Hôm nay,  

Nạn Đói Gaza: Những Cái Chết Thầm Lặng

01/08/202500:00:00(Xem: 452)

Starvation Gaza
Trẻ con cần nhiều năng lượng để lớn, nhưng lại có ít dự trữ. Khi bị đói, thân thể suy kiệt rất nhanh. Có đứa chỉ một tuần không ăn là tắt thở. Ảnh chụp lại từ youtube hình ảnh ở trại tị nạn. Ảnh: chụp lại từ phóng sự của Al Jazeera Media Network.
 
DEIR AL-BALAH, GAZA — Cậu bé không khóc. Không rên. Không một tiếng động. Bác sĩ Ibrahim Alashi nhớ lại khoảnh khắc ấy như một nhát dao cứa vào tim. Đứa trẻ chín tuổi nằm bất động trong tay mẹ, chỉ còn da bọc xương, không đủ sức nhấc đầu, và dường như sự sống chỉ còn đọng lại trong hơi thở yếu ớt. “Tôi chưa từng thấy thân thể nào gầy đến thế, chỉ còn da với xương”, NPR ghi lại trong bài viết về nạn đói ở Gaza, đăng vào cuối tháng 7.

Cậu bé ấy là một trong hàng ngàn người đang chết đói ở Gaza – nơi Liên Hiệp Quốc mô tả là “một thảm cảnh chưa từng thấy”, do hậu quả của phong tỏa và oanh tạc triền miên từ quân đội Israel. Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) xác nhận: cảnh chết đói lan khắp vùng. Riêng trong tháng Bảy, ít nhất 63 người Palestine đã chết vì suy kiệt. Liên Hiệp Quốc ước tính khoảng 100.000 phụ nữ và trẻ em đang cận kề cái chết; một phần ba dân số hơn hai triệu người đã nhiều ngày không có gì để ăn.

Chết đói không đến bất ngờ. Người ta chết dần chết mòn.

Không như bom rơi hay đạn pháo, chết đói giết người bằng cách rút máu rút thịt, âm thầm, chậm rãi. Cơ thể con người, khi không còn được tiếp tế năng lượng, bắt đầu ăn chính nó — từ đường, đến mỡ, rồi cơ thịt, và sau cùng là tim, gan, phổi, thận.
Năm giai đoạn của chết đói
  1. Giai đoạn 1 – Cạn sức ban đầu
    Sau bữa ăn cuối, gan rút đường dự trữ để giữ sinh lực. Nhưng kho ấy chỉ kéo dài một ngày. Khi đường cạn, người bắt đầu run rẩy, mệt lả, lạnh toát.
  2. Giai đoạn 2 – Đốt mỡ để sống
    Khi không còn đường, cơ thể quay sang đốt mỡ. Mắt lờ đờ, chân không đứng vững. Tim đập yếu, thân nhiệt hạ. Người gầy đi thấy rõ.
  3. Giai đoạn 3 – Ketone cứu não
    Gan chuyển mỡ thành ketone – thứ nhiên liệu cuối cùng dành cho óc. Người bệnh có lúc thấy đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng đó chỉ là ảo giác. Trong bụng, sự sụp đổ vẫn đang tiến dần.
  4. Giai đoạn 4 – Giảm đến mức sống tối thiểu
    Cơ thể chuyển sang “chế độ chờ”: tim chậm, hơi thở nhẹ, các hormone bị hãm lại. Người lừ đừ, mê man, không còn cảm giác đói, cũng chẳng còn kêu nổi.
  5. Giai đoạn 5 – Ăn thịt chính mình
    Khi mỡ cũng hết, cơ thể phá hủy cơ bắp. Cơ tim teo, gan thận trục trặc, bụng trướng, chân phù, mắt lõm sâu. Người chết vì tim ngừng đập, vì nhiễm trùng không còn sức chống, hay vì không còn gì trong thân thể để sống nữa.
Chết đói không trừ ai — nhưng trẻ em, thai phụ và người già là những người chịu đựng đầu tiên.

Trẻ con cần nhiều năng lượng để lớn, nhưng lại có ít dự trữ. Khi bị đói, thân thể suy kiệt rất nhanh. Có đứa chỉ một tuần không ăn là tắt thở — nhất là nếu có thêm cảm cúm hay tiêu chảy. Có em yếu đến mức không còn nuốt được, vì cơ hàm teo lại, phản xạ nuốt không còn. “Có những đứa trẻ, ngay cả khóc cũng không khóc nổi,” bác sĩ Kevin Stephenson, chuyên gia về suy dinh dưỡng, nói.

Điều thương tâm nhất là sự lặng thinh. “Trẻ bị đói nặng thường không còn khóc nổi,” bác sĩ Stephenson từ Đại học Washington nói. “Dù chúng đau đớn, chúng không còn hơi sức để rên rỉ.”

Một sản phụ tám tháng mà bác sĩ Alashi từng điều trị, yếu đến độ không đứng nổi, chỉ thì thầm: “Tôi có thể chịu đói, nhưng con tôi thì không.”

Thai nhi không đủ dinh dưỡng sẽ sinh non, chậm phát triển, sức đề kháng yếu. Mẹ đói, sữa cạn. Trẻ mới sinh đã đói. Và trong nhiều gia đình, mẹ là người ăn sau cùng — nhường hết cho con.

Sự im lặng của tuyệt vọng

Điều đau lòng nhất trong chết đói là sự im lặng. Không ai kêu, không ai cứu.

Cậu bé chín tuổi kia chỉ nằm thiêm thiếp trên tay mẹ. Bác sĩ Alashi chẩn đoán em mắc chứng marasmus — suy dinh dưỡng trầm trọng. “Nó không nói, không cười, không khóc gì hết,” mẹ em nói. “Đã nhiều ngày rồi.” Em còn sống, tính đến cuối tuần, nhưng theo lời bác sĩ: “Chỉ còn ở mép vực.”

Chết đói không khó chữa — chỉ thiếu người chịu cứu

Muốn cứu người chết đói, chỉ cần hai thứ: thức ăn và nước uống. Nhưng ở Gaza, người ta chết không vì thế giới thiếu bánh mì — mà vì họ bị tước quyền được sống.

Cách điều trị nạn đói không hề phức tạp: cần thức ăn và nước uống. Nhiều em nhỏ được cho ăn bằng loại bột đậu phụng giàu năng lượng. Trường hợp quá yếu hoặc không còn nuốt được thì phải dùng ống nuôi.

Nếu không được điều trị, tỉ lệ tử vong từ nạn đói có thể lên đến 40%. Những em sống sót vẫn phải mang theo hệ quả: thấp bé, học kém, dễ bệnh, khó đi làm, dễ tái đói.

“Chỉ cần đưa các em vượt qua được đoạn thời gian hiểm nghèo ấy, chúng vẫn còn hy vọng,” Stephenson nói.

Nhưng hy vọng đó đang tắt dần ở Gaza. Nạn đói không phải là tai nạn. Nó là hệ quả của con người. Và trước mắt ta là cả một thế hệ đang chết dần, không tiếng kêu, không ai bênh vực.

Cung Đô biên dịch
Nguồn: ‘People are dying of malnutrition in Gaza. How does starvation kill you?” của Michal Ruprecht trên NPR, ngày 29 tháng 7, 2025
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi lịch sử bị xem nhẹ, nó không ngủ yên mà trở lại, nghiêm khắc hơn. Và mỗi khi nước Mỹ bước vào thời kỳ chia rẽ sâu sắc, tiếng vọng ấy lại dội về – nhắc rằng ta từng đi qua những năm tháng hỗn loạn, và vẫn tìm được lối ra. Robert A. Strong, học giả tại Đại học Virginia, cho rằng để hiểu nước Mỹ hiện nay, ta nên nhìn lại giai đoạn giữa hai đời tổng thống Ulysses S. Grant và William McKinley – từ năm 1876 đến 1896. Hai mươi năm ấy là một bài học sống động về cách một nền dân chủ có thể trượt dài trong chia rẽ, rồi chậm chạp tự điều chỉnh để tồn tại.
Theo tổng hợp của New York Times, CNN, NPR và Politico, cuộc bầu cử ngày 4 tháng 11 đã khép lại với loạt thắng lợi vang dội cho Đảng Dân Chủ tại các tiểu bang chủ chốt, trong khi Đảng Cộng Hòa chật vật giữa làn sóng phản ứng đối với các chính sách của Tổng thống Donald Trump.
Ngày 10 tháng 10 vừa qua, Giải Nobel Hòa bình 2025 được trao cho bà Maria Corina Machado (58 tuổi). ørgen Watne Frydnes, Chủ tịch Ủy ban Nobel, phát biểu rằng: “Bà Machado nhận giải Hòa bình vì những nỗ lực thúc đẩy quyền dân chủ cho nhân dân Venezuela, cũng như vì cuộc đấu tranh hướng tới một chuyển giao công bằng và hòa bình từ chế độ độc tài sang nền dân chủ.” Việc trao giải này đã gây ra những tranh luận sôi nổi trong dư luận quốc tế. Người ca ngợi bà như biểu tượng của lòng can đảm trước độc tài; kẻ dè dặt lại đặt câu hỏi về tính chất hòa bình thật sự của giải thưởng, khi tôn vinh một nhân vật mang lập trường cứng rắn, thậm chí không loại trừ biện pháp quân sự để đạt mục tiêu.
Khăn quấn. Áo sơ sinh. Muối. Tuyết. Băng. Năm vật trắng - năm tiếng gọi đầu tiên - đặt lên trang giấy như một chuỗi hạt. Trong tay Han Kang, chúng vừa là dấu hiệu khởi sinh, vừa là định mệnh. Đứa trẻ chưa kịp sống đã được bọc trong khăn trắng, và cũng chính khăn quấn ấy trở thành tấm liệm. Trắng ở đây không phải nền sáng, mà là sự trống vắng ngân nhịp toàn cuốn sách. Han Kang, nhà văn Hàn Quốc được biết nhiều qua The Vegetarian, tác phẩm đã đem về cho bà giải Nobel Văn chương năm 2024, xuất hiện trong văn học thế giới như một cơn gió lớn. Nhưng The White Book mới là tác phẩm tôi rất yêu của Bà – những dòng chữ lặng mà sáng, mong manh mà bám riết.
Texas, mùa thu 2025 – trên khuôn viên đại học giữa vùng đất vốn tự hào là “trái tim bảo thủ của nước Mỹ”, thay vì nghe tiếng lá thu rơi, người ta lại nghe tiếng giày đinh vang vọng, bước chân của bóng ma McCarthyism quay về - phiên bản thế kỷ 21 - trở lại giảng đường với tốc độ và sự kinh dị của thời đại kỹ thuật số. Ngày 9 tháng 9, trên bục giảng của trường Texas A&M University, giáo sư Melissa McCoul trong giờ văn học thiếu nhi, dùng hình một con kỳ lân tím để nói với sinh viên rằng bản sắc con người không chỉ có hai nửa nam–nữ. Một sinh viên giơ tay hỏi: “Điều này có hợp pháp không?” và viện dẫn sắc lệnh mà Tổng thống Donald Trump ký hồi tháng Giêng, tuyên bố chỉ có hai giới tính sinh học. Bà McCoul đáp bằng lý lẽ, không viện dẫn chính trị. Nhưng một chiếc điện thoại trong lớp đã ngầm quay lại hình ảnh. Và chỉ ít lâu sau, cả nước đều xem đoạn clip ấy – không phải để học, mà để phán xét.
Khi một học sinh trung học tại Quận Cam, Florida đến thư viện trường để mượn cuốn On the Road của Jack Kerouac, em không tìm thấy nó ở đúng vị trí trong hệ thống phân loại Dewey. Hóa ra cuốn sách đã bị rút khỏi kệ vì có người khiếu nại. Theo đạo luật Florida House Bill 1069, sách bị rút đi vô thời hạn. Tác phẩm kinh điển của Kerouac, ghi lại tinh thần thế hệ Beat những năm 1950, cùng hàng trăm tựa khác, không còn trong tầm tay của học sinh. Thống đốc Ron DeSantis đã ký đạo luật này vào tháng 7 năm 2023. Luật quy định: nếu phụ huynh hay thành viên cộng đồng phản đối một cuốn sách với lý do sách mang tính khiêu dâm hoặc đồi trụy, nhà trường phải gỡ bỏ khỏi chương trình trong vòng năm ngày và tổ chức một phiên điều trần công khai với một viên chức đặc biệt do tiểu bang bổ nhiệm.
Cuối tuần qua, hai sự kiện khiến Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ náo động: một tin nhắn tưởng như gửi riêng nhưng bị công khai của Tổng thống Donald Trump cho Tổng trưởng Tư Pháp Pam Bondi, và vụ Border Czar Tom Homan bị lộ video nhận tiền mặt từ đặc vụ FBI. Cả hai đều bộc lộ mức độ rối loạn, và cho thấy Bộ Tư Pháp đang mất dần uy tín ngay trong lúc chính quyền muốn biến cơ quan này thành công cụ trả thù chính trị.
Ngày 15 tháng 9 năm 2025, Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ công bố Arthur Sze là thi sứ ‘Poet Laureate’ thứ 25 của Hoa Kỳ. Ông là thi sĩ gốc Á đầu tiên giữ vị trí này, sẽ chính thức ra mắt trong buổi đọc thơ tại Washington vào tháng Mười. Tin này đến - giữa thời buổi chữ nghĩa bị giản lược thành khẩu hiệu, bị cuốn theo dòng truyền thông ồn ã, chớp nhoáng - như một tín hiệu ngược dòng: thơ vẫn còn giữ vững chỗ đứng riêng của nó, như thân xác vẫn còn linh hồn.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Khi chính quyền Trump quyết định rót tiền mua 10% cổ phần Intel, Washington đã không chỉ gửi tín hiệu can thiệp cho một ngành chiến lược, mà còn ngầm tuyên bố rằng nước Mỹ đang thử một công thức mới: “tư bản lai.” Đây không còn là thị trường tự do tuyệt đối như thời các ông trùm thép, cũng chưa phải công hữu hóa kiểu quốc gia hóa toàn bộ. Đó là một hình thức đồng sở hữu, nơi chính phủ trở thành cổ đông trong các doanh nghiệp tư nhân để vừa kiểm soát vừa chia phần lợi nhuận.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.