 

Một trái bom nguyên tử nổ! Bởi xưa nay, thử hỏi có một người đàn ông nào dám vỗ ngực nói lớn tôi là người chưa hề bị đàn bà «xài xể»? Các bà luôn luôn cho rằng đàn ông là người hung bạo, lười biếng, vô cảm, vô trách nhiệm, bất lực, v.v… Thì nay quyển sách «The Surrendered Wife» của bà Laura Doyle đã làm cho người đàn ông cảm thấy đúng mình xứng đáng là đàn ông.

 

Bất chiến tự nhiên thành .

 

Hoa Kỳ và thế giới đều biết cuộc diễn hành vĩ đại của phụ nữ ngay sau khi Donald Trump thắng cử, bà Laura Doyle, nhà tâm lý học Hoa Kỳ, liền lên tiếng kêu gọi đình chiến, chấm dứt ngay trận chiến nam/nữ.

 

Lịch sử nữ quyền chỉ mới bắt đầu ở Pháp từ thế kỷ XX. Tới giữa thế kỷ XX, người phụ nữ Pháp mới có quyền bầu cử, mới có quyền đi làm việc mà không cần giấy cho phép của chồng, mới có quyền đứng tên trương mục ngân hàng.

 

Nay, điều kỳ lạ là bà Laura Doyle đi khắp nước Mỹ để vận động cho Câu lạc bộ «Những người phụ nữ đầu hàng» của bà. Trong lúc vận động, bà Laura Doyle không quên phổ biến một cẩm nang để giúp các ông chồng trước giờ quá «ê càng» bà vợ của mình, nay thấy có thể yêu bà ấy trở lại. Quyển sách «The Surrendered Wife» liền đó vượt đại dương qua Pháp phổ biến giúp khôi phục lại địa vị đàn ông và đồng thời hàn gắn bao nhiêu gia đình sắp đỗ vỡ.

 

Trong suốt nhiều năm dài, người chồng bị hạ bệ. Đời sống vợ chồng lâm nguy. Nay bà tìm cách giúp cải thiện. Bà sẵn lòng giúp người phụ nữ tìm thấy lý đo đẹp là chịu khuất phục chồng. Bà không làm điều gì mới lạ hay phi thường. Bà chỉ vui vẻ, có khi khôi hài, khuyên vợ chồng hãy trở về với những giá trị truyền thống: «Anh, đàn ông, anh hãy quyết định». Em, đàn bà, em sẽ bảo  «Em theo ý của anh». Nghĩa là tốt nhứt, để giữ chồng, các bà luôn luôn biết nói «Amen» trong mọi trường hợp, trong mọi việc!

 

Và điều cực kỳ hệ trọng trong đời sống vợ chồng là phải «yêu nhau» một lần trong tuần, mặc dầu các bà không cảm thấy thích đi nữa.

 

Các bà đừng bao giờ lấy sáng kiến, mặc dầu mình có đầy sáng kiến tuyệt vời đi nữa. Các bà hãy giao cho chồng ngân sách gia đình. Như đừng thèm làm GPS. Cứ để cho anh ta lạc đường hoặc sụp ổ gà vài lần cho ê càng.

 

Bà Laura Doyle nhiều lúc đưa ra những lời hướng dẫn trái ngược với chủ thuyết nữ quyền nhưng đồng thời, nó lại làm cho người đàn ông suy nghĩ và vụt  thấy nền tảng gia đình không vững, tự nhiên họ sẽ hỏi tại sao mình cư xử như vậy?

 

Đôi khi trong việc hướng dẫn các bà trong Câu lạc bộ, bà Laura Doyle giải thích ngay trong việc lựa chọn mua quần áo, cứ để cho hắn tự do chọn lựa cho hắn. Như vậy, mình cư xử với hắn là người lớn, người trưởng thành. Chớ không phải như một thiếu niên cần sự hướng dẫn. Đừng quên đàn ông có tự ái lớn tự cho mình là ngon lành từ lúc còn con nít. Chị em mình nên biết từ khước sử dụng khả năng nhạy cảm vượt trội của phụ nữ mà nên thấy mình có ý muốn làm vui lòng anh chồng. Nếu chị em mình cứ để các anh chàng có trách nhiệm, chắc chắn chúng ta sẽ ngạc nhiên vì sẽ có nhiều điều hay bất ngờ.

 

Ở Pháp, trước phong trào nữ quyền Femen (những phụ nữ thoát y biểu tình xông vào Nhà Thờ Đức Bà Paris, xông vào Vatican), một nhóm đông phụ nữ Pháp, mặc y phục trắng, biểu tình, kêu gọi hãy tôn trọng lý thuyết «Đàn ông và đàn bà là sự bổ túc cho nhau» như là chân lý. Vì nếu chỉ có đàn ông hoặc đàn bà mà thôi thì vũ trụ sẽ đi đến tự hủy diệt.

 

Và thiên chức của đàn bà là hướng về sự sống, sự tồn tại. Nói cách khác, đàn bà không có chọn lựa nào khác hơn là làm mẹ.

 

Phải thừa nhận quyển «The Surrendered Wife» của bà Laura Doyle dám  đưa ra những ý tưởng ngược trào luu và quá táo bạo đã không tránh khỏi làm cho nhiều người, cả đàn ông, phải sửng sốt và bàng hoàng. Báo chí và các đài truyền hình ở Hoa Kỳ đều hết lời ca tụng tác phẩm của bà. Tuy nhiên vẫn không tránh khỏi rất nhiều người, đặc biệt là giới nữ quyền, đả kích và chống đối kịch liệt. Còn các ông nghe xong, vỗ trán, xoa tay, không dám tin ngay đây là thực tế. Chẳng lẽ, bỗng một hôm, lại xảy ra sự thật chấm dứt cảnh vợ « xỏ mũi» chồng dẫn đi hay sao?

 

Cuốn sách chính là bản thân tác giả. Từ vai trò một người phụ nữ cấp tiến, quậy phá, thứ bà chằn lửa, chỉ huy, kiểm soát, khống chế, sai khiến chồng thẳng tay, xem chồng như tấm thảm chùi chân ngoài ngạch cửa, nay thì Laura Doyle bỗng trở thành một người ăn năn hối cải như chính bà đã tự nhìn nhận (féministe et emmerdeuse répentie).

Đúng vậy. Tác giả đã hồi tâm và đã «ngộ» ra là mình cần phải thay đổi cách cư xử với chồng mới khỏi đi đến chỗ đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Bà thú nhận là từ khi lấy chồng lúc 22 tuổi, bà không ngớt ra lệnh, gắt gỏng, xỏ xiên, bới móc chuyện nhỏ nhặt, hạ nhục chồng về bất cứ mọi sơ suất, xem chồng như một đứa con nít cần phải «bợp tai đá đít» để dạy dỗ nếu ông ta làm không đúng như ý bà muốn.

Nhưng càng ngày ông chồng càng có khuynh hướng tách rời ra xa bà. Vợ chồng mất dần đi sự đồng cảm của buổi ban đầu. Tình yêu phai lạt. Cay đắng chán chường chồng chất thêm lên mãi, từ cả hai phía. Viễn ảnh ly dị đang trở thành thực tế không còn xa. Để cứu vãn tình trạng sắp đổ vỡ, bà cố tìm hiểu, học hỏi kinh nghiệm từ những cặp vợ chồng thật sự gắn bó yêu thương nhau và đang có cuộc sống hạnh phúc. Bà rút tỉa ra những kinh nghiệm quý báu của họ và đem áp dụng cho trường hợp của bà.

Lạ thay, sau một thời gian ngắn, ông chồng của bà ngày càng trở nên vui vẻ trở lại, tự tin hơn và bắt đầu quan tâm đến trách nhiệm gia đình. Phần bà thì cũng cảm thấy thanh thản, hạnh phúc hơn xưa nhiều. Tình yêu vợ chồng đã được hàn gắn nhờ bà đã biết thay đổi tư duy, thái độ và cách ứng xử với chồng.

 

Chân lý của đời sống gia đình không gì khác hơn phải tự mình thay đổi chính bản thân mình chớ không phải mong đợi sự thay đổi ở phía người khác. Bà đã trở nên một «người đàn bà đầu hàng» tuyệt đẹp! Bà quyết định đem chia sẻ kinh nghiệm của mình với các chị em phụ nữ qua tác phẩm «The Surrendered Wife».

 

Lời sau cùng của Cỏ May tôi: Chị em nào chưa đọc nên đi mua ngay về đọc, học luôn thuộc lòng, để ở đầu giường, kịp xua đuổi con sư tử thoát ra khỏi người của mình.

 

Nguyễn thị Cỏ May

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Irvine (California), ngày 17 tháng 12 năm 2025 – Đại học California tại Irvine hôm nay loan báo một tin đáng chú ý trong giới học thuật: ông Hoàng Nhu, kỹ sư điện tử, Giám đốc điều hành hãng NousLogic Telehealth, cùng chị là bác sĩ Thức Trinh Thị Nhu, tốt nghiệp Y khoa tại UCI năm 1993, vừa hiến tặng một khoản tài trợ trọng đại cho Trường Kỹ sư Samueli. Khoản hiến tặng này được dùng để thành lập Quỹ Tài Trợ Họ Nhu, với mục đích hỗ trợ lâu dài cho Khoa Điện – Điện tử và Khoa học Máy tính. Để ghi nhận tấm lòng ấy, nhà trường quyết định đặt tên Hoàng Nhu cho khoa, như một biểu tượng của mối giao kết giữa khoa học, giáo dục và lý tưởng nhân văn.
Tôi có một người bạn viết lách văn nghệ. Chị cho rằng mình có chút tài nghệ, đủ để khi cần móc túi lấy ra xài. Chị không viết đều. Chỉ viết khi thích – đôi khi chị viết gửi vài tạp chí mạng, có khi chỉ viết để đó, không gửi ai. Chị sống trên căn gác nhỏ, gọi đó là "giang sơn sáng tác" của riêng mình. Mỗi ngày chị dậy lúc gần trưa, pha ly cà phê nguội, rồi mở máy tính. Có bài chị viết ngay sau ngụm cà-phê đầu tiên – vài chục phút là xong – gửi đi ngay rồi gập máy, đi ngủ tiếp. Có bài để ba năm hôm, không sửa gì cả, gửi đi như vậy. Tôi hỏi: “Sao không đọc lại?” Chị nhún vai: Lúc viết là thật nhất. Sửa nhiều, mất hồn. Tôi hỏi tiếp: Không sợ thiếu sót? Chị cười, lấy ngón tay chỉ lên bức thư pháp trên tường:“Tri túc giả phú” (Biết đủ là đủ).
Chiều Chủ Nhật 8 tháng Sáu, 2025 vừa qua, giữa lòng thành phố Fountain Valley, Nam California, trong một không gian âm nhạc nhỏ bé, ấm cúng nhưng trang trọng và thân mật, khoảng trên dưới 30 khán giả mộ điệu đã được thưởng thức một chương trình nhạc thính phòng tuyệt vời với ban tam tấu TrioniCity...
Thầy Chân Pháp Từ, người xuất thân từ Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh, đang trụ trì đạo tràng Tâm Kim Cương, Hawaii, trao đổi với Nguyễn Hòa, tại chùa Phổ Giác, Novato, California. Ngày 25/5/2025.
Trong 50 năm vừa qua, cộng đồng Việt Nam đã có những thành tựu nào về chính trị và văn hóa? Thực tế là đã có rất nhiều chuyển biến. Thời gian đầu là những cộng đồng tỵ nạn ở Hoa Kỳ, lan rộng thành những cộng đồng đông người Việt hơn ở rất nhiều nước trên thế giới; và rồi hình ảnh những người thất trận và tỵ nạn mờ nhạt đi. Nhiều thế hệ trẻ ra đời, trưởng thành, trở thành và gánh vác một căn cước mới. Từ đó, có nhiều cộng đồng mang thêm sức mạnh chính trị, văn hóa.
Chúa Giêsu chịu đóng đinh trên Thập Giá vào thứ Sáu và ngày Chủ Nhật, ngài sống lại trong vinh quang. Đây là những ngày rất đặc biệt của các tín hữu Thiên Chúa Giáo đang đón mừng Chúa Phục sinh trên toàn thế giới...
Cuối năm là lúc con người nhìn lại về giá trị cuộc sống. Một bài viết trên trang mạng The Conversation nêu vấn đề về những vực thẳm chính trị, các cuộc chiến tranh, áp bức… và con người vì thế cảm thấy vô vọng và bất lực khi chứng kiến những thế lực đen tối diễn ra khắp nơi trên thế giới. Liệu chúng ta có thể làm được điều gì đem lại thay đổi trước những bi hoại này hay không?
Nhóm Vietnamese American Art Club (VAAC) triển lãm hội họa với chủ đề Hương Sắc Quê Nhà...
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy hận thù, xung đột, phân hóa và cực đoan. Mạng sống vốn bình đẳng và quý giá của con người đã chẳng còn chút giá trị thiêng liêng và cao quý nào cả trong cái nhìn lạnh lùng và trái tim sắt đá của những nhà lãnh đạo và chính trị gia cuồng vọng, hay của những đảng phái và chủ nghĩa cực đoan, độc tài và tàn bạo! Nhân loại đang rơi vào thảm họa của một thời kỳ nhuốm màu sắc văn hóa cục bộ, phiến diện và bất bao dung. Đó là sắc thái văn hóa, mà trong đó hoặc là anh đúng, hoặc là tôi đúng; hoặc là anh chết, hoặc là tôi sống; không có thỏa hiệp, không có cộng sinh. Và dĩ nhiên, không ai chấp nhận mình sai, cũng không ai muốn mình chết. Cho nên, chúng ta phải quyết đấu nhau, một còn một mất.
Tại Westminster Civic Center (Sunken Gardens) 8200 Westminster Blvd Thành phố Westminster CA 92683, ban Liên Lạc các Hội Đoàn Giới Trẻ Nam California tổ chức Tết Trung Thu năm 2023 cho các em Thiếu Nhi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.