Hôm nay,  

Gà Tây và Ngày Lễ Tạ Ơn

11/25/202200:00:00(View: 12774)
Hình Gà Tây
Mt chiếc xe diu hành gà tây khng l mang ch đ Người Hành Hương trong Cuc diu hành Ngày L T ơn Macy hàng năm ở New York.  

Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao Lễ Tạ Ơn lại xoay quanh gà tây mà không phải giăm bông, thịt gà, thịt nai, thịt bò hay ngô bắp?
 
Gần 9 trên 10 người Mỹ ăn gà tây trong bữa ăn lễ hội này, cho dù đó là món gà tây quay, chiên giòn, nướng, hầm hay nấu theo bất kỳ cách nào khác cho dịp này.
 
Bạn có thể nghĩ rằng đó là vì những người hành hương và những vị khách Wampanoag bản địa của họ đã ăn trong bữa tiệc tạ ơn đầu tiên của họ vào năm 1621, một năm sau khi họ đặt chân đến bang Massachusetts ngày nay. Hoặc đó là vì gà tây có nguồn gốc từ Châu Mỹ.
 

Nhưng thật ra nguồn gốc của gà tây liên quan nhiều hơn đến cách người Mỹ ăn mừng ngày lễ vào cuối những năm 1800 hơn là loại gia cầm mà người hành hương đã ăn vào thời điểm đầu tiên.

 

Người hành hương cùng người bản địa thời xưa ăn gì?

Turkey
Thịt gà tây nướng (hình minh họa).

 

Nhắc lại ngày Lễ Tạ Ơn đầu tiên được cử hành ở New England, bữa tối gà tây nổi tiếng nhất trong lịch sử đã được phục vụ tại đồn điền Plymouth vào năm 1621, khi 50 người hành hương sống sót sau một năm gian khổ tàn khốc đã cùng 90 người Mỹ bản địa tham gia bữa tiệc kéo dài ba ngày. Gà Tây không phải là món ăn duy nhất được phục vụ. Viết trong Lịch sử Đồn điền Plymouth của mình, Thống đốc William Bradford lưu ý rằng người Mỹ bản địa đã mang đến “cá tuyết, cá vược và các loại cá khác” và những người khác mang đến nước và thịt nai. Nhưng ông đã đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với “những con gà tây hoang dã.”

Bản ghi chép trực tiếp duy nhất về những món người hành hương đã ăn trong bữa tiệc tạ ơn đầu tiên từ sử gia Edward Winslow cũng nhắc đến việc thủ lĩnh của Wampanoag, Massasoit, đã đến cùng 90 người đàn ông và hai cộng đồng đã cùng nhau tổ chức tiệc tùng trong ba ngày. Winslow viết rất ít về thực đơn, ngoài việc đề cập đến năm con nai mà Wampanoag mang đến và bữa ăn bao gồm "gà", có thể là bất kỳ loài gà vịt hay loài chim hoang dã nào được tìm thấy trong khu vực, bao gồm vịt, ngỗng và gà tây.
 
Các nhà sử học biết rằng các thành phần quan trọng của các món ăn truyền thống ngày nay không có trong bữa tiệc lễ tạ ơn đầu tiên đó hoặc ngược lại, như các món khoai tây và đậu xanh. Khả năng không có bột mì và khan hiếm đường ở New England vào thời điểm đó đã loại trừ bánh bí ngô và nước sốt cranberry. Một số loại bí, một loại thực phẩm chính trong chế độ ăn của người Mỹ bản địa, gần như chắc chắn được phục vụ vào hôm đó cùng với ngô và một số cá biển.
 
Truyền Thống Được Phục Sinh

Các nhà sử học chuyên nghiên cứu về sự tích và nguồn gốc của thực phẩm phát hiện ra rằng hầu hết các truyền thống của ngày Lễ Tạ Ơn hiện đại bắt đầu vào giữa thế kỷ 19, hơn hai thế kỷ sau lễ kỷ niệm thu hoạch đầu tiên của những người hành hương.

Việc tái tạo ngày lễ kỷ niệm của người hành hương đến New England như một ngày lễ lớn trên toàn quốc gia phần lớn là công việc của Sarah Hale. Sinh ra ở New Hampshire năm 1784, khi còn là một góa phụ trẻ, bà đã làm thơ để kiếm sống. Đáng chú ý nhất, bà đã viết bài đồng dao "Mary Had a Little Lamb."
 
Năm 1837, Hale trở thành chủ biên của cuốn sách Lady’s Book của tạp chí nổi tiếng Godey’s. Đặt nặng tôn giáo và truyền thống gia đình, một cách quyết liệt, họ đã vận động để tạo ra một ngày lễ quốc gia hàng năm “Lễ Tạ Ơn và Ngợi Ca” để kỷ niệm lễ tạ ơn của những người hành hương.

Hale và các đồng nghiệp của bà dựa vào truyền thuyết năm 1621 để biện minh cho lịch sử. Giống như nhiều người cùng thời, bà cho rằng những người hành hương đã ăn gà tây trong bữa tiệc đầu tiên của họ vì có rất nhiều gà tây hoang dã ăn được ở New England.

Chiến dịch khôi phục kỷ niệm ngày lễ này đã phải kéo dài hàng thập kỷ, một phần là do người miền Nam da trắng thiếu nhiệt tình. Nhiều người trong số họ coi một ngày lễ kỷ niệm khác sớm hơn của những người thuộc địa Virginia để vinh danh các tàu tiếp tế đến Jamestown vào năm 1610 là tiền lệ quan trọng hơn.

Sự vắng mặt của người miền Nam phục vụ trong Quốc hội trong cuộc Nội chiến đã cho phép Tổng thống Abraham Lincoln tuyên bố Lễ Tạ Ơn là một ngày lễ quốc gia vào năm 1863.

Chiến Dịch Quảng Cáo Gà Tây

Tạp chí Godey's, cùng với các phương tiện truyền thông khác, đã chào đón ngày lễ, viết đầy các trang báo của họ các công thức nấu ăn từ New England và thực đơn nổi bật với món gà tây.

“Chúng tôi dám nói rằng hầu hết Lễ tạ ơn sẽ diễn ra dưới hình thức thú vui ẩm thực,” Tờ Augusta Chronicle của Georgia đã chạy tít to như thế vào vào năm 1882. “Mỗi người có đủ khả năng mua hoặc sở hữu gà tây sẽ hy sinh loài gia cầm cao quý vào ngày này.”

Một lý do chọn gà tây là vì: Một con gà tây nướng sẽ trở thành tâm điểm hoàn hảo cho lễ kỷ niệm.

Điều thứ hai là gà tây cũng rất thiết thực để phục vụ cho một đám đông lớn. Gà tây lớn hơn các loài chim khác, được nuôi hoặc săn bắt để lấy thịt và sản xuất một con gà tây rẻ hơn so với bò hoặc lợn. Các thuộc tính của loài chim đã khiến người châu Âu kết hợp gà tây vào chế độ ăn của họ sau khi họ thuộc địa hóa châu Mỹ. Ở Anh, vua Henry VIII thường xuyên thưởng thức món gà tây vào ngày lễ Giáng sinh, một thế kỷ trước bữa tiệc ngày lễ của những người hành hương.

Gà Tây Gắn Liền với Giáng Sinh và Các Ngày Lễ Hội ở Châu Âu

Gà tây đã củng cố vị trí là món ăn Giáng sinh được ưa chuộng ở Anh vào giữa thế kỷ 19.

Một lý do cho điều này là vì Ebenezer Scrooge trong “A Christmas Carol” của Charles Dickens đã tìm cách chuộc lỗi bằng cách thay thế con ngỗng gầy còm của gia đình Cratchit nghèo khó bằng một con gà tây khổng lồ.

Được xuất bản vào năm 1843, bức tranh mô tả bữa ăn gia đình cầu nguyện của Dickens ngay lập tức bán chạy nhất truyền cảm hứng cho Lễ Tạ Ơn được lý tưởng hóa của Hale.

Mặc dù hồ sơ lịch sử không nhắc tới, nhưng cũng không phủ nhận người hành hương có ăn ăn gà tây hay không vào năm 1621. Điều chắc chắn là gà tây đã được phục vụ tại các lễ kỷ niệm ở New England trong suốt thời kỳ thuộc địa và loài chim này đã trở nên gắn liền với những bữa tối ăn mừng mùa thu hoạch đến nỗi ngày Lễ Tạ Ơn còn được là Ngày Gà Tây,  ít nhất là kể từ năm 1870.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Irvine (California), ngày 17 tháng 12 năm 2025 – Đại học California tại Irvine hôm nay loan báo một tin đáng chú ý trong giới học thuật: ông Hoàng Nhu, kỹ sư điện tử, Giám đốc điều hành hãng NousLogic Telehealth, cùng chị là bác sĩ Thức Trinh Thị Nhu, tốt nghiệp Y khoa tại UCI năm 1993, vừa hiến tặng một khoản tài trợ trọng đại cho Trường Kỹ sư Samueli. Khoản hiến tặng này được dùng để thành lập Quỹ Tài Trợ Họ Nhu, với mục đích hỗ trợ lâu dài cho Khoa Điện – Điện tử và Khoa học Máy tính. Để ghi nhận tấm lòng ấy, nhà trường quyết định đặt tên Hoàng Nhu cho khoa, như một biểu tượng của mối giao kết giữa khoa học, giáo dục và lý tưởng nhân văn.
Tôi có một người bạn viết lách văn nghệ. Chị cho rằng mình có chút tài nghệ, đủ để khi cần móc túi lấy ra xài. Chị không viết đều. Chỉ viết khi thích – đôi khi chị viết gửi vài tạp chí mạng, có khi chỉ viết để đó, không gửi ai. Chị sống trên căn gác nhỏ, gọi đó là "giang sơn sáng tác" của riêng mình. Mỗi ngày chị dậy lúc gần trưa, pha ly cà phê nguội, rồi mở máy tính. Có bài chị viết ngay sau ngụm cà-phê đầu tiên – vài chục phút là xong – gửi đi ngay rồi gập máy, đi ngủ tiếp. Có bài để ba năm hôm, không sửa gì cả, gửi đi như vậy. Tôi hỏi: “Sao không đọc lại?” Chị nhún vai: Lúc viết là thật nhất. Sửa nhiều, mất hồn. Tôi hỏi tiếp: Không sợ thiếu sót? Chị cười, lấy ngón tay chỉ lên bức thư pháp trên tường:“Tri túc giả phú” (Biết đủ là đủ).
Chiều Chủ Nhật 8 tháng Sáu, 2025 vừa qua, giữa lòng thành phố Fountain Valley, Nam California, trong một không gian âm nhạc nhỏ bé, ấm cúng nhưng trang trọng và thân mật, khoảng trên dưới 30 khán giả mộ điệu đã được thưởng thức một chương trình nhạc thính phòng tuyệt vời với ban tam tấu TrioniCity...
Thầy Chân Pháp Từ, người xuất thân từ Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh, đang trụ trì đạo tràng Tâm Kim Cương, Hawaii, trao đổi với Nguyễn Hòa, tại chùa Phổ Giác, Novato, California. Ngày 25/5/2025.
Trong 50 năm vừa qua, cộng đồng Việt Nam đã có những thành tựu nào về chính trị và văn hóa? Thực tế là đã có rất nhiều chuyển biến. Thời gian đầu là những cộng đồng tỵ nạn ở Hoa Kỳ, lan rộng thành những cộng đồng đông người Việt hơn ở rất nhiều nước trên thế giới; và rồi hình ảnh những người thất trận và tỵ nạn mờ nhạt đi. Nhiều thế hệ trẻ ra đời, trưởng thành, trở thành và gánh vác một căn cước mới. Từ đó, có nhiều cộng đồng mang thêm sức mạnh chính trị, văn hóa.
Chúa Giêsu chịu đóng đinh trên Thập Giá vào thứ Sáu và ngày Chủ Nhật, ngài sống lại trong vinh quang. Đây là những ngày rất đặc biệt của các tín hữu Thiên Chúa Giáo đang đón mừng Chúa Phục sinh trên toàn thế giới...
Cuối năm là lúc con người nhìn lại về giá trị cuộc sống. Một bài viết trên trang mạng The Conversation nêu vấn đề về những vực thẳm chính trị, các cuộc chiến tranh, áp bức… và con người vì thế cảm thấy vô vọng và bất lực khi chứng kiến những thế lực đen tối diễn ra khắp nơi trên thế giới. Liệu chúng ta có thể làm được điều gì đem lại thay đổi trước những bi hoại này hay không?
Nhóm Vietnamese American Art Club (VAAC) triển lãm hội họa với chủ đề Hương Sắc Quê Nhà...
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy hận thù, xung đột, phân hóa và cực đoan. Mạng sống vốn bình đẳng và quý giá của con người đã chẳng còn chút giá trị thiêng liêng và cao quý nào cả trong cái nhìn lạnh lùng và trái tim sắt đá của những nhà lãnh đạo và chính trị gia cuồng vọng, hay của những đảng phái và chủ nghĩa cực đoan, độc tài và tàn bạo! Nhân loại đang rơi vào thảm họa của một thời kỳ nhuốm màu sắc văn hóa cục bộ, phiến diện và bất bao dung. Đó là sắc thái văn hóa, mà trong đó hoặc là anh đúng, hoặc là tôi đúng; hoặc là anh chết, hoặc là tôi sống; không có thỏa hiệp, không có cộng sinh. Và dĩ nhiên, không ai chấp nhận mình sai, cũng không ai muốn mình chết. Cho nên, chúng ta phải quyết đấu nhau, một còn một mất.
Tại Westminster Civic Center (Sunken Gardens) 8200 Westminster Blvd Thành phố Westminster CA 92683, ban Liên Lạc các Hội Đoàn Giới Trẻ Nam California tổ chức Tết Trung Thu năm 2023 cho các em Thiếu Nhi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.