khai bút

04/02/202200:00:00(Xem: 3335)

Minh họa_Đinh Cường_Phóng Bút_for bài Khai Bút
Minh họa Đinh Cường

 

1

 

tưởng cơn mơ ngủ rất gần

dụi chưa đỏ mắt đã xông mặt ngày

 

2

 

thở lên cầu lộng chân mây

loa xa nhánh nữa cởi vai sông triền

                       

từng say đắm rượu bách niên

cây nhân gian sẽ nhện phiền muộn giăng

bím thư sinh bới lọn mầm

lưới yêu mị chải lệch tâm lược ngà

 

nhá nhem đóm lội tịch tà

cái hôn ám cũ tách ra giữa vời

 

3

 

ngon cơm nưng nứt hạt mười

quà ô mai khía xới tơi lõi giòn          

cội đào côi níu nụ tròn

rây mưa muội trắng lấm thon ngực đồi

 

cao nguyên trà mộc lửa dơi

nước sương nấu đúng độ ngời vị than 

 

4

 

vân tay đốm trổ loạn hàng

xăm tre già xóc trước đàn hồ nghi

 

được mùa tụng nốt kinh thi

trả xong nợ đáo vị chi lắm lời

 

xênh xang phách lỡ nhịp bồi

nuốt hương cay khóc thấy vơi nửa lòng

 

5

 

cửa nào kiếp trước long đong

cửa này hạnh phúc chung thân

rước vào!

 

– Nguyễn-hòa-Trước

(Cuối 2021)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông / Cánh dù ra biển nhớ phương đông / Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước / Đêm đến rồi đi những đợi mong / Đất khách tha phương sầu viễn xứ / Nước người lưu lạc nhớ non sông / Một thời ngang dọc còn chưa dứt / Quê cũ ngày về hết lưu vong
Tôi đoán chừng / sẽ có một lần, / Tôi thích đêm hơn ngày, / khi hé cửa / nhìn ra, / người ấy đã ngồi sẵn, / Đội mũ che kín mặt. Áo dài trùm kín tay chân. Một bóng đen trong bóng tối. Bất động đợi chờ.
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng / nằm cạnh tảng đá xanh / lượm lên là dỗ dành / trên tay thành hạt ngọc / gió mùa thu trên tóc / bay qua ngõ phố mềm / nhìn nhau sương lặng lẽ / chiều nay sao thật êm
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! / tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ / nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi / chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.