Tháng Tư

30/03/202516:27:00(Xem: 2215)
altar

XIN LỖI CON
Ba không giữ được cho con
Một nguyên vẹn-
một giang sơn rạng ngời
Mai kia con bước xuống đời
Tủi thân-
con có buông lời trách ba 
Nghẹn ngào…
viễn phố sương sa
Nhánh Phong Du 
nhớ quê nhà,
trắng mây
Chọn thân phận-
chọn lưu đày
Nghe trong tan nát
bóng ngày bay nghiêng 
Tiếng chim rã giọng ưu phiền
Mộ ba chìm khuất…
bên triền cỏ lau…
*

KÝ ỨC THÁNG TƯ
Người ở lại chia cùng tôi khổ nạn 
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi 
Nghe hoang vắng ngọn cỏ bồng phiêu dạt 
Lay mơ hồ ký ức tuổi thơ tôi.

Đêm rơi vỡ những vì sao mê hoặc 
Hứng trên tay buốt lạnh hạt sương buồn 
Người cũng thế chia cùng tôi giọt đắng
Bên kia bờ còn đau đáu vết thương.

Lời tận tuyệt vẫn xanh màu ảo vọng 
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi 
Lỡ đánh mất một thiên đường mộng tưởng 
Đành buông tay
gió tạt
buốt hiên đời…

*

THÁNG TƯ
(… thuở lâm hành oanh chưa bén liễu 
hỏi ngày về ước nẻo quyên ca…)

Mở trang Quân Sử tháng tư
Hồn anh linh cõi mịt mờ về quanh
Mở trang Quân Sử không đành
Tìm Thư Các đọc Tàng Kinh nghẹn ngào 
Rừng khô
biển kiệt
tâm hao 
Ngàn năm dâu bể biết đâu cội nguồn
Thắp trong đêm một tàn hương
Nghe quanh quất vó ngựa buồn đâu đây
Nẻo quyên ca lỗi hẹn ngày
Hồn theo ngọn gió về lay hiên người…

*

THÁNG TƯ

Chỉ là sợi khói mong manh
Mà tan vỡ hết trăm nghìn ước mơ
Tàn nhang rơi lạnh chiều mờ
Hồn xiêu lạc giữa bến bờ tử sinh
Từ con, 
lạc phố- vô tình
Tìm trong gương chỉ thấy mình mồ côi
Thuyền ai chở cả chiều rơi
Chở đêm chập choạng về nơi mộ phần
Rừng khuya…
gió núi…
dặm trường…
Màu mây viễn xứ
cố hương xa vời.
-- Tôn Nữ Thu Dung

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo
Mồng Hai ngửa bàn tay ra hứng / Tuyết trắng như đường giữa kẽ tay / Nếm vị thời gian nghe chút mặn / Mặn ngọt chia chung nỗi vơi đầy.
Có phải em về theo nắng / bay vào khuya giấc chiêm bao / thức dậy chờ đêm tóc rũ / mấy thuở thức với trăng sao / Có phải anh từ trăm kiếp / về tìm em bạc mái đầu / dặm ngàn mưa khuya còn thức / chim buồn nghiêng cánh về đâu / Có phải tình nhân về gọi / ẩn lời cổ ngữ ngàn năm / chép vào dòng thơ nước mắt / hát theo lạc khúc cổ cầm
Ồ bé ngoan, anh biết dù bé có làu bàu vài tiếng với mẹ khi bị phá giấc ngủ nhưng rồi bé cũng mau mắn rửa mặt, đeo đèn lên đầu, tay xách bị, tay xách cây dùi sắt được ba trang bị rất tốt, và chạy ù về hướng ấy/ Đây, vườn hoa em: núi rác khổng lồ ở ngoại ô tập trung tất cả cặn bã của thành phố đông dân nhất nước/ Người phố thị dạo chơi vườn hoa xuân trăm sắc thì nơi đây em có rác rến muôn nghìn màu
ngước mặt nhìn trời, mùa xuân vuốt tóc/ từ chốn thinh không, rụng xuống dòng thơ / ẩn hiện đâu đây vài chữ hững hờ / buồn đọng lại bờ sông con nước đục / nghe trong gió vang tiếng cười xanh lục / đôi mắt liêu trai tù ngục cuồng si / một vẫy tay, một lời nói thầm thì / góc tối nhỏ, cạn ly, đời trăm mối
Bước ra vườn sau nhà / Hỏi hoa Mai nở chưa / Những cây Thủy Tiên đất / Có về kịp Giao Thừa / Ta đợi năm mới đến / Đuổi tai ương đi xa / Cầu đất trời cựa mạnh / Thay mới cả hồn ta / Hồn ta như lụa mới / Nhỏ xuống giọt xuân sương / Loang loang từng cánh mỏng / Nở tung đóa vô thường.
những giọt nến chảy dài trong cõi suy niệm / nước mắt sụt sùi trên khuôn mặt sáp trắng / chạng vạng cuối đường ngẩn ngơ cuối đời / sau bao tháng năm dài mải miết rong ruổi / bước chân tha hương dãi dầu đã mỏi / này em đây mùa thay lá đây mùa đón mưa
Những cây dưa cải xanh / đang cựa mình đón Tết trong bình / những củ hành còn hăng hăng / chờ đêm 30
Tôi trồng vườn rau lưu động. / Tập chăm chút những gì người Việt xem thường. / Tập yêu thương những gì dân tôi lơ đễnh. / Tập làm đôi điều hữu ích cho vợ hài lòng.
biết đâu chúng ta sẽ thiết tha hơn / im lìm với trái tim dừng lại / phong tỏa những mối tình quá khứ / núp sau cánh cửa mùa đông / thế giới thiếu những khuôn mặt hiền từ / mang lời an ủi cho những cành hoa nở muộn