không lời

13/12/202112:53:00(Xem: 2085)
Untitled
Tranh Võ Đình. tặng Phan Tấn Hải


Ý thức của một vầng trăng lạnh
là biến mịt mù qua biển khơi
bàn chân phiêu phưởng trên mặt nước
níu trùng dương, đâu.  tiếng của cười
 
Là sóng của tóc đan lời ước
bờ cát êm bờ cát chảy xuôi
đừng để hạt tình trôi qua kẽ
tay vốc vàng xanh.  ngón rong lười
 
A ha mắt lưới trời thao thức
hình như chim nhọn cắt viền mây
trả sóng dao điên về ứ đọng
gọt hoan mê một chiếc tình đầy 
 
Không ai còn nhớ tơ tình cũ
đã rung ngân lên tới điệu nào
mạch đá vô âm chiều đơm rét
hồ dễ mây trời thu nhặt sao
 
Chúng ta mỗi bước qua rừng vắng
chừng tưởng như đi giữa cuộc đời
một mùa khương nhiệt xa tít tắp
chút náo huyên cầu nghe rụng rơi 
 
Một thời thử xao lên mặt nước
ta trôi vào nhau những phiến hồ
cầm ôm thinh lặng khuyếch âm gió
sóng không lời huyền tự vi lô
 
H O À N G  X U Â N  S Ơ N
16 tháng mười một, 2021

*nguồn: Phố Văn Blog nov 30

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Ngày săn giặc, ngoại biên tây tiến / Đêm Hạ Lào, tác chiến viễn phương / Ba lô, súng trận, sa trường / Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn